Sweety Cluster Amaryllis... - Chương 6
CHAPTER 6: LỜI CHÚC PHÚC TỪ THÁNH HOA
“Đừng căng thẳng vậy, em yêu. Tôi định sẽ tổ chức hôn lễ đôi ta hoành tráng nhất địa giới này, song anh Merikh đã ngăn cản. Anh ấy bảo làm vậy thì em càng ghét tôi thêm, vì em rất kiêu ngạo, nào dễ dàng chịu khuất phục. Lo nghĩ cho em, tôi đành phải âm thầm mang sính lễ đến Âm quốc và đón dâu tại đây luôn. Tôi làm gì cũng đặt cảm giác của em lên hàng đầu, nên em cứ an tâm, tôi bảo đảm sẽ nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng…”
Rồi hắn từ từ tuột thắt lưng bằng tơ của tôi ra. Tôi rât sợ, tôi thật sự rất sợ. Dù tôi đã từng ngủ qua với vô số loại người, tự nhận bản thân tôi cũng chẳng trong trắng gì, song tôi chưa bao giờ cưỡng ép một ai cả. Tôi luôn chờ họ tự nguyện đến với mình, vậy thì cớ sao tôi có hậu quả ngày hôm nay? Tôi có hay la mắng Merikh thật, và tôi nói chuyện cũng chẳng nương tình hắn là anh trai mình chút nào, nhưng tôi chẳng hề tổn hại hắn, tôi cũng không hành hạ hay phỉ báng, lăng nhục hắn. Hắn nỡ lòng sao lại đối xử với tôi thế này, bán rẻ tôi cho một kẻ xa lạ. Còn Clyde, phải chăng vì Merikh bắt giam nó rồi, nên nó không thể đến cứu tôi? Dù gì đi chăng nữa, tôi sắp bị cưỡng bức. Nghĩ đến đây, nước mắt tôi bỗng trào ra hai khoé mi.
Ahriman quẳng thắt lưng của tôi xuống sàn, hắn dừng lại, lấy tay lau hai hàng nước mắt cho tôi. Rồi hắn lặng yên suy nghĩ độ vài giây, từ trong đáy mắt hẳn ngổn ngang nhiều tâm sự.
“Biết nói sao cho em hiểu, rằng tôi yêu em đã từ rất lâu. Tôi không muốn miễn cưỡng em đâu, nhưng chẳng thể ngăn ý định chiếm hữu em ra khỏi đầu óc mình.” – Hắn đưa tay lên chiếc mặt nạ thép và gỡ dần nó xuống. Hai đồng tử của tôi trong giờ phút này như chực nổ tung vì kinh ngạc.
“Andres, ra là ngươi! Ở trên thế giới loài người ngươi chơi khăm ta chưa đủ, giờ còn theo xuống đây ám ta nữa hả?”
“Chính xác là vì muốn ở gần em hơn nên tôi mới lên đó vì em. Tôi vẫn thích chốn địa giới tối tăm này hơn, bởi vì nơi đây mới thuộc về chúng ta đúng nghĩa.”
“Mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi yêu ta đến mức nào, ta không yêu ngươi. Ngươi mà dám chạm vào ta, ta thề sẽ hận ngươi suốt đời.” – Tôi ngó thẳng hắn với cặp mắt nổ lửa.
“Em có yêu cô bé em từng gặp vào năm lên mười không?”
“Tên Merikh thật khốn kiếp quá thể, đến chuyện bí mật của ta mà hắn cũng khai cho ngươi nghe.”
“Em không nhìn ra thật sao? Tôi và cô bé đó chẳng lẽ không có điểm gì giống nhau?” – Ahriman cúi đầu sát mặt tôi hỏi dịu dàng.
“Đừng có vác bộ mặt của ngươi lại gần ta. Tuy nhiên, ngươi có em gái hay chị gái hả?”
“Tôi chính là cô bé đó, ngốc à.”
Mặt tôi đờ ra xanh xao như tàu lá chuối, hai hàm răng tê cứng với đầu lưỡi co quíu lại. Nhưng chỉ thoáng giây, câu nói vô lý đó làm tôi bật cười.
“Ngươi chuyển giới tính hồi nào vậy? Ta cũng đang muốn chuyển thành cô gái đẹp đây, cho ta xin địa chỉ với.”
