Tao nhớ mày quá, ngày xưa ơi - Chương 1
Trời kéo mây giăng kín mít, đen kịt cả một vùng. Nó ngồi nheo nheo mắt, đưa tay hứng hứng không khí coi có hột mưa nào rớt xuống chưa. Mơ màng ngồi tưởng tượng tới những giọt mưa thủy tinh trong veo, háo hức chờ đợi cái mát xoa dịu buổi trưa hè nóng bức, tự nhiên nó thấy mình đa cảm quá xá.
Bất ngờ còn hơn sét đánh, mưa cái ào làm mình mẩy nó ướt nhẹp như con chuột nhúng nước. Cay cú, nó quyết định tắm mưa luôn cho nhà đỡ hao nước. Thế rồi vác theo hai cây kiếm nhựa, nó chạy vụt sang nhà kế bên.
Thoáng thấy bóng nó, thằng bé trong nhà hét toáng lên.
“Mày vô đây lẹ đi không thôi ướt hết đó”
“Khỏi mày, tao ướt nhem rồi. Ê, đi tắm mưa hông ?”
“Má tao nói tắm mưa đầu mùa dễ bị bịnh lắm…”
“Ờ, vậy thì tao đi một mình”
Nó làu bàu rồi quay lưng chạy đi, không quên bỏ lại đằng sau cái liếc nhìn sắc bén.
Mày nhớ kỹ cái mặt mày á, lát nữa tao tắm mưa xong về tao bụp cho nó biến dạng luôn.
Thằng bé như biết quá rõ ánh mắt đó nói gì nên lật đật chạy theo gọi với.
” Đợi tí, tao đi với mày ”
Mưa đầu mùa còn vương chút hơi nóng âm ẩm sau đợt nóng kéo dài. Nhưng mát.
Hai đứa nhóc vừa chạy lăng xăng trong cơn mưa, vừa thay nhau thi triển tuyệt chiêu bằng hai cây kiếm nhựa nó mang theo lúc nãy. Tiếng cười trẻ con hòa quyện vào tiếng mưa.
Nó hứng cái đầu vào dòng nước mưa từ trên máng xối đổ xuống, cảm nhận dòng nước mát lạnh chảy trên da thịt mình. Rồi nó chạy dọc khắp xóm, rú lên um sùm, đạp nước văng lên tung tóe. Thằng bé cũng lăng xăng chạy theo bạn mình.
Bất chợt, nó đứng khựng lại, nhìn trân trân vào đám con trai lớn hơn tụi nó vài tuổi ở đằng trước, cái đám nhóc khốn nạn xóm bên. Bọn này mỗi khi đi ngang nhà nó thường nghịch chuông cửa, làm nhiều lần nó tuột cầu thang xuống té muốn lọi giò vì tưởng có ai gọi cửa. Sẽ không có gì đáng nói nếu như mấy bữa trước nó không trả thù bằng cách quăng một đống thằn lằn, sâu róm và cả…bịch nước cống vô người tụi kia. Chừng thấy mấy thằng kia tiến về phía mình, nó hít một hơi dài, vuốt nước mưa trên gương mặt tái mét.
Đường nước ngập như vầy cộng thêm đất đá và cái chân không mang dép xem ra muốn chạy cũng khó thoát à.
“Ê, mày làm sao vậy ?”
Thằng bé lay bạn mình khi thấy nó đứng sững người, im bặt.
Một ý nghĩ tinh quái thóang qua trong đầu nó. Ghé sát mặt thằng bạn, nó thì thầm.
“Mày thấy mấy thằng đang đi tới không ?”
“Thấy, tụi nó làm sao ?”
“Tụi nó ỷ bự con, thấy tao nhỏ nên ăn hiếp tao hoài à, còn đánh tao nữa. Bây giờ tụi nó tính lại kiếm chuyện với tao nữa đó”
Không mảy may nghi ngờ lời nói của đứa bạn trời đánh thánh vật, thằng bé vuốt mặt, đặt hai tay lên vai nó.
“Mày yên tâm đi, có tao ở đây không ai đánh mày đâu”
Lúc này, tụi kia đã tới sát bên bọn nó. Một thằng cao cao, ốm ốm như cò đưa cánh tay xương xẩu lên túm lấy cổ áo nó
“A, là thằng nhóc hồi bữa nè…”
Nó co rúm người lại, muốn vùng chạy thật nhanh nhưng cái chân hư không chịu nghe lời.
