Tây Du Ký Verson Gay 18+ - Chương 5.1
Bát Dái nói xong thì tiếp tục gia tăng nhịp đụ, đem con cặc hai tấc của mình tiếp tục ra vào lỗ hậu của Thiếu Lang. Dâm dịch bên trong cọ xát vào dương vật và từng thớ ruột trơn tuột, tạo ra tiếng “tịch tịch” “tách tách” nghe đuỹ thoả vô cùng. Tám hòn bi của Bát Dái cứ như thế mà đập vào mông của Thiếu Lang, chúng ở đó căng tràn bóng lưỡng, xem bộ đúng như lời Bát Dái nói, tám viên bi dâm dục này chẳng biết là sản xuất biết bao nhiêu tinh trùng.
Đụ hết kiểu này rồi tới kiểu kia, lúc này Bát Dái đang bợ hai bắp vế của Thiếu Lang lên, từ đằng sau đụ tới khiến cho chàng sướng đến nín thở. Bát Dái trông thấy gương mặt mê man đến mức trợn trắng của Thiếu Lang thì nứng tình lắm, chỉ biết ngoạm lấy miệng chàng rồi ra sức nút lưỡi. Ở bên dưới, con cặc đen nhẽm của hắn tiếp tục nắc vào lỗ hậu của Thiếu Lang một cách mãnh liệt. Lúc Bát Dái đâm vào lút cán, có thể thấy phần rốn của Thiếu Lang bị đẩy nhô lên cao. Lúc Bát Dái rút con cặc ra, những thứ bên trong cái lỗ hậu bé tí như muốn bị cái đầu khấc móc ra tất cả.
Bát Dái cứ như thế ẵm Thiếu Lang ra trước cửa động, khiến cho chàng vừa sướng vừa có chút xấu hổ:
– Đừng mà… lỡ có ai thấy được thì sao?
Bát Dái cười he he rồi dâm đãng nói:
– Sợ gì chứ? Có ai thấy được thì huynh sẽ tới Cao gia trang hỏi cưới đệ luôn! Để cho khắp thiên hạ này biết chúng ta là phu thê, lúc đó chúng ta sẽ có thể đụ nhau cả ngày, cho dù là trời mưa hay trời nắng, giông tố hay bão tuyết, chúng mình đều sẽ đụ nhau cho sướng cặc sướng lồn, chịu không nương tử!
Bát Dái vừa nói mà càng đụ càng hăng, phần bụng quanh rốn của Thiếu Lang đã bị con cặc của hắn nong ra thấy rõ. Lúc này Thiếu Lang đang nằm gọn trong lòng của Bát Dái, tấm lưng nõn nà mịn mít đang bị khuôn ngực rắn chắc của hắn cọ xát, đám lông ngực lưa thưa cùng với hai núm vú đen sậm cũng cạ lên lưng chàng, hai cặp bắp vế đang bị Bát Dái bế lên, cả thân người Thiếu Lang trần trụi phơi bày trước cửa hang, khiến cho chàng cảm thấy bản thân chả khác nào một con đĩ thoả. Thiếu Lang chỉ sợ ai đó sẽ bắt gặp cảnh tượng dâm dục này, nhưng mà dù bản thân đang sợ, đâu đó cũng có một chút hưng phấn lan toả trong người chàng. Giờ phút này đây, Thiếu Lang chẳng còn quan tâm đến thứ gì khác, cũng không thèm giữ lại một chút sỉ diện nào, chàng đã biến thành một kĩ nữ chính hiệu.
Nghĩ đến đó, Thiếu Lang liền ngoáy đầu hôn lấy bờ môi đậm vị đàn ông của Bát Dái, hai tay xoa nắn cặp nhũ hoa đã căng cứng của mình. Bát Dái cảm thấy Thiếu Lang trở nên dâm dục một cách chủ động như thế thì rất thích, ngay lập tức bỏ chàng xuống đất rồi nằm xuống nệm rơm, gác hai tay ra sau đầu rồi cắn môi nói:
– Con cặc này của huynh là của nương tử đó, đệ hãy mau tận hưởng nó đi!
