Sweety Cluster Amaryllis... - Chương 1
SWEET CLUSTER AMARYLLIS bao gồm 2 câu chuyện ngắn nói về DEVIL & DEATH,
1. Ngài luật sư “đa tình” và người trợ lý “hào hoa”
2. Hội trưởng-công tử tai tiếng và hội phó-thiếu gia danh tiếng
và đây là câu chuyện đầu tiên.
1. NGÀI LUẬT SƯ ĐA TÌNH VÀ NGƯỜI TRỢ LÝ HÀO HOA
Một luật sư danh tiếng và một người giúp việc “hoàn hảo” theo cách “phá hoại” vì một lý do tình cờ mà phải gắn kết bất đắc dĩ với nhau. Sẽ thế nào nếu định mệnh sắp xếp “kẻ độc đoán” chạm trán cùng “người kiêu ngạo”, “tên bướng bỉnh” giao tranh cùng “đứa ngang tàng”, và “ÁC QUỶ” – đế vương của ma giới đụng độ cùng “TỬ THẦN” – vị vua cai trị các linh hồn?
CHAPTER 1: “YÊU CHỐN VĂN PHÒNG”
Mặc dù tôi đang có một cuộc sống rất đỗi bình thường trong mắt mọi người xung quanh, thế nhưng tôi phải cay đắng thừa nhận nó khá là bất thường với tôi. Kể từ khi cuộc đời tôi vướng vào cái tên công tử ăn chơi Andres Gardner, nó coi như đã chết đi 50%. Ngẫu nhiên trúng tuyển chức vụ sếp của hắn, một phần hai số phần trăm còn lại cũng toi theo. Làm sao tôi có thể sống hết kiếp người chỉ với 25% dưỡng khí yếu ớt cơ chứ? Vậy mà hắn còn nhẫn tâm cuỗm sạch chúng bằng những cú tra tấn tinh thần đầy man rợ. Chúa ơi! Đây là món quà tàn khốc Ngài ưu ái cho đứa con đặc biệt của mình chăng? Nếu thế con cầu xin chút lòng nhân từ nơi Ngài cho phép con có quyền phúc thẩm định mệnh.
————————————————
Lý lịch của tôi vốn chẳng có gì nổi bật, nó nhạt nhẽo còn hơn cả nước lọc, chỉ tiếc là không thể tuỳ tiện bắt loa mà rêu rao. Tôi tên Kerry Danniol, một kẻ hào hoa với hàng đống biệt danh “qua đường” dùng cho các hộp đêm. Chả nhớ có đứa nhiều chuyện nào đã từng bảo từ Kerry mang nghĩa là “bóng tối”, nhưng ngẫm lại thì cũng tương đối đúng. Cuộc đời tôi luôn lao đao lận đận. Sau mười một năm ròng ăn mòn hủ gạo cô nhi viện, nổi danh với tầng tầng lớp lớp bản án đánh nhau dày cộm, tôi khăn gói lên đường đến thủ đô Luân Đôn hoa lệ khởi đầu sự nghiệp luật sư. Thề cùng Chúa rằng cái ngày tiễn đưa tôi, ông thầy trưởng quản phòng kỷ luật thương tâm vô hạn, nỗi luyến tiếc đứa học trò mẫu mực như tôi khiến ông loạng choạng bật nhầm nắp chai champion hàng hiệu trị giá bằng ba tháng tiền lương của ông. Người thầy kính yêu – ông thiệt làm tôi cảm động phát khóc. Giờ đây, khi cơ ngơi mới chỉ vẫy chào tôi nửa bàn tay sau bấy nhiêu năm vất vả lê lếch giữa dòng đời, cái tên chết bằm Andres đột ngột xuất hiện như sao Chổi phá rối tất cả. Vừa nhắc hắn, từ xa tôi đã thấy cái dáng người lặt lè như khúc cây gãy ấy lòm còm bò qua thềm cửa. Chúa ơi! Ngài có thể tưởng tượng được hay không, may mà loại cửa văn phòng tôi thiết kế theo kiểu tự động, nếu không ngay cả việc đẩy nó với hắn cũng là một vấn đề chết người. Thật khó tin tôi đã thuê hắn, điều này có khác chi tự vứt tiền xuống khe núi.
