THẰNG CHỒNG NGHÈO XẤU XÍ - Chương 11
Tan học tôi dắt xe ra khỏi nhà xe thì đã thấy tên Khoa lẽo đẽo cắp cặp đi phía trước. Nhớ lại lời thầy giáo lúc sáng, tôi thở dài chán nản rồi phóng xe lại gần:
– Lên xe! – Tôi ra lệnh một câu cộc lốc
Ngoảnh mặt sang nhìn, hắn lộ vẻ vui mừng nhưng rồi lắc đầu từ chối:
– Thôi mình đi bộ cũng được, Thiên cứ về trước đi.
Bực tức tôi quát lên:
– Mày có lên xe không vậy hả? Bộ mày muốn thầy giáo hạ hạnh kiểm của tao lắm sao?
– Ờ… – Hắn gãi đầu ngượng ngịu rồi từ tốn ngồi lên xe – Vậy… vậy phiền Thiên chở mình.
Tôi lại thở dài một tiếng rồi chạy xe đi. Tuy không nhìn lại nhưng tôi thừa biết phía đằng sau bọn bạn khốn nạn cùng lớp đang nhìn tôi và hắn mà xì xèo bàn tán:
– Ê, Vợ chồng chúng nó chở nhau rồi kìa, kể ra cũng đẹp đôi ra phết ấy chứ nhỉ?
Kệ! Chả hơi đâu mà quan tâm đến bọn nhiều chuyện ấy, tôi phóng xe hết vận tốc về nhà vì cái bụng đang réo lên vì đói.
Tưởng khi về nhà tôi sẽ được ngồi thẳng vào mâm cơm mà đánh chén như khi ở cùng bố mẹ nhưng cuộc sống đi làm rể không như vậy.
– Uả, bố mẹ mày… à quên… bố… bố mẹ đi đâu rồi mà đóng cửa im ỉm thế Khoa? – Dựng xe trước sân, tôi nhìn cửa nhà đang khóa chặt và hỏi hắn:
– À, bố vẫn còn đang làm đồng, mẹ thì vẫn đi mua phế liệu chắc phải hơn 12 giờ mới về cơ.
– Ủa, vậy là… vậy là chưa có ai nấu cơm ăn ấy hả?
– Ừ. Mình đi học về thì mình nấu. Nhanh lắm. Tầm khoảng 30 phút là có cơm ăn thôi hà.
– Trời ơi là trời! Tao đang đói meo cả lên rồi đây này, đợi 30 phút nữa sao mà tao sống nổi?
– Hì hì! – Hắn cười – Thiên cứ chịu khó nhịn đói một chút đi rồi tý nữa ăn được nhiều.
– Bó tay với mày luôn. Nồi cơm điện đâu đưa tao đi cắm cho nhanh nhanh cái.
– À, nhà mình chưa có nồi cơm điện đâu Thiên, nấu bằng bếp củi thôi. Thôi, Thiên cứ vào giường nằm nghỉ đi, mình chiu xuống bếp nấu một tý là xong thôi mà.
– Không vào giường nằm nghỉ chẳng lẽ tao xuống bếp đun cơm cho mày chắc? Điên!
Tôi mắng hắn rồi bỏ vào trong nhà.
Qủa đúng như lời hắn nói, khoảng 30 phút sau thì cơm chín, hắn dọn ra bàn và gọi tôi xuống ăn. Nhìn vào bàn tôi ngạc nhiên khi không thấy bố mẹ hắn:
– Không chờ bố mẹ mày à?
– Thôi Thiên đói bụng thì cứ ăn trước đi, lát bố mẹ về ăn sau cũng được chứ còn lâu ông bà ấy mới về.
Hắn đã nói vậy thì tôi cũng chả phải là thằng rể bất kính khi dùng cơm trước bố mẹ chồng. So đũa, tôi gắp thức ăn rồi và cơm lia lịa.
Chưa đầy 10 phút, ba bát cơm đã bị tôi chén sạch. Xoa bụng no nê, tôi nhìn thằng chồng vẫn đang ăn và nói:
– Tao ăn xong rồi, tao đi ngủ đây. Mày rửa bát xong rồi muốn làm gì thì làm.