“Tôi không đùa, tôi từ trước đến nay vẫn là con trai, tại vì em nhìn nhầm mà thôi. Hôm đó tôi cùng cha đến thăm Âm quốc, cha của em cũng tưởng nhầm tôi là con gái nên bảo muốn phối hôn cho tôi với một trong hai người con của ông. Ma Lạp quốc chỉ có một mình tôi là người thừa kế, để cho cân xứng, cha tôi giao kèo ai trở thành Tử Thần tương lai của Âm quốc thì tôi và người đó sẽ thành hôn. Mãi sau này cha và anh trai của em mới biết tôi là con trai, riêng cha em chắc đau lòng quá độ vì bị cha tôi chơi xỏ nên ói máu chết đấy. Sau đó, cha tôi hối hận hay sao, hoặc vả bị cha em hiện hồn về bóp cổ, nên cũng chết theo. Khi tôi lên ngôi hoàng đế, do phải dẹp loạn mấy nguyên lão nên mãi chưa tìm em được. Đến lúc tôi dẹp xong, em lại mê mải trên thế giới loài người suốt, tôi buộc phải lên đó mới gặp em chứ. Ban đầu tôi định thú thật với em, tiếc là ấn tượng của em về tôi quá tệ. Anh Merikh bảo tôi hãy kiên nhẫn, nhưng kéo đến nước ngày càng tệ hơn thôi. Đám nguyên lão bắt ép tôi cưới vợ, tôi nghĩ thời cơ đã đến, phải nhanh chóng tiến thêm một bước mới với em, không thì quan hệ chúng ta chắc dừng mãi một chỗ.”
“Ngươi… ngươi nói thật? Không lý nào ta lại không phân biệt được trai gái?” – Hai mắt tôi dao động, quả là một cú sốc nặng nề cho một kẻ phong lưu có tiếng như tôi. Nói ra chắc người thiên hạ mỉa mai chết mất.
“Rừng hoa Bỉ Ngạn, cái ngoéo tay, lời thú nhận chúng ta thích nhau và hôm đó tôi mặc y phục màu hồng… chắc em không kể với Merikh mấy cái này chứ? Em đã tin chưa?”
“Khoan khoan.. ta chưa kịp tiếp thu hết vào não. Ngươi là nàng, vậy ta yêu nàng, nghĩa là…” – Ahriman chặn ngang môi tôi một nụ hôn cháy bỏng, ở khoảng cách gần như vậy, tôi phải công nhận là Ahriman thật đẹp. Khuôn mặt hoàn hảo ấy cứ như một thiên thần vậy, chẳng trách tôi đã đổ vì hắn ngay cái nhìn đầu tiên. Những sợi tóc của hắn rũ mềm mại trên người tôi cứ khiến tôi cảm thấy sục sạo ngứa ngáy làm sao.
“Tôi đã kể em nghe hết, giờ tôi có thể chạm vào em không?” – Hắn chợt ngừng lại, rời môi tôi hỏi một cách trìu mến.
“Đi chết đi, chẳng phải ngươi đã chạm rồi sao?”- Tôi mắng nhưng miệng không ngăn nổi nụ cười.
Hắn yên lặng sờ vào má tôi, rồi hôn lần xuống cổ và kéo nhẹ y phục tôi ra, làn hương Bỉ Ngạn phảng phất từ cơ thể tôi lan khắp căn phòng. Đừng nói là hắn đã khiến tôi bất động, ngay cả khi tôi còn hoạt động sung sức, dưới chiếc lưỡi điêu luyện của hắn, tứ chi tôi vẫn phải mềm nhũn ra. Đang lúc hưng phấn cực kỳ, tôi bỗng nhớ ra một điều:
“Khoan đã…”
Hắn không dừng tay lại, nhưng hắn cố bật ra một âm thanh rõ ràng từ đầu miệng hỏi tôi:
“Em lại có chuyện gì?”
“Ngươi bảo thích ta, tại sao ngươi còn lăng nhăng với cả khối con trai khác, như thế là không chung thuỷ, không được chạm vào ta.”
“Tôi học từ em thôi. Nếu không phải vì ghen trước cảnh em quan hệ bừa bãi với mấy kẻ loài người, tôi đâu có nổi giận mà làm vậy. Một chọi một với em thôi mà.”
Ahriman tiếp tục dịch lưỡi xuống hai đầu nhũ của tôi và xoay chuyển đầu lưỡi tài tình ấn chúng lên xuống đều đặn. Cứ mỗi lần hắn dùng răng cạ vào, là tôi có cảm giác như sắp chết đến nơi vì sung sướng.
“Khoan, khoan đã…” – Tôi lại sực nhớ một điều lúc Ahriman bắt đầu trườn tay xuống đứa trẻ của tôi.
“Lại gì nữa?” – Ahriman nói với giọng hơi gắt. – “Em cứ làm gián đoạn cuộc vui của chúng ta hoài.”
“Ta dù sao cũng là hoàng đế Âm Quốc, sao có thể để ngươi… để ngươi ở trên cơ chứ.”
Hắn vẫn liên tay xoa bóp đứa trẻ của tôi cười mỉm chi:
“Về vấn đề này, e là em phải chịu thiệt thòi thôi, tôi cũng đường đường là hoàng đế Ma Lạp Quốc cơ mà.”