Thiếu Lang trông thấy con cặc gân guốc đen nhẻm đang giật nảy ở đó thì nhào tới dập mông xuống. Chàng ở trên cưỡi lấy con cặc đen, để bàn tay rắn rỏii của Bát Dái vò nát cơ thể mình. Con cặc bóng lưỡng của Bát Dái cứ như thế bị lỗ tình của Thiếu Lang hành đến ướt đẫm, dâm dịch ở đó tiết ra không ngừng khiến cho con cặc nứng cứng ngắc đỏ hỏn. Bát Dái bị dập đến sướng rân, lòng bàn chân không ngừng quắn quéo rồi đưa tay bóp lấy cặp mông săn chắc của Thiếu Lang ra hiệu ngừng lại:
– Ah ha… nương tử ơi… dừng lại một xíu… huynh sắp… không chịu nữa rồi… Mẹ kiếp… cái lỗ lồn của nương tử sao mà lại tuyệt vời đến thế?
Nhưng mà Thiếu Lang không thể dừng lại, con cặc Bát Dái đang đâm vào điểm sung sướng trong lỗ hậu của chàng. Thiếu Lang cắn môi mà bỏ hết những lời của Bát Dái ngoài tai, hai cặp mông trắnng nõn cứ như thế mà dập tiếp xuống cái háng rậm lông của Bát Dái thêm một chục cái nữa:
– Tướng công ơi… đệ sướng… sướng đến mức ra mất… ah hư…
Vừa nói xong câu này, con cu bé bỏng của Thiếu Lang đã bắn ra mấy đợt tinh khí lên ngực và lên miệng của Bát Dái, cơ ruột bên trong cứ theo đó mà co thắt không ngừng. Lúc nó thắt mạnh lại, đám mạch máu và dây thần kinh thụ cảm cứ như thế mà siết chặt con cặc gân guốc của Bát Dái, khiến cho sự sung sướng của Thiếu Lang không dừng lại ở đầu cu, mà còn xảy ra trong lỗ tình. Thiếu Lang nhắm nghiền mắt mà rên rỉ, không còn biết trời trăng mây nước gì cả.
Lúc chàng mở mắt ra thở dốc, chỉ thấy Bát Dái đang nhếch miệng cười rồi liếm lấy dòng tinh đang dính trên cằm hắn, sau đó hắn đem mớ tinh dịch của Thiếu Lang nhét hết cả vào trong lỗ hậu đang ăn ngập con cặc đen nhẽm của mình, cuối cùng nhếch miệng nói:
– Không ngờ nương tử của huynh lại dâm đến như vậy lun ớ! Có biết vừa nãy cái lỗ lồn đã co thắt khiến cho huynh sắp bắn không? May mà huynh vẫn chưa bắn. Ehem thôi được rồi, huynh sẽ không nể nang gì nữa, phải đụ cho đệ khóc thét mới thôi!
Nói xong Bát Dái liền dồn cơ mông mà nắc từ dưới lên trên, đem con cặc gân guốc đã ướt nhẽm dâm khí của Thiếu Lang chọc phá cái lỗ tình mời gọi của chàng. Bát Dái đụ thế này, cơ bụng rắn chắc của hắn hiện lên rõ sáu múi. Thiếu Lang vừa mới bắn xong, chỉ biết ngã gục lên bờ ngực vuông vức và ướt đẫm tinh khí của hắn. Mùi xạ hương thoang thoảng cộng với tiếng hít hà rên rỉ của Bát Dái càng lúc càng mạnh, khiến Thiếu Lang cảm thấy lửa tình trong người đã bắt đầu nhen nhóm trở lại. Nhưng mà bất thình lình, Bát Dái lại đưa tay bấu chặt cặp mông của Thiếu Lang rồi rú lên một tiếng. Thiếu Lang chợt thấy một dòng dịch nóng hổi bắn tung toé trong lỗ lồn của mình, hết đợt này rồi đến đợt khác, cuồn cuộn như sóng biển không chịu dừng, khiến cho mọi ngõ ngách trong lỗ hậu của Thiếu Lang tràn ngập tràn tinh dịch.