– Ừ – Hắn gật đầu – Thiên mệt thì cứ đi nghỉ trước đi.
Cái thằng chết tiệt này xem ra cũng chiều vợ ghê gớm, vợ sai đi rửa bát mà cấm có kêu ca. Mà hắn có thể kêu ca với tôi sao? Tôi là hot boy, là chàng rể được chiều chuộng chứ không phải theo chồng về là để rửa bát cho hắn nhé!
Tiết trời mát mẻ khiến tôi đánh một giấc tới bốn giờ chiều mới dậy. Mở mắt, tôi thấy một mảnh giấy đặt bên cạnh giường:
” Thiên dậy rồi cứ học bài và tắm rửa nhé. Mình đi ra đồng phụ bố, chắc phải năm rưỡi sáu giờ mới về cơ. Yêu Thiên nhiều lắm!
“Hâm! Yêu cái con khỉ khô nhà máy ấy!” – Tôi lẩm bẩm một mình rồi vo tròn tờ giấy đáp ra bên ngoài cửa sổ.
Đúng là phải hơn 5 giờ chiều hắn ta cùng bố mẹ chồng tôi mới đi làm đồng về. Vừa bước vào trong nhà, hắn ta đã đặt chiếc hộp giấy lên bàn rồi hí hửng khoe với tôi:
– Nồi cơm điện đó Thiên. Từ mai mình cắm cơm và nấu thức ăn trước khi đi học để đi học về Thiên không phải chờ lâu nữa.
– Sao? Ở nhà có thấy quen không con? nhà mình nghèo khó không được như bên nhà con nên con chịu khó vất vả một chút nha Thiên! – Mẹ chồng tôi nhìn tôi hồ hởi.
– Dạ! – Tôi gật đầu.
– Thôi cũng muộn rồi con đi tắm đi Thiên! Thức ăn bố mẹ mua sẵn rồi thằng Khoa nó chỉ việc vào bếp nấu một loáng là được ăn thôi. – Bố chồng tôi lên tiếng.
– Dạ! – Tôi gật đầu rồi bước vào phòng sửa soạn quần áo.
Hơn bảy giờ tối gia đình chồng tôi mới dùng cơm xong. Có lẽ vì cuộc sống khá vất vả nên họ mới thường ăn muộn như thế.
Ăn xong tôi đi thẳng xuống nhà riêng móc điện thoại ra lên facebook ngắm trai, mặc kệ thằng chồng rửa bát, quét nhà rồi giặt quần áo.
Hơn tám giờ thì thằng chồng tôi mới xong việc. Hắn ngồi vào bàn lấy sách vở ra làm bài tập. Còn tôi, trong lúc hắn đang giặt quần áo cho cả nhà thì tôi đã học xong rồi.
Thấy hắn đang đăm chiêu nhìn vào bài toán trên vở, tôi bỏ chiếc điện thoại xuống giường và bước lại gần xem. Chẳng phải tôi quan tâm gì tới hắn đâu nha. Tất cả cũng chỉ tại lời cảnh cáo của thầy Huy già lúc sáng.
– Đến đoạn này mày phải chứng minh được hai đường thẳng này song song thì mới giải tiếp được.
Hắn gật đầu rồi lại đăm chiêu suy nghĩ.
Phải đến khá khuya hắn mới ngốn xong đống bài tập mà đối với tôi chỉ hoàn thành trong 30 phút. Tay bi miệng ngáp ngủ, tôi quẳng xuống đất cái gối và cái chăn như tối hôm qua rồi ra lệnh cho hắn đóng cửa.
Một ngày làm rể của tôi diễn ra như thế.
Sáng hôm sau tên Khoa dậy sớm vô cùng. Gà còn chưa gáy sáng hắn đã trở dậy mò xuống bếp nấu đồ ăn sáng rồi nấu thức ăn sẵn cho một ngày mới. Còn tôi, chỉ khi hắn ló đầu vào trong và gọi dậy đánh răng rửa mặt thì tôi mới lề mề bò dậy.
