Tâm Dâm Dục Mê Luyến - Chương 1
Hoàng Lang nắm lấy đầu cây roi mây giật mạnh,nghe “rắc” một tiếng,cây roi đã gãy làm hai.
—Thằng mất dạy,bạn bè mày cũng là đồ mất dạy!
Hoàng Lang cúi xuống bế Thanh Bình lên:
—Ông nghe đây dượng ghẻ chết tiệt,từ bây giờ ông sẽ không bao giờ có cái cơ hội đụng tới em Bình nữa.
Thanh Bình nằm gọn trong tay chàng,ẵm cậu trong tay mà chàng vẫn bước đi rất nhanh,tiếng chửi mắng của dượng văng vẳng nhưng đã không còn lời nào lọt vào tai cậu nữa.
Hoàng Lang đặt cậu lên yên xe:
—Vậy là sau hôm nay bé sẽ không thể quay về chỗ này được nữa,có hối hận không?
Thanh Bình ngoái đầu lại nhìn trong mấy giây rồi lắc đầu.Hoàng Lang phóng lên mô tô,một tay nắm lấy bàn tay người yêu quàng qua eo,một tay rồ ga.
—Tặng dượng ghẻ đây.
Hoàng Lang nắm một chùm pháo bông,chàng bật lửa rồi ném vào bụi lan quí hiếm,vì Thanh Bình lỡ làm đứt một cánh hoa mà lãnh trận đòn tàn bạo của lão hôm nay.
Thanh Bình nép vào lưng chàng,chiếc mô tô lao đi trong ánh sáng lộng lẫy…..
Hoàng Lang dựng xe rồi cẩn thận ẵm Thanh Bình vào nhà.
—Tội nghiệp quá,chân bé đỡ đau chưa?
Hoàng Lang đặt Thanh Bình lên ghế bành rồi nói:
—Bé nhắm mắt lại đi
Thanh Bình mỉm cười,mặc dù Hoàng Lang lớn hơn cậu có 4 tuổi nhưng lúc nào cũng kêu cậu là bé,Thanh Bình nghe lời nhắm mắt lại.
“Happy birthday to you,happy birthday to you,happy birthday to bé Bình….”
Thanh Bình mở mắt ra,một cái bánh kem méo mó đã ở trước mặt.Hoàng Lang gãi đầu:
—Hì hì,anh mới làm lần đầu!!
Thanh Bình thấy nghèn nghẹn nơi cổ,Hoàng Lang vỗ tay:
—Cầu nguyện đi nào!!
Thanh Bình chắp tay rồi nhắm mắt,lâm râm trong miệng.
—Em ước gì vậy nè ? Hoàng Lang choàng tay ôm lấy cậu rồi hỏi.
—Vậy là em 17 tuổi rồi đúng không?
—Ừ!!!Hoàng Lang hơi ngạc nhiên
—Vậy thì…vậy thì…….anh đã hứa…..
Hoàng Lang làm ra vẻ sực nhớ:
—À,em thích pháo bông hả,hồi nãy anh có mua nhưng quăng phá mấy chậu lan rồi.
—Hổng phải mà…..
—À,anh không kịp mua quà,lần trước em nói khoái gấu bông bự…
—Hổng phải mà….
Thanh Bình vừa tức vừa mắc cỡ,mặt đỏ gay,Hoàng Lang thấy vậy thì hết nhịn cười nổi.
—Hahahha,anh giỡn thôi,anh nhớ mà,nhưng chân em…..
—Bị mấy cây roi thôi mà,có sao đâu
—Nhưng hôm nay anh…..mệt rồi
—Hix…..
Thấy mặt ỉu xìu của Thanh Bình,Hoàng Lang lại bật cười:
—Hahahaha,mệt thì mệt,vẫn giết bé yêu được.
Thanh Bình giật tay ra:
—Đổi ý rồi,không muốn nữa.
Hoàng Lang ôm ghịt lấy cậu:
—Thiệt không…thiệt không muốn không….
