TẤM ẢNH KHÔNG HỒN - Chương 2
Nói xong,hồn ma từ từ bay vào…
Trọng đớ người…miệng há hốc…
Bởi vì Toàn bây giờ chỉ có cái đầu bay qua bay lại trước mặt chàng mà thôi…
Lượn tới lượn lui một hồi…cái đầu ấy bỗng từ từ tan biến …
Trọng hoảng hốt,đưa tay bật đèn…
Suốt đêm ấy,chàng không thể nào chợp mắt…
Sáng hôm sau…
Việc đầu tiên Trọng làm là ra phía sau hố rác bươi tìm lại tấm ảnh của Toàn …
Chàng lau chùi sạch sẽ ,lồng vào khung rồi trang trọng lập một bàn thờ nho nhỏ trong phòng mình…
Nhìn tấm ảnh của Toàn như đang cười với mình,tim chàng như quặn thắt…
Đốt mấy nén nhang,Trọng lâm râm khấn vái :
-Nếu hồn em hãy còn phảng phất đâu đây,xin phò hộ cho tôi tìm ra sự thật…Tôi rất muốn cho em nhanh chóng được siêu thoát để không còn chịu cảnh khổ đau như vậy nữa.Tôi xin hứa sẽ làm hết sức mình…để giúp cho em…
Bỗng chàng nghe có tiếng hát từ phòng kế bên vọng qua :
”Chiều nay…sao nhớ thương
người em…qua chiếc hình
Qua nét mực yêu kiều…và xinh xinh
Ghi mấy hàng…gửi anh câu luyến mến
Tặng anh…để mai sau…
mình vẫn nhớ nhau hoài…
Dẫu xa xôi…
lòng vẫn nhớ thương hoài…
Thương nhớ lâu dài
này anh nhé…đừng quên…”
(Tấm ảnh ngày xưa – Trường Vũ)
Chàng lẩm bẩm :
-Giọng hát này sao nghe quen quen ? Nhà này ngoài mình và ông Sáu ra thì đâu còn ai nữa ?…
Bỗng Trọng bàng hoàng khi nhận ra tiếng của người đang ca đó không ai khác mà chính là…Lê Đình Toàn !
Chàng chầm chậm bước tới trước phòng kế bên…Nếu Trọng nhớ không lầm thì nơi này chính là chỗ ở chính của chú Phú…Sau ngày chú ấy qua đời,chàng chỉ vào dọn dẹp một lần rồi thôi.
Đúng là tiếng hát vẫn còn vang vọng trong đó…
”Rồi thời gian êm trôi
xa cách buồn…vời vợi
khi ánh trăng vàng…lên khơi
Người về nơi…xa xôi
Năm tháng…để một người
thương nhớ…thuở nào nguôi
Rượu nồng chưa…nâng ly
sao uống cạn…để rồi
lưu luyến phương trời…mờ xa
Rồi ngày nay…phôi pha
Thương lúc đầu…mặn mà
Thương ngày vui…chóng qua…”
Trọng run run tay…Chàng mở mạnh cánh cửa…
Tiếng hát liền ngưng bặt…Căn phòng hoàn toàn vắng lặng…
Chàng nhón tay bật công tắc đèn rồi bước vào bên trong…
Lục lọi mãi một hồi vẫn không phát hiện được gì,Trọng chán nản quay ra…
Nhưng khi chàng vừa định đóng cửa thì bất ngờ có một tiếng động mạnh trong phòng…
Chàng đưa mắt nhìn vào…Tấm hình khổ lớn của ông Đức Phú treo trang trọng ngay chiếc giường ngủ đột ngột rơi xuống đất…Từ nơi đó hiện ra một ngăn tủ bí mật được âm vào tường một cách khéo léo…
Trọng bước đến mở toang cánh cửa …để rồi chàng thiếu điều như muốn đứng tim…
Một cái đầu lâu từ trong hộc tủ rơi ra…văng tuốt xuống chiếc giường…và cuối cùng rớt ngay chân của Trọng…
Đem cái đầu lâu mà Trọng nghĩ chắc chắn là của Toàn trở về phòng mình cất vào trong tủ áo rồi chàng buông người xuống giường nằm nghĩ ngợi …
Tại sao chỉ có mỗi cái đầu ? Còn thân người hiện đang ở đâu ? Nếu căn cứ theo cái ngày chú Phú qua đời thì đến nay cũng trên mười năm rồi còn gì ?Như vậy tất nhiên cái đầu lâu này phải có trước lúc chú ấy qua đời…và Toàn nếu còn sống ắt phải trên dưới tuổi bốn mươi chứ không ít…
Nghĩ đến đây,Trọng giật mình vì lỡ xưng anh với hồn Toàn một cách ngọt xớt…
Nhưng rồi chàng tự nhủ : Nghe nói người khi chết lúc mấy tuổi thì sẽ cứ như vậy mãi không có già theo thời gian như người ở dương gian…
Ăn cơm chiều xong,chàng lại trở về phòng…
Màn đêm bắt đầu buông phủ xuống ngôi biệt thự…
Nửa đêm,Trọng chợt tỉnh giấc…
Chàng định đưa tay bật đèn thì bỗng nghe có tiếng nói :
-Xin đừng…
Vì đã gặp qua nên lần này Trọng không còn sợ nữa.Chàng ấp úng :
-Xưng hô như thế nào đây ?