Đợi hắn ngồi yên vị sau xe, tôi nhấn đề chuyển bánh. Mặc dù ngàn lần không muốn đi chung với hắn nhưng tôi biết làm sao trước lời đe dọa của thầy chủ nhiệm?
– Ê! Mấy cái áo trắng cháo lòng của mày đâu rồi? Sao hai hôm nay tao không thấy mày mặc nữa? – Nhớ ra sự thay đổi bất ngờ của hắn, tôi hỏi.
– Mình vứt đi rồi. Bây giờ mình đã là trai có vợ nên ăn mặc cũng phải tươm tất một chút, không thể để làm xấu mặt Thiên được.
– Vậy mà tao cứ tưởng mày chỉ được mã vào mỗi hôm cưới thôi chứ.
– Hì hì! – Hắn cười nham nhở.
Thì ra là thế. Hèn gì trước khi đi học tôi còn thấy hắn soi gương và chải đầu rất kĩ nữa – một việc mà tôi chắc chắn khi chưa lấy tôi hắn ta chưa bao giờ làm.
– Mày nghĩ được như thế là tốt. Tao không muốn thiên hạ cười vào mặt tao khi có thằng chồng xấu xí.
– Vậy Thiên thấy mình có đẹp hơn chút nào không?
– Tàm tạm. Ít ra thì cũng không còn gớm giếc như lúc xưa.
– Mình còn phải phấn đấu học thật giỏi nữa cơ Thiên à. Học giỏi để xứng đáng với Thiên chứ.
– Ừ. Mày nghĩ vậy là tốt. Học cho khá vào để sau này ấm vào thân mày nữa.
– Sao lại ấm vào thân mình? Phải nói là ấm cho tương lai của hai chúng ta.
– Hai chúng ta cái con vẹt. Bộ mày nghĩ tao ở với mày suốt đời chắc? Nay mai tao mà gặp anh nào đẹp trai khoai to bo đì sáu múi thì tao sẽ bỏ mày để theo nó.
– Uả… Thiên… Thiên nói thật á?
– Chứ mày nghĩ coi mày có cái khỉ khô gì để tao phải sống với mày suốt đời hả?
– Nhưng… nhưng mình đã cưới nhau rồi, mà đã cưới thì không bỏ được.
– Tao méo quan tâm. Đối với tao thật ngu khi lấy phải mày.
– Hì hì! Mình sẽ không để Thiên bỏ mình đâu.
– Cái đó mày quyết định được hả?
– Được chứ sao không Thiên? Mình đã nói với Thiên mình sẽ dùng tình cảm để chinh phục Thiên khiến Thiên ngoan ngoãn trao cả trái tim và thân xác Thiên cho mình.
– Đồ điên!
Buổi chiều, ở nhà mãi cũng chán, tôi lấy xe đạp điện phóng về nhà bố mẹ đẻ sau hai ngày “xuất giá”.
– Ủa Thiên! – Mẹ tôi vui mừng khi thấy tôi dựng xe trước sân – Con về thăm bố mẹ hả?
– Dạ! – Tôi trả lời rồi cứ thế bước vào phòng riêng của tôi. Ôi! Cảm giác được đặt lưng xuống chiếc giường thân yêu của mình mới thật là khoan khoái và dễ chịu làm sao.
– Thằng Khoa đâu mà nó không về chung với con hả Thiên? – Mẹ tôi bước vào và hỏi.
– Nó đi ra đồng từ lúc 1 giờ cơ.
– Ơ, thế sao mày không ra đồng phụ giúp nó? – Bố tôi cũng bước vào và lên tiếng.
– Trời ơi! Bố nghĩ sao mà cái thời tiết như thế này bắt con ra đồng chứ? Con ở nhà ngủ mãi chán quá nên mới về đây thăm bố mẹ này.
– Trời ơi Thiên à! – Mẹ tôi thốt lên – Mày không chịu ra đồng làm phụ giúp thằng Khoa với bố mẹ chồng mày, chẳng lẽ mày muốn làm kẻ ăn bám sao hả Thiên?