“Tụi bây muốn gì ? THẢ NÓ RA ! ”
Thằng bé rít lên, gạt phăng cánh tay đó xuống. Còn nó lùi về nấp sau lưng thằng bé, tự nhiên thấy thằng bạn mình oai dễ sợ, thật ngưỡng mộ.
“Tụi tao chỉ muốn dạy cho nó biết lớn nhỏ thôi”
Lại thằng ‘con cò’ đó lên tiếng kèm theo tiếng cười đểu không thể tả. Nó xô thằng bé té chỏng gọng, lăn kềnh ra đất.
“Tụi bây ỷ lớn ăn hiếp nhỏ hả ?” Nó hét lên rồi chạy lại đỡ thằng bạn dậy, bao nhiêu nỗi sợ hãi lúc nãy chạy đi đâu mất tiu.
“Mày muốn chết chung thì vô đây” Bằng vẻ mặt ngênh ngênh tự đắc, thằng ‘con cò’ hất hàm.
“Tụi bây có cần tao ký tên lên bột không ?”
Dứt lời nó lao thẳng vào đám đó, đụng thằng nào quýnh thằng đó. Thằng bé thấy thế không dám can nó ra nên cũng nhào vô bạn xáp lá cà.
Kết quả của buổi ‘dạy dỗ’ hôm đó là cái má sưng vù của thằng bé và cái đầu u một cục của nó. Hai đứa còn bị thêm một trận đòn vì tội đi quýnh lộn với người ta. Nhưng cũng từ hôm đó, mấy thằng bự bự xóm bên không còn gây sự với hai đứa nó nữa.
Suốt đêm hôm đó nó nằm thao thức, lâu lâu lại đập đầu bình bịch vô cái gối. Nó thấy mình vô cùng tội lỗi vì đã làm liên lụy thằng bạn như vậy. Giở chứng một hồi nó thiếp đi lúc nào không hay, sáng mai lại bắt đầu một ngày mới và không chừng tới lúc đó nó đã quên bẵng chuyện chiều nay.
Trời trưa nắng gắt, nóng kinh khủng. Nóng kinh hồn, nóng như thiêu như đốt, nóng còn hơn cái núi Hỏa Diệm gì đó trong phim Tôn Ngộ Không mà chiều nào nó cũng ngồi coi chết mệt. Hết lăn lộn vò đầu bứt tóc nó lại gầm gừ như chó dại ngồi sủa trời. Mà trời nắng thì dễ làm cho calo trong con người ta tan chảy lắm à, cho nên nằm chửi đổng một hồi nó thấy đói đói, thèm có cái gì đó nhét vô bao tử không đáy của mình. Nó nhướng mày, đưa chân đạp đạp, khều khều thằng nhóc đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh. Thằng bé dụi dụi mắt nhìn nó một hồi rồi lăn ra xa hơn một chút.
“..Gì mày ? …để tao ngủ chút..”
“A, thằng này láo nha, sếp có chuyện muốn nói mà mày còn nằm đó ngủ nữa hả ?” Sẵn cái chân đang khều nó đạp thẳng một phát vào bụng thằng nhỏ.
” Ui da !” Thằng bé nhăn nhó ngồi bật dậy, nhìn nó như chờ hạ lệnh.
“Vậy mày muốn nói gì?”
“Tao đói” Nó vạch áo vỗ vỗ cái bụng lép kẹp, trắng bóc làm thằng bé đỏ mặt vội quay sang chỗ khác
“Trời nóng quá mày bị sốt hả?” Nó nhìn thằng bạn dò xét
“Gì ?”
“Sao tao thấy mặt mày đỏ quét kìa”
“Thì…kệ tao, mày kiếm gì ăn đi”
“Nhưng nhà hết đồ ăn rồi”
“Vậy ngủ đi, tới chiều má mày về là có cơm ăn à ” Thằng bé nói rồi nằm xuống tiếp tục mơ giấc mơ đang dở dang khi nãy bị nó phá hỏng.