Chàng vừa thì thầm vừa hôn lên cổ Thanh Bình làm cậu ríu người lại,thì ra mặc dù quen nhau năm ngoái nhưng Hoàng Lang nói chỉ phá trinh cậu khi Bình tròn 17 tuổi và cậu đã ao ước chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi.
Hoàng Lang ẵm Thanh Bình vào phòng rồi đặt trên giường êm ái,cậu nằm dưới anh,thấy mình thật nhỏ xíu,Hoàng Lang quả thật là to gấp đôi cậu,chàng vốn là hạt nhân trong đội tuyển bóng rổ của thành phố.
Thanh Bình run rẩy cởi từng nút áo sơ mi,cậu thấy trong người như sốt lên,quen nhau bấy lâu nhưng chỉ đi chơi ở nơi công cộng vì anh nói ở chỗ vắng anh sợ mình không kìm được,mặc dù Thanh Bình cầu trời cho chuyện đó xảy ra.
Cơ thể anh dần dần hiện ra,Thanh Bình thấy muốn lịm đi khi nhìn lồng ngực vạm vỡ lún phún một hàng lông mịn,cậu hồi hộp chạm tay vào anh,cảm nhận hơi ấm và một chút rin rít nơi tay.
—Hay là anh đi tắm cái nha
—Thôi…thôi…..
Thật sự là Hoàng Lang rất thơm,mồ hôi quyện một ít nước hoa nhẹ hấp dẫn,hơi thở chàng cũng thơm,mỗi lần chàng hôn Thanh Bình,cậu thấy ngầy ngật như bị chuốc say bằng mật ong.
Thanh Bình không biết từ khi nào mình đã trần truồng còn Hoàng Lang vẫn còn nguyên quần jean và dây nịt.
—Coi kìa,cởi đồ chồng cũng không xong nữa.
Hoàng Lang cởi phăng cái quần vứt xuống giường,chỉ còn mặc chiếc quần lót dạng như quần bơi chứ không phải tam giác,Thanh Bình thấy chính giữa đã hằn lên một cái cây rất rõ ràng.
—Để dành cho bé đó.
Hoàng Lang quì gồi trên nệm rồi đặt tay Bình vào ngay chỗ kín của mình,cậu kéo xuống,loay hoay thế nào mà vướng một cái làm cặc anh bật ra đập mạnh vào bụng.
—Ui da,gãy cu anh rồi
Thanh Bình hốt hoảng,chưa biết làm gì thì cặc anh đã đung đưa trước mặt,mùi đàn ông con trai chết người.
—Đền cho anh đi cưng
Nhiều khi nghĩ lại Thanh Bình ước gì năm 1993 Việt Nam đã có internet để cậu có thể tìm hiểu cách làm cho anh sung sướng còn lúc ấy,nhìn con cặc đỏ hồng trước mặt mà cậu cứ ngẩn người ra.
Hoàng Lang thấy vậy thì ngả người xuống ôm lấy cậu hôn như mưa trên cổ và liếm liếm vào lỗ tai,Thanh Bình muốn khóc lên vì sướng kinh khủng,anh liếm nhẹ một đường dài xuống rún rồi thình lình anh nắm lấy con cu của cậu cho vào miệng.
—Ai da…….
Thanh Bình hốt hoảng định giật ra anh đã mút lấy như một cây kem,trời ơi,cảm giác gì kì lạ thế này.
—Nhả ra anh ơi,em…..em…..
Hoàng Lang biết ý nên nhả ra ngay,quả nhiên đầu khấc giật giật suýt bắn.Chàng lại đi bằng đầu gối tiến lên ngay trước mặt Thanh Bình,bây giờ thì cậu đã biết phải làm gì.
Khác với sự cuống quít của Thanh Bình,Hoàng Lang tận hưởng cái miệng của người yêu,cặc vẫn cứng thật cứng nhưng không hề xuất tinh.Bú khoảng một lúc,Hoàng Lang lại trườn xuống dưới,không hề suy nghĩ ngần ngại le lưỡi liếm lấy cái lỗ.
