Summary
Quý tự nhiên trông thấy, hắn hôn nhẹ nhàng vào vành tai Cảnh.
Cảnh nhéo thật mạnh vào bàn tay Quý mắng:
– NÓI CÁI GÌ MÀ KỲ CỤC, NẰM XUỐNG ĐI!
– Ư Ư, KHÔNG SAO ĐÂU, CHỖ NÀY CHỈ CÓ MỘT BỆNH NHÂN LÀ EM À.
Dừng một chút, Quý tiếp tục giả vờ đáng thương
– EM ĐANG BỆNH MÀ ANH CẢNH CÒN KHÔNG TỐT VỚI EM DÙ CHỈ MỘT CHÚT. THẬT PHỤ LÒNG EM BÚ MÚT CHO ANH MÀ, HIC HIC HIC.
Cảnh cạn lời nhìn tên kia tự biên tự diễn lải nhải, chợt bật cười một tiếng “khục”.