Giờ đây, thứ vốn dĩ đã bị con cặc hai tấc của Bát Dái nong rộng là phần bụng gần rốn của chàng lại phải chứa một lượng tinh khủng khiếp, nhanh chóng phình to ra giống như một cái bồn chứa tinh.
Bát Dái vẫn còn rên theo từng nhịp bắn, xem bộ cũng phải đến tám lần tám 64 đợt tinh trùng, cuối cùng thì mới thở phào một hơi, đem con cặc đâm sâu một cú lút cán vào lỗ hậu của Thiếu Lang. Ở bên trong lúc này là một bồn tinh dịch vô cùng trơn láng, khiến cho niêm mạc ruột của Thiếu Lang nhạy cảm gấp hơn mười lần so với bình thường. Bất cứ một sự dịch chuyển nhẹ nhàng của con cặc đều khiến cho Thiếu Lang sướng đến khôn tả, cứ như thế mà lỗ lồn đã bung toạt ra ngoài vì sung sướng, khiến cho bồn tinh dịch ở bên lũ lượt bắn ra ngoài.
Nhìn cái lỗ không ngừng bắn tinh, Bát Dái liền đưa tay chà sát miệng lỗ, khiến Thiếu Lang sướng đến vặn người. Suốt quá trình bắn tinh ra ngoài từ lỗ hậu, Thiếu Lang đều không ngừng la hét giống như một con điếm dâm đãng. Cuối cùng chàng đổ sập lên cơ thể đã ngập đầy tinh của Bát Dái, cả hai cơ thể trần truồng trơn láng âu yếm lẫn nhau. Ở bên trên là môi hôn ngọt ngào, Thiếu Lang chỉ nghe Bát Dái thủ thỉ:
– Huynh chỉ mới bắn tinh từ hai cái trứng dái, vẫn còn sáu trứng chưa bắn hết tinh ra ngoài! Bây giờ chúng ta đến Cao gia trang đụ tiếp nha nương tử.
Nhìn thấy Thiếu Lang âm thầm gật đầu, Bát Dái liền ôm lấy chàng âu yếm thêm một chút nữa, trước khi cả hai tắm rửa sạch sửa dưới cơn mưa rồi mặc lại quần áo trở về Cao gia trang.
Nhìn thấy con trai an toàn trở về, Cao lão gia cùng với Cao phu nhân liền mừng rỡ ôm chầm lấy cậu. Vốn dĩ khi nãy tên gia đồng đã bỏ chạy về khi Thiếu Lang gặp phải bọn cướp, cho nên cả nhà bọn họ vừa mới hốt hoảng đi báo quan. Ai ngờ lúc này Thiếu Lang đã trở về an toàn, cả hai người không giấu được mừng rỡ.
Sau khi nghe con trai kể lại mọi chuyện, Cao lão gia liền cùng Cao phu nhân căn dặn nô tì chuẩn bị một bữa yến tiệc chiêu đãi Bát Dái. Bát Dái muốn cùng Thiếu Lang đụ nhau suốt ngày trong quãng thời gian sắp tới, cho nên hắn liền ngỏ lời muốn ở lại Cao gia trang, để tránh bọn cướp quay trở lại báo thù.
Cao lão gia mừng như nhặt được vàng, ngay lập tức liền đồng ý và căn dặn hạ nhân quét dọn dãy lầu ở phía tây Cao gia trang. Còn nhờ Bát Dái hãy dạy dỗ võ công cho Thiếu Lang, để sau này chàng có thể tự bảo vệ cho mình.
Bát Dái cười thầm trong bụng:
– Đương nhiên rồi Cao lão gia, trong suốt khoảng thời gian sắp tới, tôi nhất định sẽ “dạy dỗ” con trai của ông đàng hoàng! Không những thế còn rất tận tâm…
Buổi yến tiệc diễn ra từ lúc trời sáng cho đến khi chập tối, Bát Dái dẫu đang muốn đi tìm Cao Khuyết Lang đụ cho nát nước, nhưng mà rượu của Cao lão gia chuẩn bị lại quá ngon, khiến cho hắn uống cạn mà chẳng thấy đã thèm, cứ như thế mà hết vòi này cho đến vòi khác. Không biết rằng khi bản thân từ từ say khướt, những cơ quan trên người đã bắt đầu biến đổi. Đầu tiên là lỗ tai bên trái, sau đó thì là lỗ tai bên phải, tiếp đến thì là cái mũi heo, cuối cùng thì… toàn bộ gương mặt đều trở thành một cái đầu lợn, cơ thể lực lưỡng cũng nhanh chóng bị thay thế bởi cơ thể béo mập.