—Ah…………….
Thanh Bình thét lên vì sự nhột nhạt đem lại cơn thèm khát đến giật nảy người,Hoàng Lang không phải là một cậu trai thư sinh,anh rất mạnh mẽ,cuồng nhiệt và quyến rũ,một chàng trai như vậy rim đít ai mà chịu nổi
—Anh Lang ơi,phá trinh Bình đi…..
Mặc dù biết sẽ đến giây phút này nhưng có lẽ không nỡ làm đau người yêu,Hoàng Lamg cứ tuôn nước bọt vào mãi làm Thanh Bình càng bị sự nóng hổi ướt đẫm làm phát điên:
—Năn nỉ anh…..
Hoàng Lang vẫn chưa đâm mà cúi xuống nút lưỡi,hai tay chàng xoa bóp liên tục lên hai bên hông và hai bên háng của Thanh Bình,đến khi mấy khối cơ mềm nhũn ra thư thái chàng mới ấn một cái.
Thanh Bình giật lên một cái theo phản xạ cố đẩy chàng ra nhưng Hoàng Lang vẫn gắn chặt môi vào môi cậu và nhấp mạnh liên tục khoảng chục cái,hậu môn tuy tét làm hai nhưng đã bắt đầu giãn ra,rát và sướng.
Hoàng Lang giữ nguyên thế nắc,cặc chàng rất to,thật sự với một đứa còn trinh như Thanh Bình thì rất bất lợi,vẫn còn rất đau muốn khóc nhưng thân mình lực lưỡng của chàng trong vòng tay như gợi ra một sự khát khao dâng hiến và bị chinh phục hoàn toàn,Thanh Bình cảm thấy dù có đau hơn nữa vì chàng cũng rất đáng…..
Ngày hôm sau,Hoàng Lang đã chơi Thanh Bình theo kiểu chó,ngày thứ ba đã ẵm lên để xốc,cứ sau một đêm đít cậu lại ngứa ngáy vì kéo da non nhưng đồng thời lại kéo theo cảm giác thèm được rách ra lần nữa.
Một tháng…hai tháng….rồi ba tháng…….ngập chìm trong bể nhục dục,yêu đương với chàng trai nam tính,đẹp trai lại yêu thương mình hết mực,Thanh Bình chợt nảy ra một ý tưởng kì lạ.
Cậu muốn có một gia đình thật sự với anh,cậu muốn có tiếng trẻ thơ tíu tít.Sau mỗi lần làm tình,khi hậu môn ngập tràn tinh dịch nóng hổi quý giá,khi nằm yên trong cánh tay của anh,cái khao khát kia lại trỗi dậy.
—Hai người con trai làm sao có con hả anh?
—Anh đã tìm được một đứa con gái chịu mang thai hộ nhưng vậy thì….
Thanh Bình thừa biết có bao nhiêu người con gái sẵn sàng làm tất cả để được một đêm cùng chàng nhưng liệu cậu có chịu để chàng xa cậu một đêm….
—Anh sẽ làm tình với em trước,lúc sắp bắn thì bắn vào cô ta thôi.
Thanh Bình vuốt má anh:
—Dạ thôi,anh hãy làm cho cô ấy thật sướng đi,tội nghiệp cổ……
Lúc “nhân hậu” như vậy Thanh Bình không hề biết khi giây phút đó tới,cậu lại thấy khó chịu kinh khủng.Hoàng Lang hôn lên trán cậu một cái.
—Anh sẽ hé cửa cho em,thà là em xem mà không tưởng tượng rồi có ám ảnh.
Đứa con gái cũng như Thanh Bình,rú lên khi cặc anh cho vào,chỉ khác là từ cái lỗ của nó,một dòng màu đỏ tuôn ra,giữ đúng lời hứa với Bình,anh làm cho nó thật sướng bằng những đường lưỡi điêu luyện của con trai,đứa con gái dang hai chân tận hưởng những cú thúc cuồn cuộn ập xuống đến khi chàng cất lên một tiếng gầm thật lớn….