“Không được, ta không chịu, thà chết cũng không chịu…”
“Đã muộn màng, cưng à, em cho phép tôi chạm vào em rồi.”
“Không…………………”
Tiếng tôi thét thành tràng dài chấn động cả địa giới, vang vọng khắp các toà cung điện gần xa của Âm Quốc. Tôi nào biêt rằng ở trong tẩm cung của Merikh, hắn đang cười thầm một cách đầy hả hê.
“Không xong rồi, chủ nhân phải chăng có chuyện gì, để Clyde đi xem”
Merikh vội vàng nắm lấy cổ tay Clyde níu lại:
“Không gì đâu. Ta là anh trai của nó, ta hiểu nó rõ ràng hơn ngươi nhiều. Đó không phải là tiếng thét của đau khổ, mà là tiếng thét của hạnh phúc đấy. Bây giờ mà ngươi vào phá đám, mới thực là gây hại cho nó.”
“Tiếng thét của hạnh phúc thì khác chi với tiếng thét của đau khổ?” – Clyde ngỡ ngàng, bộ mặt hồn nhiên hết mức.
“Ừ, thì…” – Merikh bí lời. – “Đợi ngươi đủ ba vạn tuổi, ta sẽ định nghĩa cụ thể cho ngươi hiểu.”
“Tại sao phải đợi đến đó?”
“Tại vì ta lỡ hứa với mẹ quá cố của ngươi vậy. Thật là một lời hứa thiếu khôn ngoan, để giờ ta phải hối hận tràn trề.” – Merikh lẩm bẩm chán chường trước ánh mắt khó hiểu của Clyde. – “Ta đùa ấy mà, ngươi biết vậy là đủ rồi.”
“Nếu ngài đã nói thế thì Clyde không hỏi nữa.” – Clyde xoã tóc mình ra phía sau vai và đứng ngắm những nụ hoa Bỉ Ngạn đang rực nở ngoài vườn. Merikh mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt long lanh lên một niềm hạnh phúc khó tả.
“Anh sẽ chăm sóc tốt cho Clyde, tuyệt đối không để bất kỳ ai gây hại đến nó. Nhưng đúng ba vạn năm, thì anh đã mãn hạn lời hứa với em, anh sẽ tỏ bày cùng Clyde tình cảm đã luôn chôn giấu bấy lâu. Lúc đó, anh vẫn chăm sóc Clyde, chỉ có điều không phải bằng tư cách người bảo hộ, mà là người yêu.”
————————————————
“Thôi mà, anh xin em đấy, đừng giận nữa.” – Ahriman ôm ấp tôi vào lòng sau khi chúng tôi vừa trải qua cuộc mây mưa ngọt ngào. Tôi thì đang giận hắn, giận lắm, vì hắn đã thượng tôi. Sao có thể như vậy chứ, thật mất mặt Tử Thần, rồi tên Merikh sẽ cười tôi một trận ra trò.
“Cùng lắm anh hứa rằng sẽ không khai chuyện này ra ngoài, không ai ngoài em và anh biết trong hai chúng ta, ai là kẻ bị…” – Hắn cười rũ rượi thấy phát ghét.
“Nói nhớ giữ lời nhé. Để tôi biết chuyện này lộ ra, tôi sẽ giết anh.”
“Được, anh hứa, với danh dự của hoàng đế. Có điều, em cũng phải trao đổi công bằng một điều kiện với anh.”
“Là gì?” – Tôi xoay mặt vào lòng Ahriman thủ thỉ.
“Sau này em không được phép tình tứ cùng ai khác ngoài anh. Nếu em không giữ lời, thì anh cũng không giữ lời. Lúc đó em không thể trách anh.”
“Anh đang uy hiếp tôi, vì một cái cây bắt tôi bỏ cả khu rừng, bất công quá.”
“Kể từ đây, anh chỉ có duy nhất em thôi, anh hứa đấy. Xin em cũng chỉ có duy nhất anh thôi được không?”
“Để xem.” – Tôi không thích phục tùng răm rắp những lời hắn nói, kẻo mai sau hắn lật lọng thì tôi còn có cớ ra uy. Ahriman vẫn cười, có lẽ hắn cũng biết tôi kiêu ngạo, nên câu nói vừa rồi đã tạm xem là một lời đồng ý.
———————————————
Một tuần sau….
Cái cô gái tên Suzie Lin cuối cùng sau năm lần bảy lượt dời đổi cuộc hẹn cũng đến văn phòng tôi vào một buổi sáng thứ bảy đẹp trời. Cô ta thật xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng không ngừng khơi gợi tôi trong suốt cuộc trò chuyện. Gặp cô rồi tôi mới hiểu người tôi từng giúp thắng kiện là chồng trước của cô chứ không phải cô, tôi dùng từ chồng trước vì hiện tại cô đã có chồng khác. Khó ai ngờ một người phụ nữ từng có một đời chồng vẫn còn nét duyên dáng như vậy. Cô hẹn gặp tôi để bàn một hợp đồng về công ty cô hiện làm chủ, vậy mà xém chút tôi còn tưởng cô chủ động quyến rũ tôi cơ chứ. Lại là công việc, tôi chán đến tận cổ.