Thở dài – chẳng còn khái niệm là lần thứ bao nhiêu, tôi gom xấp hồ sơ đặt ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ bóng loáng của mình, muốn nhắm một giấc rõ sâu cho trôi đi hết cơn bực tức hiện thời. Thình lình tiếng tách vỡ rơi trên mặt sàn khiến tôi choàng tỉnh. Chẳng buồn nhấc một chân đi xem xét, tôi cũng biết tình hình là thế nào rồi, bởi đây đâu phải là chiếc tách đầu tiên bị quẳng vào xó rác nhờ thói lẩm cẩm của Andres. Hắn làm việc thì đổ vỡ vậy đấy, còn như làm tình thì giỏi hết biết. Nói chung mấy công tử kiểu hắn, ngoài bộ dạng lịch lãm, khuôn mặt non tơ cộng vào kho tài sản kếch sù xài suốt kiếp không mẻ, nghĩ kỹ chỉ có thể dùng làm kiểng sở thú. Hắn cao 5’9”, trội hơn ông sếp này những ba inches. Do đó, mỗi dịp đi công tác, tôi có cảm tưởng như mình bỗng trở thành nhân viên, thậm chí là osin cho hắn, không ít người còn nhận lầm hắn là sếp của tôi. Tại sao tôi lại mướn một kẻ có nguy cơ thách thức đến thế? Thực chất tôi nào có tự nguyện.
Ba tháng truớc, tôi cùng vài đứa khác đến bệnh viện thăm một thằng bạn đang trong giây phút hấp hối. Nó ân cần nắm tay nhờ vả chúng tôi hãy trông coi hộ đứa em họ nhỏ dại. Dẫu cho có nhiều tên cam tâm nộp mạng, không hiểu sao cái thằng Andres điên khùng lại chọn tôi, hắn còn hùng hồn phát biểu phải noi gương tôi trở thành một đại luật sư quyết lòng bảo vệ sự ngay thẳng của công lý. Nghe xong, anh trai hắn mãn nguyện đi chầu thiên đàng (mà cũng có thể là hoả ngục… ai biết?), hắn huy hoàng đứng tên toàn bộ các xí nghiệp lớn nhỏ trong và ngoài nước, trở thành nhà tỷ phú Luân Đôn đương đại. Khổ nỗi hắn có sở thích biến thái là bám riết lấy tôi tựa keo dính. Trăm ngàn lần hễ tôi định đuổi khéo hắn đi, hắn liền đem ông anh quá cố ra viện cớ, khóc lóc rằng chúng tôi là bạn thân, sao nỡ thấy hắn côi cút một mình mà tôi không lo. Bạn thân quái gì? Tôi gặp ông anh hắn còn chưa quá năm lần cơ, chỉ là có chút nghĩa “trên giường” nên phải vác xác đi thăm hỏi, không ngờ gánh chịu tai ương.
” Kerry, hôm qua cậu ngủ ngon chứ hả? ”
Hắn cầm bản sao vụ án bước nghênh ngang vào phòng tôi như chốn không người với cái giọng xấc xược chẳng màng tôi đáng bậc đàn anh của hắn. Nhưng may thay, sau khi uống cạn tách coffee thơm nồng và nuốt luôn cả xác (ý tôi là cái tách), hắn đã ra chút dáng con người, chẳng còn què quặt hệt lúc nãy.
” Cũng được… tuy nhiên Andres, tôi đã bảo cậu vô số lần là làm ơn hãy gõ cửa trước khi vào mà. ”
” Ôi, Kerry, cậu chưa biết tôi phải khổ sở thế nào mới bò được vào văn phòng, xin đừng tra tấn tôi thêm, van cậu đấy… À” – Hắn chần chừ giây phút rồi tiếp. – “ Nếu cậu thật ngủ ngon sao hai mắt thâm quầng thế kia? ”
Hắn khúc khích một cách hả hê đặt chồng giấy lên bàn tôi, mắt không ngớt dõi theo tôi để tìm ra chút ngập ngừng. Có điều hắn quên tôi là ai, một luật sư thực thụ sẽ biết cách che dấu cảm xúc của mình tài tình trước mặt kẻ khác.
” Chắc vì mấy đêm trước thức khuya lo cho xong vụ ly dị của quý bà Manliago. ”
Tôi trả lời bình thản cứ như thật, dù rằng nói trắng ra đêm qua tôi có ngủ được tẹo nào. Đầu mối tội lỗi cũng lại là hắn. Một phút hồ đồ trót cảm động trước lời hắn thỉnh cầu, tôi đã xách hành lý đến căn biệt thự của hắn làm gia sư. Lúc đầu tôi chỉ định ở vài tuần, cố giảng nhanh để chuồn về lẹ. Nào hay giờ lại hoá ra vài tháng, thậm chí khuynh hướng xấu nhất có thể kéo dài vài năm, bởi hắn bảo trên đại học thì năm nào cũng khó như nhau. Xét căn bản, hắn là một học trò thông minh, nếu không muốn gọi “ma mãnh”. Nhưng ngoài giờ học, cứ dậy lên ý đồ sàm sỡ thầy giáo, thích mon men những chỗ không nên chạm, và hậu quả là bị ăn đấm thường xuyên. Hình như hắn cố ý sắp xếp phòng chúng tôi nằm cạnh nhau hay sao ý? Một bức tường thưa ngăn gì nổi những âm thanh dâm dục luôn quấy rối hằng đêm. Mà người tình của hắn toàn là con trai thôi. Đứa nào cũng sung sức đến mấy bận, rên la tựa quái thú khiến tôi không cách gì chợp mắt, ngay cả khi đã trùm kín thân mình bằng ba tấm chăn nhung. Cái tình trạng thảm thê sáng nay của hắn chính là minh chứng cho thói vô độ liên tục ba tháng liền không hề ngơi nghỉ đêm nào. Và nạn nhân chịu hậu quả nghiêm trọng nhất thì còn ai ngoài tôi.