Cao phu nhân trông thấy cảnh tượng đó thì hét lên một tiếng thất thanh, tiếp đến là Cao lão gia và tất cả nô tì đang hầu hạ bên trong, rồi đến quan khách xung quanh, tất cả chạy nháo nhào cả lên, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Bát Dái đưa tay sờ lên mặt rồi nhận ra mọi chuyện, chỉ biết cắm đầu chạy vào phòng của Cao Thiếu Lang.
Lúc này diện mạo của Bát Dái vô cùng quái dị, không phải chỉ mình Cao Khuyết Lang, bất cứ ai nhìn thấy gương mặt xấu xí đó cũng chỉ kịp hét lên một tiếng thất thanh. Thấy thế nên Bát Dái liền tức giận nói:
– Gì chứ? Chẳng phải đệ đã hứa sẽ trở thành con đĩ của ta suốt đời ư? Khi trông thấy được diện mạo thật của ta thì muốn nuốt lời sao?
Nói xong câu này, Bát Dái liền kéo Cao Thiếu Lang rời đi, trên đường đi lại bị Cao lão gia cùng gia đinh chặn lại. Bát Dái thấy thế thì liền phất tay nói:
– Chẳng phải khi nãy ông đã nhờ ta dạy dỗ con trai của ông sao, bây giờ lại ngăn cản cái gì? Vừa nãy ông cũng đã sai người dọn dẹp dãy lầu ở phía tây Cao gia trang, vậy thì ta sẽ cùng Thiếu Lang đến đó trong suốt quãng thời gian sắp tới!
Nói xong Bát Dái liền phất mạnh tay áo, để lại một làn khói đen ở trong phòng. Sau đó hắn đem Thiếu Lang đến dãy lầu phía tây Cao gia trang nhốt lại. Thiếu Lang trông thấy hình dạng Bát Dái có chút quái dị thì không khỏi giấu được sợ hãi, chỉ thấy Bát Dái thở hắt ra một hơi rồi bước đến bên giường ngồi xuống. Thiếu Lang trông thấy hắn lộ vẻ buồn bã, mồ hôi trên cổ cũng bắt đầu rơi xuống, bản thân cũng nén lại sợ hãi mà bước đến bên cạnh Bát Dái rót một chén trà.
Bát Dái không ngờ có biến sự này, liền hồ hởi nói:
– Đệ không sợ ta ư?
– Có một chút! Nhưng mà huynh là người đã cứu mạng ta…
Bát Dái gật gù, sau đó hắn nhăn mặt hồi lâu, cuối cùng dùng phép thuật quay trở lại hình dạng anh tuấn ban đầu, rồi ôm lấy Thiếu Lang vào lòng, nhẹ giọng thủ thỉ:
– Đệ đừng sợ! Chỉ cần ta chú ý một chút, bản thân sẽ giữ được diện mạo như thế này trong khoảng thời gian dài! Chúng ta vẫn có thể đụ nhau suốt ngày đêm, có chịu không tiểu nương tử của ta?
Thiếu Lang chậm rãi gật đầu, nhưng mà chàng có chút sầu não:
– Nhưng mà đệ không nỡ xa cha mẹ!
Bát Dái liền xua tay nói:
– Không được! Nếu như ta để đệ trở lại ngôi nhà đó, bọn họ sẽ không cho phép chúng ta gặp nhau!
Thiếu Lang thấy thế thì quỳ xuống van xin hồi lâu. Bát Dái nghe vậy liền bắt đầu sinh nghi:
– Lẽ nào nãy giờ đệ chỉ đang giả vờ để dụ ta thả đệ về đó?
– Không có… đệ không có…
Nhưng mà Bát Dái không tin, cứ như thế mà hất tay Thiếu Lang ra:
– Đệ đã hứa sẽ hầu hạ ta, vậy thì hãy ở mãi ở đây đi! Bây giờ ta có việc phải, mỗi đêm trăng tròn ta sẽ quay lại đây đụ đệ!
