TẤM ẢNH KHÔNG HỒN - Chương 3
Trọng nắm lấy tay dì ấy rồi giục :
-Nói đi dì…Cháu nóng ruột lắm rồi !
Người đàn bà bắt đầu kể :
-Thật ra thì cậu Tài có người chú ruột tên là Tấn nhưng ông ấy bị điên cậu à…Nói nào ngay cũng có lúc tỉnh chứ hổng phải điên hoài…Nhưng thời gian tỉnh thì ít mà điên khùng thì nhiều nên cậu Tài gửi ông ấy vào nhà thương điên suốt,lâu lâu mới rước về nhà…Chính vì lý do này mà đôi khi cậu ghé đây chơi mà chẳng bao giờ thấy mặt ông ấy là vậy…
Cho đến một hôm nọ…
Cậu ấy rước ông Tấn về đây…
Hình như lúc ấy ông ấy có vẻ tỉnh táo nên mới kể về mối tình đầu của mình…Đến khi nghe ông ấy nói chính là mình đã gián tiếp giết người yêu tên là Đức Phú chủ nhân ngôi biệt thự trên núi ở Vũng Tàu thì cậu Tài hốt hoảng thật sự…
Tui chỉ nghe cậu ấy nói như thế này :
-Chú ơi…Chú ấy cũng là chú ruột của người yêu con…
Tức thì ông Tấn như nổi cơn điên lại…Ông la hét ỏm tỏi :
-Tao không muốn…tao không thích…Mày phải bỏ nó liền…Cái dòng giống ấy toàn là sở khanh ,chẳng biết chung thủy là gì đâu…Nếu mày không bỏ nó thì tao chết…không thôi tao giết mày…Em ruột của tao mà tao còn giết thì huống hồ gì mày…
Nói xong,ông cúi người kéo ở dưới giường ra một cái thùng rồi ôm lấy khóc nức nở :
-Em ơi…ai biểu em yêu hắn làm chi ? Giờ này anh em mình phải xa cách như vầy hả em…
Tui và cậu Tài sợ quá tức thì liền đưa ông trở lại bệnh viện…
Sau đó tui và cậu ấy mới mở cái thùng ra…Trời ơi,chỉ là một bộ xương khô nhưng chẳng có đầu…
Tới lúc này,cậu Tài mới bật khóc :
-Chú Toàn…Chú Toàn ơi…
Hồi đó thì tui có nghe nói đến tên người này…nhưng về sau những lúc ông Tấn tỉnh táo,cậu Tài có hỏi thì ông ta trả lời rằng người tên Toàn đã bỏ sang Miên làm ăn rồi chết luôn bên ấy …
Dì Tư bước đến cái bàn,lấy tấm hình đưa cho Trọng coi rồi nói :
-Cậu xem hai người họ giống nhau hết biết hông ?
Chàng tái mặt khi thấy hai người trong hình quả thật chẳng khác nhau chút nào và có gương mặt giống hệt như hồn ma ở Vũng Tàu mấy hôm trước…
Trọng bỗng như muốn té khi nhìn xuống dưới có ghi hàng chữ :
Lê Đình Tấn – Lê Đình Toàn
Kỷ niệm lúc đi chơi Vũng Tàu 1994
Vừa lúc ấy,có tiếng xe ghé lại phía trước cửa…Trọng và dì Tư cùng đưa mắt nhìn ra…
Tài dìu một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước vào…
Vừa thấy mặt Trọng,ông ta bỗng hét lên :
-Anh…anh Đức Phú…đó sao ?
Rồi quẹo đầu sang một bên bất tỉnh…
Đặt ông Tấn xuống giường xong xuôi,Tài mới quay sang nhìn Trọng cất giọng buồn bã :
-Anh đã hiểu vì sao mà em nói lời chia tay với anh chưa ?
