TẤM ẢNH KHÔNG HỒN - Chương 1
”Tôi ngó về cuối trời
tay ôm kỷ vật
tình yêu…giữa tôi với người
Chỉ còn sót lại tấm hình
gìn giữ được thôi…
Hình hài này…giết lần tôi
cũng bởi lời…thề non…hẹn suối…
Trông nét mặt…nhớ người
Hôm đi còn gặp…
nỉ non suốt đêm…mấy lời
Nào là nói…tặng tấm hình
để bớt…lẻ loi…
và còn…thề thốt đầu môi
Yêu chỉ có…mình tôi suốt đời…”
(Tấm ảnh không hồn – Sơn Tuyền)
Bước vào ngôi biệt thự được xây cất trên cao mà Trọng cứ tấm tắc khen mãi :
-Chú mình lúc còn sống thật biết hưởng thụ ghê…Ở thành phố biển Vũng Tàu mà xây nhà trên núi thì thiệt là sướng chết đi được…
Từ trên cao nhìn xuống bao quát cảnh biển thật quả là có hứng thú…ít ra là đối với chàng trong lúc này…
Trên ba mươi tuổi đời,mối tình suốt bao năm qua với Tài tưởng đã khắc cốt ghi xương…Nào có ngờ đâu…
Tài nhẫn tâm bỏ đi chẳng nói một lời…chỉ để lại cho Trọng một lá thư với đại ý là đã tìm được cho mình một bến đỗ mới…mà người đó không ai xa lạ…chính là Cường,một người bạn thân của chàng…
Thật không còn gì chua chát hơn cho Trọng…
Bởi chính vì thế,chàng mới lang thang một mình ra tới nơi này với ý định sẽ ở lại đây một thời gian hầu nguôi ngoai chuyện cũ…
Mặc dù ngôi biệt thự có quá nhiều phòng nhưng Trọng chỉ yêu cầu ông Sáu giúp việc dọn cho chàng một chỗ nhìn ra mé biển…
Không hiểu sao chú của Trọng ngày trước quá giàu có nhưng ông lại sống độc thân chỉ một mình.Để rồi trước lúc lâm chung ông viết di chúc hiến tặng tất cả tài sản của mình cho những cơ sở từ thiện và riêng ngôi biệt thự này ông dành lại cho chàng với một điều kiện duy nhất : không được bán hoặc giao nó cho bất kỳ người nào…
Tuy nhiên vì đang sống ở Sài Gòn nên thỉnh thoảng chàng mới ra đây một vài ngày để nghỉ mát mà thôi…và bởi thế nên Trọng đành phải giữ lại ông Sáu là người giúp việc cũ của chú mình để ông lo chăm sóc bảo quản ngôi biệt thự này…
Bước vào phòng,thấy hãy còn dơ bẩn,mạng nhện bám đầy nên chàng lắc đầu càu nhàu :
-Ông Sáu già quá nên lẩm cẩm …Kêu quét dọn phòng này lại tưởng phòng khác rồi …
Định kêu ông một tiếng nhưng thấy giờ này chắc ông lo lui cui sau bếp nấu cơm cho chàng nên Trọng đành chắc lưỡi tự mình dọn dẹp cho nhanh…
Thấy có cái thùng không ngay góc phòng,chàng bèn gom hết những thứ không cần thiết liệng hết vào đó…
Lúc cúi xuống quét ở dưới giường,Trọng vô tình lượm được một tấm ảnh…
Nhìn vào người trong hình,chàng không khỏi bật ra tiếng :
-Anh chàng này đẹp trai ghê…
Lật ra phía sau,Trọng thấy có ghi hàng chữ :
”Không bao giờ quên em đó nghe chưa ? Nếu phản bội…anh sẽ chết !”
Lê Đình Toàn thương gửi anh Nguyễn Đức Phú – 20/05/1995
Trọng sững sờ…
Bởi vì tên của chú chàng là Nguyễn Đức Phú…
Chàng lẩm bẩm một mình :
-Thì ra chú ấy cũng như mình…Hèn gì suốt đời không lấy vợ…Vậy mà bấy lâu nay mình nghĩ mãi không ra…Mình làm sao có thể ngờ một con người quá lịch lãm,phong lưu như chú ấy khiến gái đeo bám suốt ngày như thế mà lại là…gay cơ chứ ?
Suy nghĩ một hồi ,Trọng chép miệng rồi quăng tấm hình vào cái thùng rác …
Xong xuôi hết,chàng xách cái thùng đem ra đổ vào một cái hố phía sau ngôi biệt thự…
Buổi tối ở đây thật buồn…Trọng không biết làm gì sau bữa cơm tối nên chui tọt vào phòng nằm nghỉ sớm…
Đang mơ mơ màng màng…chàng bỗng nghe có tiếng rên khe khẽ đâu đây…
-Lạnh…lạnh quá à…Cho em vào ngủ với !
Trọng bật dậy,chàng hét :
-Ai đó ?
Một đầu người thấp thoáng ngoài cửa sổ…
Trọng nói lại thêm một lần nữa :
-Tôi không sợ ma đâu…Muốn gì cứ vô trong này…
Từ ngoài ấy,tiếng người thanh niên vọng vào :
-Tôi đang nằm yên ổn ở đây…Sao anh tàn nhẫn quăng tôi vào hố rác thế ? Tôi lạnh…lạnh lắm…anh có biết không ? Huhuhu…
Anh chàng cứ khóc tỉ tê suốt khiến Trọng chạnh lòng,nhưng chàng hãy còn thắc mắc nên hỏi tiếp :
-Tôi đâu biết anh là ai ? Tôi chẳng có quăng ai đi đâu hết…Cả ngày nay tôi chưa hề bước ra đường mà ?
Oan hồn ngoài cánh cửa sổ vẫn tức tưởi :
-Chính tay anh cầm tôi lên…Xem tới xem lui một hồi rồi liệng vô thùng rác mà còn chối nữa…Anh thật ác giống hệt chú của mình…Hic hic hic…
Trọng chợt hiểu ra :
-Thì ra…anh là người trong tấm hình ?
Người thanh niên tỏ ý giận hờn :
-Tôi có tên đàng hoàng á…Tên là Lê Đình Toàn chứ bộ ?
Trọng quên mất là mình đang nói chuyện với ma nên cất lời mời :
-Ừ, Toàn thì Toàn…vào đây đi em…
Nhưng anh ta từ chối :
-Hiện giờ tôi chỉ còn có cái đầu nên không vào được đâu…Tôi hận nơi này lắm nhưng chưa thể siêu thoát vì…
Trọng ngắt lời :
-Vì sao ?
Hồn ma nghẹn ngào :
-Vì tôi hận chú anh…và luôn cả anh nữa…
Trọng tức tối :
-Tại sao lại hận tôi ? Tôi có làm gì em cơ chứ ? Tôi chỉ vô tình quăng tấm hình của em vào thùng rác thôi mà ? Nhưng tôi hứa sáng mai sẽ đi lượm lại và để vào trong khuôn hình đàng hoàng cho em…Em muốn trách ai thì đi tìm người đó chứ sao lại nhắm vào tôi hả ?
-Kẻ tôi hận bây giờ không còn…anh là người thừa kế ngôi nhà này…anh phải có trách nhiệm…
-Là…là…chú tôi ?
-Chứ còn ai vô đây nữa…Anh hãy xem tôi bây giờ thê thảm như vầy nè…