Bát Dái nói xong thì rời đi. Dãy phòng ở phía tây Cao gia trang vì thế mà bị khoá, cha mẹ của chàng không thể đến gặp mặt. Xa cách đã lâu, Thiếu Lang thực sự rất nhớ họ, nhưng mà chàng chỉ biết ngồi trên lầu lau nước mắt.
Tối đêm đó là một đêm trăng tròn, trong lúc Thiếu Lang đang đợi Bát Dái đến tìm mình, bất chợt chàng nhận ra hình bóng của người mẹ bao lâu nay mình nhung nhớ. Thiếu Lang muốn xuống gặp mẹ, nhưng mà cửa đã bị khoá. Có điều khi chàng chạy xuống nhìn qua khe cửa, bản thân nhận ra ngoài Cao phu nhân và gia đồng thì còn có một kẻ lạ mặt hình dáng quái dị. Đó chẳng phải là ai mà chính là một con khỉ lực lưỡng mình đầy lông lá – Wukong.
Thiếu Lang lùi lại hai bước, nhưng bất chợt thấy ổ khoá bị Wukong thổi một hơi đứt lìa. Ngay lập tức chàng chạy đến ôm chằm lấy mẹ, sau đó lại nghe bà nhanh giọng thúc giục:
– Chúng ta mau về thôi!
– Nhưng mà con không thể bỏ đi như vậy – Thiếu Lang nói.
– Ở đây đã có vị trưởng giả này lo liệu, con đừng lo lắng nữa!
Thiếu Lang bất đắc dĩ phải rời đi, nhưng mà trong lòng cũng có chút nuối tiếc. Wukong nhìn thấy gương mặt khả ái của chàng thì cười thầm trong bụng:
– Đừng lo! Đợi đến khi lão Tôn thu phục con yêu quái này, bản thân sẽ cho tiểu mỹ thụ nhà ngươi thưởng thức mùi vị của con cặc như ý!
Nói xong Wukong liền lẻn vào phòng ngủ của Cao Thiếu Lang đóng sầm cửa lại, sau đó nhảy vọt lên xà ngang, bứt một cọng lông khỉ thổi xuống giường. Trong phút chốc, cọng lông khỉ là phân thân của Wukong đã biến thành Cao Thiếu Lang, ngồi trên giường tủm tỉm cười mỉm.
Bát Dái cưỡi mây đến bên ngoài thì cất cao giọng hỏi:
– Hôm nay thế nào, có muốn bị ta đụ tanh banh không nương tử?
Wukong ngồi trên cao cười khúc khích, sau đó gật đầu nhìn phân thân ý bảo nó hãy làm những việc nên làm. Chỉ nghe Cao Thiếu Lang – người vốn dĩ là phân thân của Wukong bịt mũi giả giọng nói:
– Chàng hãy mau vào đi!
Bát Dái nghe vậy thì xông cửa vào trong, ngay lập tức kéo phăng cái quần dưới háng ra ngoài, để lộ một con cặc hai tấc nứng cứng ngắc, sừng sững.
– Đệ có biết là rất lâu rồi ta không biết mùi đụ hay không, mau đem cái mông mềm mại đó đến cho ta nào!
Cao Thiếu Lang giả vờ bĩu môi, sau đó chau mày nói:
– Đến giờ phút này đây đệ vẫn còn chưa biết lai lịch của huynh, còn đòi đụ nhau gì nữa chớ?
Bát Dái trông thấy người tình đang làm nũng như vậy thì cười khẩy, ngay lập tức nhét con cặc vào mồm của Cao Thiếu Lang. Wukong ngồi ở trên xà ngang thấy vậy thì cung tay lại định nhảy xuống giáp lá cà với Bát Dái, nhưng nhìn con cặc của hắn ra vào trong miệng phân thân của mình, khiến cho nó trợn trắng tròng mắt vì sung sướng, Wukong có chút hứng thú:
– Để lão Tôn xem trình đụ của ngươi như thế nào!
