Summary
Nó giật bắn mình khi nghe tiếng chó sủa. Quay về nơi phát ra cái âm thanh đã dám làm ngắt dòng suy nghĩ của mình, nó phát hiện ra một đàn chó bị nhốt trong một ngôi nhà gần đó. Chó mà đứng sau cánh cổng lưới như vầy thì chắc chắc là bị nhốt rồi, với lại đám cho này cũng sủa dữ quá chắc là muốn ra ngòai đây.
Tự nhiên nó nổi khùng với con chó đã sủa nó, mà một phần cũng đoan chắc là lũ chó đã bị nhốt, sẽ không làm gì được mình nên nó…sủa lại. Sủa chán chê một hồi nó lụm cái cây, khều đám chó. Khều một hồi nó lại quay ra lụm mấy cục đá chọi vô mấy con vật đáng thương. Xem chừng mấy con vật đó đã chịu hết nổi cái ‘trò cẩu’ của nó nên thay nhau nhảy lên hàng rào hòng ra ngòai để ra trả thù. Nó thích chí cười ôm bụng cười khặc khặc.
Đúng là trời không phụ … chó có lòng, hay trời muốn tiếp tay cho lũ chó trừng trị cái tên ba trợn này? Nên một lúc sau khi lũ chó nhảy lọan xạ va vào hàng rào, cánh cổng từ từ mở ra làm nó khựng người, tắt ngấm tràng cười trên gương mặt gian.
Thì ra là cửa không khóa, mà cửa không khóa thì suy ra lũ chó không bị nhốt, mà lũ chó không bị nhốt thì suy ra tụi nó có thể chạy ra ngòai, mà có thể chạy ra ngòai thì tụi nó sẽ có thể …phập mình. Sau một mớ suy nghĩ lô-gic kịp thóang qua đầu, nó co chân co cẳng chạy về nhà, đằng sau đó là đàn chó đông như thú, mà con nào con nấy cũng muốn táp nó một phát cho hả giận.