Tâm Dâm Dục Mê Luyến - Chương 6
Hoàn Mỹ ấn hai tay Thanh Bình xuống giường, trong mắt bừng bừng như hai ngọn lửa,mồ hôi nhỏ từng giọt xuống môi anh mặn chát,làn hơi nóng từ cơ thể một chàng trai vừa xuất tinh bốc ra ngùn ngụt.Thanh Bình nhắm mắt lại,cơ thể anh căng cứng muốn chống cự nhưng rồi sau đó từ từ mềm nhũn.Không hiểu sao từ mắt anh hai dòng nước nóng hổi lại lăn ra.
Chợt Thanh Bình thấy bên trên nhẹ hẫng,Hoàn Mỹ đột ngột buông anh ra rồi bước ra ngoài,có tiếng khóa cửa lách tách.
Thanh Bình vẫn nằm yên lặng,anh thấy trong người không còn chút sức lực nào,ngoài cửa sổ bóng chiều từ từ lan ra,Thanh Bình thấy mấy tia nắng yếu ớt dần dần tắt lịm,anh vẫn nhìn vô định ra ngoài cho tới khi quá mỏi mệt,Thanh Bình dần dần thiếp đi.
Không biết bao lâu,mấy tiếng nổ tí tách làm Thanh Bình thức dậy,anh sửng sốt khi nhận ra âm thanh đó từ đâu mà có.
Từ trong bóng tối,mấy cây pháo bông cầm tay phát ra ánh sáng rực rỡ,ai đó đã nối chúng lại với nhau thành những hình tròn,cây này tiếp cây kia không tắt,mải mê ngắm nhìn những tia sáng đủ màu,Thanh Bình không nhận ra một vòng tay choàng qua người mình.
Ai đã mua pháo bông cho cậu nhóc Thanh Bình đêm sinh nhật,ai là người ném chúng vào bụi lan quí của dượng ghẻ đáng ghét,ai đã chở cậu rời xa căn nhà đau khổ trong ánh sáng huy hoàng,Thanh Bình nhắm mắt lại,anh không biết mình đang mơ hay tỉnh,nhưng dù tỉnh hay mơ chỉ sợ rằng khi vừa mở mắt,Hoàng Lang sẽ tan biến đi mất.
Thanh Bình thấy đôi môi mình được âu yếm tách ra bằng một làn hơi thơm phức từ một cái lưỡi mềm mại và ướt đẫm,anh vòng tay ôm lấy tấm lưng to rộng của chàng trai trước mặt,chàng hôn lên mắt anh dịu dàng rồi hôn lên má,Thanh Bình thấy mình thật bé bỏng như một thằng nhóc 17 năm về trước.
Vẫn vừa hôn thật nhẹ nhàng nhưng gấp hơn,chàng trai dìu Thanh Bình gối đầu lên một cái gối nằm,hai ngón tay chàng cởi từng cái nút áo sơ mi rồi ôm chặt Thanh Bình vào lòng,chàng để cho hơi ấm từ bầu ngực trần lực lưỡng lan tỏa sang người yêu,ấm,ấm quá,Thanh Bình lịm người đi trong hạnh phúc đến từ nhục cảm say sưa.
Chàng trai ẵm Thanh Bình lên rồi dựa lưng vào thành giường,chàng ngồi thẳng dậy rồi đẩy nhẹ Thanh Bình xuống dưới,hai tay ôm lấy đầu Thanh Bình,chàng nhẹ nhàng đặt bảo vật nam tính vào miệng anh,Thanh Bình há to miệng vì kích thước to lớn nhưng rất quen thuộc,17 năm trước đã không biết bao nhiêu lần anh được thưởng thức.
Thanh Bình bú cặc cho chàng trai đã một lúc mà vẫn còn bàng hoàng vì cảm giác tuyệt diệu của làm tình,hai chữ làm tình có thể rất đơn giản khi hai người cần giải tỏa bản năng nhưng khi được làm với người yêu dấu,vừa yêu thương vừa ngưỡng mộ mới làm người ta sung sướng nhất,Thanh Bình thấy máu trong người bùng lên như sôi sục,phải miết lưỡi vào đầu khấc kia,liếm hai hòn dái của chàng,cắn vào mấy múi bụng của chàng,rúc vào bên dưới hai cánh tay,toàn thân chàng là một khối nhục cảm điên dại,mỗi cm đều ngon như mật,hai đầu vú là hai trái nho tươi,càng liếm càng tròn càng căng,mấy gai nhỏ li ti tê tái.
Chàng trai lại kéo Thanh Bình lên để hôn,chàng đặt anh lên đùi rồi cúi xuống thưởng thức trở lại cơ thể người yêu,miệng chàng nóng hổi,râu măng nhột nhạt,chàng thở mạnh một tiếng cũng làm cho nam tính đảo điên xúc giác,những luồng run rẩy rung rinh hàng vạn chân lông trên người Thanh Bình làm bùng nổ cơn thèm khát từ bên dưới.