Ở bên dưới, Bát Dái đã nứng đến điên cuồng sau những ngày không tìm ai để chịch. Hắn lột sạch quần áo của Thiếu Lang, sau đó đẩy chàng nằm ngửa xuống giường rồi bê mông cao lên để liếm.
Cao Thiếu Lang bị chõng ngược lên trên, lỗ tình bé nhỏ đã bị cái mồm thèm khát của Bát Dái liếm ngang liếm dọc. Khi cái lỗ đã đẫm nước bọt, Bát Dái liền rê cặc ấn xuống khiến cho chàng chỉ kịp rú lên một tiếng dâm dục.
Bát Dái từ bên trên đụ xuống giống như đang khoan giếng. Chỉ biết nắm lấy mười ngón tay của Thiếu Lang để làm điểm tựa mà gia tăng nhịp đụ. Mồ hôi trên ngực của hắn bắt đầu chảy ra, làm bóng loáng bầu ngực vừa có cơ vừa có mỡ. Chúng ở đó rung rinh múp rụp, trong giống như cặp vú của một con tinh tinh đầu đàn. Mồ hôi chảy từ rãnh ngực xuống khối cơ bụng rồi rơi xuống bờ mu của Bát Dái, len lõi rơi xuống thân cặc rồi cuối cùng hoà quyện chung với dâm dịch đang bắt đầu rỉ ra trong cái lỗ nhỏ bé. Cao Thiếu Lang sướng đến nở toạt lỗ tình mà nhả cặc của Bát Dái ra, Bát Dái thấy thế thì đem con cặc bóng loáng khí đụ đó đâm sâu vào miệng chàng, khiến cho Cao Thiếu Lang chỉ kịp trợn tròng mi mắt mà không thể làm gì.
Đụ được hơn một tràng, Bát Dái bắt đầu nằm xuống để Cao Thiếu Lang cưỡi trên người mình. Thiếu Lang sung sướng quá mức, không ngừng rên ra những câu dâm dục:
– Ôi sâu quá… con cặc của tướng công đâm sâu vào lồn nương tử thật đó!
– Ưh… hưm… sâu lắm sao? Ngập lồn nương tử chưa? Tới tử cung của nương tử chưa nào! Hự…
Cao Thiếu Lang bị Bát Dái đâm sâu một cú lút cán, chỉ biết cắn môi thé lên một tiếng thất thanh, sau đó như sực nhớ ra chuyện gì, chàng lên cong môi nói:
– Nhưng mà chàng có biết gì chưa? Hôm nay cha của đệ đã mời đến đây một vị pháp sư vô cùng tài giỏi để trừng trị chàng.
Bát Dái cười lạnh:
– Cho dù hắn có tài giỏi đến đâu, cuối cùng rồi cũng sẽ bị ta đánh bại.
– Như mà vị pháp sư hôm nay đặc biệt lắm! Người đó là Tôn Wukong!
– Cái gì?
Bát Dái nghe đến đây thì ngồi thẳng dậy, rút thật nhanh con cặc đang ướt nhẽm trong lỗ lồn của Cao Thiếu Lang.
– Không được! Ta phải về trước đây nương tử!
Cao Thiếu Lang liền nói:
– Sao chàng lại bỏ đệ ở đây một mình?
Bát Dái nghe đến đây thì gật đầu nói:
– Đúng đúng đúng đúng! Ta không thể để đệ ở đây để con khỉ đó ức hiếp được. Hay là đệ hãy về động của huynh đi! Con khỉ đó sẽ không tìm ra chỗ đó đâu, vậy thì chúng mình sẽ tha hồ đụ nhau ở đó!
– Vậy cũng được! Nhưng mà đệ không thể đi bộ xa được, hay là tướng công hãy cõng đệ đi!
– Được thôi!
Bát Dái nghe thế thì cõng Cao Thiếu Lang đội gió bay đi. Wukong cười khẩy rồi dùng cân đẩu vân bay theo sau, sau đó thay thế vị trí của phân thân. Ngay lúc đó Bát Dái cảm thấy như bản thân đang cõng một ngọn núi nặng tám ngàn cân vậy, rốt cuộc không thể đội gió đi được nữa.
– Sao bỗng dưng đệ lại nặng như vậy?