– Con không biết – Tôi trả lời bất cần – Họ cưới con về thì phải chịu khó mà nuôi con có thế thôi. Con không biết làm gì hết. Mẹ không biết đó thôi ngay cả rửa bát và giặt quần áo cho con thằng Khoa nó cũng phải làm.
– Mày… – Bố tôi lắc đầu với vẻ không vui – Vậy là … vậy là mày định làm ông hoàng trong nhà có phải không Thiên?
– Thôi đi! Bố mẹ đừng có mà cằn nhằn về con mãi như thế. Lúc ở nhà con cũng có phải làm gì đâu?
– Lúc ở nhà nó khác, đi lấy chồng rồi nó phải khác chứ Thiên? Thôi được rồi, để mai tao qua nhà bố mẹ chồng mày đề nghị cho hai vợ chồng mày ra ở riêng, để xem cuộc sống túng thiếu hai vợ chồng mày có phải lăn lưng ra mà đi làm hay không. – Bố tôi nói.
– Haizz! – Tôi thở dài – Bố đừng có mà vô lí như thế chứ. Con còn đang tuổi ăn học, chưa đến tuổi ra đồng làm việc đâu.
– Thế sao thằng Khoa nó đi làm được còn mày thì không?
– Con không biết. Nó là nó, con là con. Bắt con ra đồng làm việc để con đen thui xấu xí như nó thì ra đường làm gì còn thằng nào thèm ngắm con nữa chứ?
– Thì ra mày sợ mày xấu trai chứ gì? Mày có muốn tao cho luôn mày một liều thuốc gây xấu trai nữa hay không hả?
– Thôi, con về đây không phải để cãi nhau với bố mẹ đâu. Bố mẹ có tiền cấp cho con một củ, con hết sạch rồi.
– trời ơi Thiên à! – Mẹ tôi lắc đầu ngán ngẩm – Có ai con trai con đứa đi lấy chồng mới được hai ngày đã vác mặt về nhà xin tiền bố mẹ chưa Thiên?
– Thì hết nên con phải xin thôi. Nguyên ngày hôm nay điện thoại con hết sạch 3G rồi nên chả vào được facebook ngắm trai. Rõ chán!
– Dẹp! – Bố tôi quát – Không có xin xỏ gì hết! Muốn có tiền thì ra đồng mà trồng rau trồng cà đi.
– Nhưng trước khi con đi lấy chồng bố mẹ đã hứa với con là sẽ chu cấp tiền ăn tiền học cho con rồi mà.
– Chu cấp là chu cấp chứ không có xin xỏ gì ở đây hết. Đúng đến ngày 20 hàng tháng tao mới giao tiền ăn tiền học cho mày.
– Haizz! – Tôi thở dài rồi đưa mắt cầu cứu mẹ – Mẹ! Đi mà mẹ! Con hết sạch tiền ăn sáng rồi đó. Lẽ nào mẹ nhẫn tâm nhìn con trai mẹ nhịn đói đi học hay sao?
Thấy tôi nói mẹ tôi cũng mủi lòng. Bà thở dài rồi móc túi lấy ra 500 nghìn đưa cho tôi:
– Đây, con cầm lấy mà ăn sáng. Nhưng phải nhớ về bên đấy tuyệt đối không được lười biếng nghe chưa? Mẹ mà nghe thấy chồng mày cằn nhằn gì về mày thì lần sau đừng có mà lê xác về đây xin tiền nữa.
– Dạ vâng! Hì hì! – Tôi nhìn tiền mà cười khì sung sướng.
Bố tôi lắc đầu:
– Em chỉ được cái nuông chiều con rồi nó sinh hư, bên anh chị Điền lại trách.
“Rào!!!”
Cơn mưa từ đâu bất chợt đổ ào xuống không báo trước. Tôi ôm chăn rồi nhìn bố mẹ, mỉm cười:
– Thôi con xin được tiền rồi bố mẹ mau ra ngoài đi. Con ngủ tý xíu lát tạnh mưa thì về.
– Haizz! – Cả hai ông bà đều nhìn tôi rồi lắc đầu ngán ngẩm.