“Sao hả em, hợp đồng ký kết thế nào?” – Ahriman, cũng có thể gọi là Andres đem lọ hoa Bỉ Ngạn vào phòng tôi hỏi vui vẻ.
“Đừng gọi tôi ngọt thế khi chúng ta đang ở thế giới loài người.” – Tôi bận ghim mấy kẹp hồ sơ nên chẳng màng ngó lên. Hắn đặt lọ hoa lên chiếc bàn làm việc của tôi xong thì lại gần ghế ngồi choàng lấy eo tôi ôm chặt.
“Ở đây giờ chỉ còn chúng ta thôi.” – Hắn hạ giọng mật ngọt, tôi biết tỏng âm mưu của hắn muốn gì.
“Hôm nay là ngày giỗ anh trai quá cố của anh, nên kiêng cữ thì hơn.” – Tôi gạt tay hắn ra, nhưng không thô bạo.
“Em đừng có kiếm cớ. Người đó không phải anh trai anh, anh chỉ dùng thuật thôi miên hắn tạo ảo giác cho hắn nghĩ là hắn có người em họ thôi, mục đích để dễ dàng tiếp cận em. Anh Merikh đã dạy anh làm vậy.”
“Thằng anh đáng ghét đó chỉ giỏi thông đồng người ngoài lừa gạt em trai mình.”
“Đừng hờn dỗi nữa. Anh đã xin lỗi em nhiều lần rồi. Em có tin tình yêu dưới sự chứng kiến của hoa Bỉ Ngạn sẽ hứa hẹn một kết cuộc đoàn viên mỹ mãn?”
“Chắc chắn là không. Mạn Châu và Sa Hoa yêu nhau đến thế, nhưng họ có được ở cạnh nhau đâu.” – Tôi phản bác.
“Họ vẫn ở cạnh nhau đấy, trái tim họ chưa từng rời xa nhau, điều đó còn cao quý hơn là những kẻ ở cạnh nhau, mà con tim thì phản bội nhau. Em thấy anh nói đúng không?”
“Được được, anh dài dòng quá, phụ tôi làm hết mớ hồ sơ đi.” – Tôi đánh trống lảng, vì những câu hắn nói làm tôi ngượng chín người.
“Tối nay em có về Âm quốc không?”
“Anh rảnh quá nhỉ? Suốt ngày cứ quanh quẩn Âm quốc của tôi làm trò không đâu, tôi đâu có thức ăn dư thừa nuôi anh mãi. Ma Lạp Quốc chẳng có tấu sớ gì sao?”
“Có đấy, chỉ là một năm anh mới xem một lần, công việc lặt vặt đã giao hết cho mớ nguyên lão rỗi rãi, tránh việc họ cứ mồm mép hoài khiến anh nhức đầu. Phần thời gian chính đáng còn lại là để lo lắng cho vị tân hoàng hậu chứ.” – Hắn chưa dứt lời là thẳng tay xua hết mọi vật dụng trên bàn xuống và kéo tôi nằm ngửa lên đó.
“Này, này, chúng ta đã làm đêm qua rồi.”
“Với anh ngày nào cũng là ngày tân hôn, và giờ nào cũng là giờ tân hôn.”
“Nhưng mà chúng ta đang ở văn phòng.” – Tôi cố sức đẩy dạt hắn ra, thật bực mình, tháng này tôi sẽ nghèo tơi tả vì chẳng thể hoàn thành cho ra trò cái tờ hợp đồng nào nhờ ơn hắn cứ kéo tôi đi “hội họp”.
“Thì chúng ta cũng đang học luật đấy thôi, bộ luật thứ sáu của nhân loại, em quên rồi sao?”
“!!!”
Thế đấy, cuộc đời tôi đã gắn liền với hắn một cách vô duyên như thế. Và rồi, từ đó, nó không còn tăm tối như tôi vẫn nghĩ nữa, mà chuyển sang cực kỳ đen thui luôn. Song, nhờ có Bỉ Ngạn, tôi đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình, dù rằng bạn có vẻ không tin Tử Thần lại biết yêu, tôi vẫn khẳng định là tôi yêu hắn. Có điều tình yêu của tôi sẽ chẳng bao hàm sự chịu đựng những trò lố bịch do hắn gây ra. Một trăm phần trăm là vậy, thề trước Chúa, có ngày tôi cũng bắt hắn trả giá vì tất cả…
———————–End Story 1————————-