– Lẽ nào tướng công không cõng nổi đệ sao!
– Nổi, đương nhiên là nổi!
Bát Dái lau mồ hôi trên trán rồi cố gắng cõng bộ Cao Thiếu Lang về đến động. Tuy rằng đường về đó còn không xa, nhưng mà hắn cũng phải dùng gần hết sức lực, đợi đến khi về trước cửa động thì đã mệt đến mức ngã gục xuống. Wukong quay đầu ngó nghiên, rốt cuộc véo tai Bát Dái nói:
– Lai lịch của huynh như thế nào, huynh còn chưa nói rõ cho đệ biết đó!
Bát Dái vừa thở dốc vừa nhìn lên mặt trăng, lại thấy gương mặt của Thiếu Lang xinh đẹp đựa bóng nguyệt, cho nên liền cười cười nói:
– Ta từng nói đệ rất giống Hằng Nga, bởi vì ta đã từnng gặp qua nàng ấy rất nhiều lần. Ta vốn là Thiên Bồng Nguyên Soái ở trên trời, chỉ vì chọc ghẹo Hằng Nga trong lúc say xỉn, cho nên mới bị đày xuống hạ giới. Nhưng mà người ta có câu nguyện làm uyên ương không làm tiên, có đệ ở đây rồi, ta còn ham gì chức Thiên Bồng Nguyên Soái đó?
Bát Dái nói xong thì ôm Thiếu Lang bay vào trong động rồi rê lưỡi liếm ngực chàng. Wukong bị liếm đến mức nhột nhoạt mà phá lên cười, cơ thể lực lưỡng đầy lông lá bắt đầu thay thế da dẻ mịn màng của Thiếu Lang, khiến Bát Dái hoảng loạn nói:
– Nương tử! Sao đệ lại…
– Nương tử cái gì! Ngươi hãy mở mắt to ra mà xem lão Tôn là ai!
Nói xong Wukong liền vung gậy như ý đánh giáp lá cà với Bát Dái. Bát Dái biết đã trúng kế của Wukong, liền dồn toàn lực cầm cây đinh ba chống trả lại. Nhưng mà khi nãy Bát Dái đã dùng gần hết sức lực cõng Wukong, bình thường cũng đã không thể là đối thủ của hắn, bây giờ lại càng không thể, ngay lập tức bị Wukong chế ngự.
Wukong đạp chân lên bụng của Bát Dái mà mắng:
– Vốn dĩ lão Tôn không định xen vào chuyện của ngươi làm gì! Nhưng mà hôm nay lão Tôn đã khác xưa, không muốn nhìn thấy đám yêu quái ức hiếp kẻ yếu. Huống hồ ngươi lại từng là thần tiên, vậy nên hôm nay ngươi phải chết! Yahhhh!
– Chờ đã! Hôm nay ngươi giết ta cũng được, nhưng mà hãy bỏ qua cho Cao gia trang! Dù sao thì Thiếu Lang cũng là một người hiền lành!
Wukong đang giơ cây thiết bổng lên cao, nghe đến đây liền cười khẩy nói:
– Ngươi hại gia đình người ta như thế mà còn mở mồm nói đạo lý ở đây ư?
– Ta… đúng là ta đã bắt nhốt Thiếu Lang, nhưng mà cũng chỉ vì ta thích đệ ấy, đệ ấy cũng thích ta, chứ ta có làm hại gì đến đệ ấy và Cao gia trang đâu! Còn ngươi thì khác, ngày đó ngươi đại náo thiên cung, bây giờ đã thoát ra được Ngũ Hành Sơn, xem bộ là lại muốn tung hoành phá phách ngươi khác. Ngươi giết ta cũng được, nhưng mà đừng động đến Cao gia trang, bằng không trước khi chết ta sẽ gọi Từ Hằng chán nhân đến đây trừng trị ngươi!
Wukong không ngờ Bát Dái lại lo lắng cho Thiếu Lang như vậy, nghe qua câu cuối của hắn, Wukong có chút tò mò:
– Ngươi có bản lĩnh gì mà có thể gọi bà ấy đến đây?