Ôm lấy đầu người yêu để vào ngực mình,chàng lên tiếng :
-Anh biết…biết hết rồi em à…
Chàng nói tiếp :
-Chuyện của người trước thì để người trước giải quyết…đâu có thể nào để ảnh hưởng đến mình hả em ?
Tài ngước mặt lên,rơm rớm nước mắt :
-Anh không nghe nói ”mất cha còn chú,mất mẹ bú dì” hay sao ? Trước lúc qua đời,ba em luôn căn dặn phải lo lắng và nghe lời của chú…Làm sao em dám cãi trong lúc chú điên điên tỉnh tỉnh như thế này chứ ?
Lát sau,ông Tấn tỉnh lại…
Nhìn thấy Trọng,ông thều thào :
-Cậu là ai ?
Chàng lễ phép trả lời :
-Dạ,cháu là Trọng… còn người có cái tên mà chú gọi lúc nãy là chú ruột của cháu…
Ông lắp bắp :
-Chú cháu ruột ư ?Hèn gì…rất giống…
Ông hỏi tiếp :
-Thế…thế anh ấy giờ sao rồi ?
Trọng đáp :
-Dạ,chú của cháu đã chết trên mười năm nay…
Ông hốt hoảng :
-Chết ? Chết lâu rồi sao ?
Quay sang Tài,ông ra lệnh :
-Hãy đưa chú ra Vũng Tàu gấp…nhanh đi…chú không thể chịu đựng được nữa…
Ngồi trước ngôi mộ của Lê Đình Toàn,ông Tấn bật khóc :
-Em ơi…tha thứ cho anh…
Ông bắt đầu kể lể một hồi rồi mới quay sang Trọng tỏ bày :
-Chúng tôi là anh em sinh đôi…Do số phận đẩy đưa nên cùng yêu có một người,chính là chú của cậu…Ông ấy dư sức biết hai đứa tôi là anh em ruột nhưng vì bản chất phong lưu đa tình nên qua lại cùng lúc với cả hai người mà trong một thời gian dài chúng tôi đều không phát hiện ra…
Đến lúc biết được hai anh em vô tình lại là tình địch với nhau thì tôi như muốn điên lên…Rồi trong một đêm khuya,cơn ghen đã làm cho tôi biến thành thú dữ…đang tâm giết chết em trai của mình…
Vậy mà tôi vẫn chưa chịu nguôi…nên sau đó bèn gửi cái đầu của em Toàn đến ông ấy…
Và cách đây mấy hôm,lúc tỉnh táo tôi mới nhờ người đem tới phần còn lại hầu mong cho em mình có trọn vẹn hài cốt theo như lời báo mộng của nó…
Kể xong,ông ta gào lên thảm thiết :
-Tôi đáng chết…Tôi đáng chết…
Bỗng nhiên ông ta quẹo đầu xuống ngôi mộ khiến cả Trọng và Tài đều hốt hoảng nhào tới vực ông ta dậy…
Nhưng ông Tấn đã hoàn toàn bất động…Máu từ miệng ông trào ra…
Ông ấy đã cắn lưỡi tự tử…
Vài ngày sau…
Đốt nhang cắm vào hai ngôi mộ anh em Tấn – Toàn xong hết,Trọng bèn quay sang nói với Tài :
-Mình về Sài Gòn ,làm lại từ đầu nha em ?
Tài gục đầu vào lòng chàng,cậu hãy còn thút thít :
-Em thấy đau lòng quá anh ơi…Hai anh em yêu chỉ có một người…Trời ơi !
Ôm chặt lấy người yêu,Trọng thầm thì bên tai Tài :
-Dù sao…đến phút cuối thì họ vẫn nằm bên nhau…Anh tin rằng dưới suối vàng,chắc chú Toàn đã tha thứ cho anh mình rồi em à…
Nói xong,chàng dìu Tài bước dần xuống núi…
Màn đêm lại bắt đầu bao trùm lấy thành phố biển Vũng Tàu…