Đầu Toàn bay lơ lững trước mặt chàng…Nhờ có ánh trăng rọi qua cửa sổ nên Trọng thấy hắn rất là đẹp trai hơn trong hình nhiều…
Anh ta nở nụ cười :
-Cứ gọi Toàn là em nha ? Toàn mới có 25 tuổi thôi à…
Trọng gật đầu :
-Có phải lúc sáng em tìm cách cho tôi qua bên phòng chú hầu tìm ra cái đầu của em ?
Toàn nhìn chàng với ánh mắt mang ơn rồi đáp :
-Dạ,anh tốt lắm…Anh không giống chú mình một chút nào…
Đầu anh ta bay tới bay lui trong phòng một hồi rồi mới chậm rãi cất tiếng :
-Còn một việc nữa…Mong anh giúp tôi cho trót…Sau này tôi sẽ không dám làm phiền anh nữa đâu…
Trọng mỉm miệng cười :
-Em nói đi…Nếu trong khả năng,tôi sẽ giúp …
Toàn nói nhanh :
-Ngày mai sẽ có người mang quà tới đây…Anh cứ nhận…rồi sẽ hiểu ý tôi muốn gì…
Nói xong…cái đầu bỗng từ từ tan biến y như đêm trước…
Nhưng đêm nay,Trọng không còn sợ hãi nữa vì nhận ra rằng…ma cũng đâu có gì gọi là ghê gớm ? Nhất là gương mặt của Toàn…sao mà đẹp trai quá chừng chừng…
Vì vậy,chàng thản nhiên buông người xuống giường tìm lại giấc ngủ bị mất ở tối đêm qua…
Khi chàng thức dậy nhìn đồng hồ thì đã mười hai giờ trưa…
Cảm thấy đói bụng,Trọng nhanh chân chạy xuống nhà bếp.Ông Sáu đợi chàng ăn uống xong xuôi rồi mới rụt rè lên tiếng :
-Lúc sáng có người gửi một cái thùng lớn cho ông chủ…Tôi định kêu cậu dậy nhưng khi lên phòng thấy cậu hãy còn ngủ say nên thôi…Có điều họ dặn tôi là phải trao tận tay cho ông chủ…Chắc họ chưa hay ông ấy đã chết từ lâu…
Nghe vậy,chàng chợt nhớ đến lời Toàn đêm hôm qua bèn giục ông Sáu :
-Chú đi theo tôi…
Nhìn cái thùng chẳng có ghi địa chỉ người gửi người nhận gì hết nên chàng hỏi ông Sáu :
-Chú có đoán được trong cái thùng này chứa gì không ?
Ông lắc đầu :
-Tui làm sao biết hả cậu ?
Ông bỗng lắc lắc đầu như cố nhớ ra một điều gì…Lát sau ông ngập ngừng :
-Hình như…hồi đó ông chủ cũng có nhận một cái thùng vuông vuông nhỏ nhỏ hơn cái thùng này nhiều lắm…Tui không biết là cái gì trong đó nhưng ông chủ có vẻ buồn bã vô cùng…Rồi đâu cả tháng sau cái ngày đó thì ông ấy tự nhiên nằm chết ở trong phòng…Chuyện này cậu cũng biết mà ?
Trọng bỗng nghĩ ngay tới món quà mà chú mình nhận…Đó là cái đầu của Lê Đình Toàn…
Chàng bỗng rùng mình khi mơ hồ nghĩ đến cái thứ đang ở trong thùng này bèn hối thúc ông Sáu :
-Mình khui ra liền đi chú !