Hoàng Lang,đụ em đi anh
Từ đụ phát ra trong lúc làm tình càng nói càng kích thích:
—Đụ em đi anh Lang,đụ em…..
Trong bản năng của mỗi một người đồng tính nằm dưới đều yêu thương dù là ngắn ngủi khi cặc từ từ đâm sâu vào người,cảm giác dâng hiến làm họ thấy thương yêu kẻ nằm trên,huống chi nếu đã yêu trước đó,nhung nhớ ngày đêm thì khi được toại nguyện sự sung sướng không thể nói thành lời,Thanh Bình nấc lên,hai chân co lại,toàn thân ưỡn lên đón nhận cú lút cán đầu tiên.
—Em sướng lắm,em yêu anh……ahhh……em yêu anh……….hức……
Đối với chàng trai nằm trên mà nói,sự đê mê từ đầu khấc truyền lên hai bắp vế rồi lan lên đầu là giống nhau ở mọi cái lỗ đem lại nhưng khi đâm vào một cái lỗ từ người chàng yêu,trái tim hình như dồn máu nhiều hơn,khi cặc ngập hẳn vào trong mấy cuộn vòng thê thiết,không đơn giản chỉ là cảm giác chiếm hữu bạo tàn,nó là cảm giác nhập làm một,em là của anh,thuộc về anh trọn vẹn,anh yêu em,anh muốn dành hết sức lực cho em,làm cho em sung sướng nhất trên đời.
Mấy cây pháo bông vẫn nổ tí tách nhưng âm thanh nhỏ bé đó không là gì trong những tiếng rên sướng khoái cùng cực,chàng trai từ trên dậm xuống,mỗi cái đều sâu hết mức,chàng dừng lại vài giây cho Thanh Bình giãy giụa vì cái thốn buốt người đem lại để rồi khi rút ra,một tiếng nấc mê dại tuôn ra không kiềm nổi,mồ hôi cả hai quyện vào nhau,nghe được hơi chính mình trên cơ thể người kia,thật không tưởng tượng nổi,hai người con trai lại có thể gắn với nhau bằng một sự sung sướng tuyệt đỉnh như vậy.
Chàng trai xoay người Thanh Bình lại theo tư thế bò,ở vị trí này những tiếng phát ra do va đập càng mạnh mẽ,khác với những ây yếm lúc đầu,bây giờ là bản năng đòi hỏi,Thanh Bình thích thú khi chàng “chơi” mình hừng hực,lúc quì gối,lúc đứng lên cắm xuống,cuối cùng đè anh ra nằm sấp hẳn xuống,hai chân chàng khép hai chân Thanh Bình lại,cái lỗ theo đó cũng khép chặt để vật bên trong có ma sát tốt nhất mà bung ra hết những luồng sức mạnh nam nhi.
—Bắn đi anh,bắn đi anh Lang,bắn vào trong em….
Chàng trai dập mạnh,sức mạnh trần trụi ép xuống làm cặc Thanh Bình chà sát không ngừng trên nệm theo lực nắc,chàng đâm thật liên tục cho hậu môn phát điên truyền cơn nứng xuống cặc,Thanh Bình nấc lên xuất tinh,nước mắt trào ra vì sướng,lúc phóng tinh,hậu môn siết lại như một cái ống bóp,chàng trai rùng mình mấy cái,tinh dịch bắn ra không biết bao nhiêu vào sâu bên trong,cả hai rũ người thở hồng hộc.
Chàng trai nằm chồng lên Thanh Bình một lát rồi đứng dậy,anh từ từ mở mắt ra,một tia sáng nháng lên lần cuối trước khi bóng đêm lại bao trùm khắp chốn.
Thanh Bình nằm yên lặng hồi lâu rồi đứng dậy từ từ bước ra ngoài,ngoài sân chiếc xe mô tô của Hoàn Mỹ đã không còn,căn nhà yên ắng đến nỗi anh chỉ còn nghe được tiếng đập của chính trái tim mình.
Thanh Bình thấy trên bàn còn mấy cọng pháo bông chưa đốt,kế bên là cái hộp quẹt màu bạc ưa thích của Hoàn Mỹ,anh tưởng mình sẽ khóc nhưng không ngờ trên môi lại nở một nụ cười khi thấy quyển album cũ đang mở ra bên cạnh,anh bước tới xem thì thấy tấm hình cuối cùng ghi những dòng tâm sự tự trách đêm sinh nhật đã biến mất.
Tấm hình đã lấy ra,chỉ còn miếng ni lông trống trải chờ đợi một tấm hình khác,Thanh Bình không biết nó sẽ chờ đợi một tấm hình như thế nào cũng như anh sẽ chờ đợi điều gì,anh càng không biết bao giờ sẽ được nghe lại tiếng mô tô quen thuộc trước sân.
Anh chỉ biết rằng người ta luôn kiếm tìm hạnh phúc,ít người nghĩ rằng được mong chờ cũng là một hạnh phúc.
Hết