– Ta ở đây là theo lệnh Từ Hằng chán nhân chờ người đi lấy kinh. Nếu như ngươi giết ta, bà ấy chắc chắn sẽ tìm đến ngươi để hỏi tội!
Wukong nhớ đến cái vòng đeo giữa háng, nếu quả thực Bát Dái được sắp xếp phò trợ sư phụ của hắn, lỡ như giết chết hắn, bản thân sẽ bị cái vòng kim cô kia thắt chặt đến nín thở. Nghĩ đến đó Wukong liền quát:
– Từ Hằng chán nhân sao lại chọn loại người như ngươi phò trợ sư phụ của lão Tôn?
– Sư phụ của ngươi? Lẽ nào ngươi cũng được sắp xếp trở thành đệ tử của người đi lấy kinh? Nếu vậy thì tôi phải gọi Đại Thánh một tiếng sư huynh rồi!
Wukong cười lạnh:
– Tiếng sư huynh đó xem bộ vẫn còn hơi sớm đó! Hiện tại lão Tôn tạm thời tin ngươi, nếu như ngươi có nửa lời xảo trá, lão Tôn sẽ giết ngươi ngay lập tức. Mau giơ tay để ta trói lại!
Wukong cứ như thế trói Bát Dái bay trở về Cao gia trang, không ngờ đã gặp sư phụ của mình đứng trước cổng chờ.
– Wukong, con đã về!
– Sư phụ, sao người lại ra tận đây, không sợ gió lainj sao?
– Khi nãy trên cao rơi xuống một lá bùa này, bên trong có viết rằng trò sẽ mang về cho ta một người đệ tử. Lẽ nào người đó là người này?
Wukong kiểm tra lá bùa vàng kia, chỉ thấy trên đó có dấu tích của lá liễu ở bên cạnh Từ Hằng chán nhân, cho nên liền gật đầu nói:
– Đúng rồi sư phụ, là con lợn này đây!
– A mi thọ phụ! Nếu đúng là người này, con hãy mau cởi trói cho y!
Cao lão gia thấy thế thì thận trọng bước ra, điệu bộ tuy có chút rụt rè nhưng vẫn cố bình tĩnh nói:
– Chúc mừng trưởng lão đã có thêm một đệ tử tài giỏi. Đồng thời cũng cảm ơn thầy trò ngày đã cứu con trai của ta. Chỗ tiền này là một ít lòng thành, xin trưởng lão hãy nhận cho!
Huan Zhang liền đáp:
– Người xuất gia không cần những thứ giá trị này, Cao lão gia đã để thầy trò tôi tá túc một hôm, như vậy đã quý lắm rồi! Lúc này trời đã sáng, thầy trò tôi không tiện làm phiền thêm, xin được phép lên đường!
Bát Dái nghe đến đây thì liền cao giọng nói:
– Vậy còn Thiếu Lang, Thiếu Lang ở đâu rồi!
Cao lão phu nhân liền xua tay đáp:
– Ngài còn có nhiệm vụ quan trọng cần làm, xin đừng để ý đến con trai của tôi nữa!
– Ta chỉ muốn gặp mặt Thiếu Lang nói vài lời thôi! Xin bà hãy cho ta gặp mặt cậu ấy!
Wukong nhớ đến việc Bát Dái lo lắng cho Thiếu Lang vừa nãy, cho nên liền mỉm cười nói:
– Cao phu nhân đừng lo! Có lão Tôn ở đây, hắn không thể làm gì được đâu!
Bát Dái nghe thế thì liền phi thân vào trong chạy đến phòng Thiếu Lang, chỉ thấy chàng cũng ở trong phòng chờ đợi hắn.
– Huynh phải đi rồi sao? – Thiếu Lang hỏi.
Bát Dái liền cắn môi nói:
– Đợi ta! Chỉ cần ta lấy kinh thành công, ta sẽ trở về đây gặp đệ!
– Áo của huynh đã bị rách rồi, để đệ lấy một cái mới cho huynh!
Bát Dái không nở để Thiếu Lang rời xa mình trong giờ phút này, chỉ kéo tay chàng ngã vào lòng mình rồi hôn môi thật sâu:
– Đệ nhất định phải đợi ta đó nhé!
– Nhất định…