Chàng đã đoán không sai…
Khi vừa mở ra…ông Sáu bỗng lăn đùng ra té xỉu…
Trọng bước đến nhìn vào…
Một bộ xương khô nằm gọn trong đó…Hay nói đúng hơn là một bộ hài cốt không có đầu…
Chôn cất cái đầu chung với bộ xương người ở phía sau ngôi biệt thự xong xuôi hết,lòng Trọng bỗng cảm thấy thanh thản vô cùng…Giờ đây có lẽ Toàn sẽ chẳng còn gì vướng bận ở cõi dương trần này nữa rồi…
Đêm ấy,chàng ngủ say như chết…
Tới lúc gần sáng,chàng mới nghe có tiếng gọi khe khẽ :
-Anh Trọng…anh Trọng…
Chàng mở mắt và vui mừng khôn xiết…
Trước mặt chàng là một Lê Đình Toàn bằng xương bằng thịt và có đầy đủ bộ phận thân thể chứ không phải chỉ là cái đầu như hai hôm trước nữa…
Cậu ngồi xuống bên cạnh Trọng,nắm lấy bàn tay chàng rồi cất lời nhỏ nhẹ :
-Em sắp sửa rời khỏi nơi này rồi…Em cảm ơn anh đã giúp cho em được tròn ý nguyện…Trước lúc vĩnh biệt,anh có thắc mắc gì xin cứ nói…
Chàng bật cười :
-Thật ra,mấy ngày nay anh cứ suy nghĩ mãi…Tại sao những lần trước đây anh ghé ở trong ngôi biệt thự này thì em lại không xuất hiện mà phải đợi đến bây giờ ?
Toàn nhìn chàng thật lâu rồi mới trả lời :
-Vì lúc ấy…anh đi với người yêu…Vả lại,thời cơ chưa thích hợp nên em đành câm nín…Giờ đây em muốn giúp lại anh một việc,anh chịu không ?
Trọng tò mò :
-Chuyện gì chứ ? Anh đâu có gì để em giúp …Em đừng bận lòng vì anh…
Toàn lắc đầu :
-Có nhiều chuyện mà những người như em mới biết thôi anh à…Thật ra ”thiên cơ bất khả lộ” nên em chỉ khuyên anh một lời là : Anh hãy quay trở lại với Tài…người anh yêu và người ấy cũng yêu anh nhiều lắm…Anh ấy chưa bao giờ phản bội anh dù chỉ một lần…Chỉ là một sự ngộ nhận thôi anh à ! Hãy tin em…
Trọng lắp bắp :
-Sao em biết anh ấy tên Tài ?Và biết tụi anh đã chia tay mà kêu anh quay lại với người ấy chứ ?
Toàn cười :
-Hai anh ghé ở đây mấy lần rồi chứ bộ ? Và…và…em chỉ có thể nói như thế này : Giữa chúng ta ít nhiều cũng có sự liên quan mật thiết với nhau đó anh à…Nếu anh muốn biết,hãy đi tìm anh Tài…anh nhé !
Nói xong,Toàn âu yếm hôn lên má chàng thật lâu rồi từ giã :
-Gần sáng rồi…Em phải đi…Chúc anh mau tìm lại được hạnh phúc cho mình …Vĩnh biệt !
Trọng chưa kịp gào lên thì bóng Toàn cứ mờ dần…mờ dần…rồi mất hút…
Tuy không tin lắm về lời nói của Toàn nhưng Trọng cũng tìm đến nhà Tài…Ý chàng một phần cũng muốn xem cuộc sống của người mình yêu với thằng Cường ra sao để lòng mình không còn bứt rứt nữa…Dù gì,trong thân tâm Trọng,chàng lúc nào cũng muốn Tài được hạnh phúc vui vẻ mà thôi…
Cho nên khi gặp dì Tư,người làm công cho nhà Tài…dì ấy buông một câu khiến chàng sững sờ :
-Cậu Cường có bao giờ ghé đây đâu cậu ơi…Thời gian sau này tui thấy cậu Tài đi về có mình ên hà ! Mà trên gương mặt cậu ấy lúc nào cũng đượm buồn…
Trong thắc mắc :
-Chẳng lẽ họ chưa hề cặp bồ với nhau ?
Dì Tư lắc đầu :
-Bồ cái gì mà bồ?…Chính cậu Tài năn nỉ cậu Cường giả bộ làm người yêu trước mắt cậu để có lý do chính đáng hầu cho cậu tin đó thôi…Cậu Cường lúc đầu cũng từ chối lắm nhưng sau đó vì cậu Tài cứ năn nỉ suốt nên cầm lòng không đặng…Rồi sau khi cậu với cậu Tài chia tay thì cậu ấy cũng biến mất luôn à…
Trọng lẩm bẩm :
-Nhưng tại sao Tài lại làm thế ?
Dì Tư nhanh nhẩu :
-Nói ra thì tui mang tiếng nhiều chuyện…nhưng mà hổng nói thì tội nghiệp cậu Tài quá đi…