Nó ngồi dậy, đi loanh quanh trong nhà lục hết nồi niêu xoong chảo tới cả cái tủ lạnh trống hoác rồi chợt nhảy cẫng lên, dậm chân ầm ầm xuống mặt đất làm thằng bé giật mình bật dậy, giương mắt đôi mắt ngơ ngác nhìn nó như đang chứng kiến cảnh UFO bay loạn xạ.
“Mày ăn xòai hông ?” Nó bỗng thôi cái trò khỉ đó và lên tiếng
“Đói bụng ăn xòai đâu có no, mà ở đâu mày có ?”
“Đi chôm”
“Mày chôm hả? ”
“Không”
“Vậy ai ?”
“Phải nói là tao với mày đi chôm mới đúng”
Nói rồi không đợi cặp mắt hình chữ O và cái miệng cũng hình chữ O nốt của bạn mình đáp lại, nó lôi xềnh xệch thằng nhỏ ra cửa, rồi tạt vào góc nhà, lục lọi tìm ra một cái bọc ni lông và cây gậy đánh trộm đem theo < không biết ai mới là trộm đây ta "Bây giờ mày đứng canh ở đây nha. Nhà này có con chó bự lắm, nếu nó phát hiện ra tụi mình là nó thịt liền đó. Mày cầm sẵn cây gậy này nè, có gì mày phang cho nó một cú, nghe chưa ?" "Ừ !" Sau khi dặn dò thằng bạn kỹ càng, nó vác cái bọc, leo tít lên cây xoài quả nhất. Trái nào trái nấy bự như trái bomb. Thằng bé đứng dưới đảo mắt một vòng quanh khu vườn. Vườn nhà này trồng khá nhiều cây ăn quả, mà cây nào cũng đang tới mùa nên chín rộ, thơm phức. Thảo nào thằng bạn thân yêu của nó lại chọn nơi đây làm mục tiêu để 'xóa đi cái đói lòng trong buổi trưa hè nóng bức', nói nôm na là đi ăn trộm. Ngồi ngáp ruồi một hồi, chừng như thấy trong nhà có động, thằng bé ngửa cổ lên hối nó. "Mày xong chưa, xuống lẹ đi, con chó sắp ra rồi đó" "Từ từ mày, để tao hái thêm trái này nữa" Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, nó nghe tiếng chó sủa từ trong nhà vang ra. Còn không mau ba chân bốn cẳng tuột xuống nữa sao. Khi chân vừa chạm đất cũng là lúc con chó bẹc giê bự thiệt bự chạy lại gần tới chỗ tụi nó. Hàm răng sắc nhọn cùng với cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của con chó làm tụi nó ớn lạnh xương sống. Thằng bé tay cầm gậy run run, huơ huơ lên phía trước. "Giờ sao mày, phải phang nó thiệt hả ?" "Còn phang cái giống gì nữa, CHẠY THÔI !" Không kịp dứt câu, nó kéo tay thằng bạn chạy tháo về thẳng nhà, nhanh còn hơn vận động viên chạy cự ly 100m nữa. Về tới nhà, thở không ra hơi, hai đứa nó nằm lăn kềnh ra đất. Nó háy mắt "Mày gọt xoài đi, để tao nghỉ thở một chút" "Sao mày không gọt mà bắt tao ? " "Tao hổng biết gọt, tao chỉ biết ăn thôi. Mà mày không đi lẹ đi, muốn ăn xoài hay muốn ăn đục ?" Thằng bé lủi thủi cầm bịch xoài đi xuống bếp, khẽ thở dài. Nhấm nháp no nê, hai đứa nằm phơi bụng giữa nhà. Nó thì thầm : "Đúng là một buổi chiều ngon lành mày há !" Vừa bước ra tới cổng mẹ đã sai đi mua đồ, nó nhảy chân sáo ra tiệm tạp hóa tuốt ngòai đầu đường. Với trí nhớ của một đứa như nó mà mua một đống đồ như vầy không sót thứ nào thì đúng là sự kiện. Chắc là mẹ hạnh phúc lắm khi có một đứa con ngoan và giỏi giang như mình ...Nó vừa đi, vừa nghĩ rồi lại tự cười hí hí, xem ra nó rất hài lòng với bản thân mình +__+