Em đặt tên con là Hoàn Mỹ,hoàn mỹ như tình yêu của chúng ta.
Chàng đã có thêm một người để kêu là bé,bé Hoàn Mỹ lúc một tuổi đã hiện ra những nét manly của ba,té rồi đứng dậy ngay,không hề khóc tiếng nào.
3 tuổi,bé ném trái banh mạnh đến nỗi làm Thanh Bình suýt té,chỉ có “ba kia” mới chơi với bé nổi, “ba này” đi nấu cơm tốt hơn.
4 tuổi,bé luôn miệng kêu “ba,ba” ,bé có tới 2 ba lận mà,thật không biết lớn lên bé có thấy chuyện này kì lạ không.
Ngày đó không đến,cùng năm đó,ba Hoàng Lang bỏ bé ra đi vĩnh viễn.
“Bé Bình của anh,
Anh xin lỗi,anh không có đủ can đảm để em chăm sóc anh trong những ngày cuối cùng của căn bệnh ung thư mà anh đã mắc phải,Hoàng Lang mà em yêu là một chàng trai khỏe mạnh,phải không?
Tha lỗi cho anh Lang nha bé Bình,anh thật vô trách nhiệm phải không,từ nay chăm sóc Hoàn Mỹ xin nhờ cậy em.
Số tiền trong két em hãy cố gắng xoay sở.
Hôn em và Hoàn Mỹ”
Ngày đầu tiên sau khi nhận được thư,Thanh Bình thấy không có cảm giác gì lạ,cậu cứ thấy như Hoàng Lang đang đùa.
Ngày thứ hai cậu ôm Hoàn Mỹ nhìn về phía cánh cửa,tiếng chuông đồng hồ báo hiệu giờ Hoàng Lang đi làm về nhưng chẳng ai bước vào.
Tuần thứ hai cậu thỉnh thoảng thét lên trong đêm,hai tay ôm ngực đau đớn.
Tuần thứ ba,cậu muốn chết.
Tuần thứ 4,Hoàn Mỹ bị bệnh nặng,lần đầu tiên một mình nắm giữ một sinh mạng nhỏ bé trong tay,nắm giữ hình ảnh của chàng còn lưu lại,cậu đã không còn muốn chết.
Số tiền Hoàn Mỹ để lại đủ để cậu học Anh văn và xin đi làm,mới đó đã 14 năm.
Hoàn Mỹ 14 tuổi đã cao lớn như một đứa con trai 17,thừa hưởng tất cả tài thể thao của Hoàng Lang.
Lại trôi qua 3 năm.
Hoàn Mỹ càng lớn,đống thiệp Valentine tụi con gái tặng càng cao,Hoàn Mỹ có tất cả từ chàng,lòng nghĩa hiệp,can đảm và một vẻ đẹp nam tính tuyệt vời,cái thiếu duy nhất của cậu là có một “người cha” đúng nghĩa.
Sự yếu đuối của Thanh Bình làm cậu ngay từ nhỏ phải luôn tự bảo vệ trước những thằng bé cùng xóm,sự nhân nhượng yếu đuối của Thanh Bình trước cha của mấy thằng đó mỗi khi cậu đánh lộn với chúng làm Hoàn Mỹ phải tự “giải quyết”,dần dần đã hình thành nên một Hoàn Mỹ cứng rắn và kiêu bạc.
Vẻ kiêu bạc lạnh lùng đó càng làm cho nét đẹp của Hoàn Mỹ có một sự hấp dẫn chết người.
17 năm mỗi đêm sống trong hồi ức,Thanh Bình không nhận ra Hoàng Lang đã trở về bên cạnh anh qua Hoàn Mỹ cho tới khi chiều nay bất ngờ đi làm về sớm và nghe tiếng thở lẫn với những âm thanh đầy kích dục vọng ra từ phòng con trai.