” Ồ… cậu sốt sắng nhỉ? Nghe đồn bà ta là tình nhân của cậu phải không? ”
” Eh… ”
Tôi đằng hắng giả vờ không quan tâm câu hỏi, lảng vội sang chuyện khác:
” Tôi vừa coi xong hồ sơ của Ginet Linroin, ông ta bị khống tội thuê sát thủ giết vợ. Tôi không muốn tiếp vụ này, rắc rối lắm, cậu hãy từ chối giùm tôi. ”
” Ông ta hứa sẽ trả công hậu hĩnh, cậu đành lòng quăng tiền sao? ”
Hắn liếc mắt ngó tôi, xem bề đã tạm yên chuyện về Manliago, ừ… có một thời gian, ả đúng là tình nhân của tôi. Chúng tôi hay ân ái tại văn phòng, có lần sơ sót quên khóa cửa khiến cô nàng xinh đẹp Fiona – vốn là bạn gái tôi, kiêm chức vụ thu ký riêng – nổi trận lôi đinh lúc bất chợt bước vào. Từ đó, Fiona xoá dần hình ảnh tôi trong tâm trí nàng và đành lòng khoác áo cưới theo một gã khác mới nửa năm về trước. Tôi và Manliago còn quan hệ lai rai đến giờ. Có điều, sau cái đêm mặn nồng tại toà khách sạn Hoàng Gia sang trọng, tôi đã viết tên ả vào trong quyển sổ dĩ vãng. Tin đồn tôi là kẻ thứ ba đập tan hôn nhân ả làm tôi thấy khó chịu, thôi đành kết thúc sớm để tránh những phiền nhiễu không đáng. Trở lại cuộc đối thoại với Andres, tôi đưa ngón tay giữa nâng cao cặp kính cận rồi thong thả trả lời:
” Đến tỷ phú còn làm nhân viên cho tôi, tôi thiết nghĩ không tới nỗi thiếu ăn, hà tất phải lao đầu vô chuyện không ý nghĩa. ”
Hắn tiến sát tôi, cười hệt không cười, ánh nhìn long lanh chút dục vọng:
” Làm sếp tỷ phú không sướng bằng làm người tình tỷ phú đâu Kerry bé nhỏ à, tôi không chỉ khiến cậu lên mây mà còn cung cấp tiền miễn phí cho cậu xài, dám cá là một đêm ở cùng tôi vượt gấp đôi số tiền lương cả tháng trời của cậu đấy. ”
Tôi nhoài người ra khỏi chiếc ghế đệm, đứng khoanh tay ra vẻ ông chủ ngước nhìn Andres – tên lêu nghêu vô tích sự:
” Một đêm mười triệu bảng Anh, trả nổi thì tôi lập tức đặt phòng. ”
” Đắt thật, có phải với giá này cậu sẽ phục vụ tôi chu đáo hay không, bao gồm bất kỳ yêu cầu nào, nếu thế tôi sẵn sàng ký chi phiếu ngay. ”
Xem bộ hắn chẳng nói đùa, tôi dường như đã hớ lời, lỡ hắn giở trò quái đản gì chắc tôi chết mất. Gã bạn tình đêm qua của hắn la hét om sòm đến phát ớn. Chỉ bằng đoạn đối thoại nghe được (À…phải giải thích là tôi bị bắt buộc nghe chứ không phải hứng thú rình mò gì), tôi đoán hắn đã nhét nguyên đầu chai champion vào lỗ hậu môn tên kia, còn có tiếng roi quất phành phạch và những tiếng van xin sởn gai óc. Tuy nhiên, không phủ nhận phần hạ bộ của tôi cũng bị chúng kích thích đến cương cứng. Dẫu thế, lý trí mách bảo tránh xa hắn là phản xạ khôn ngoan. Một người sành sỏi cả hai giới như tôi nào có khó khăn trong việc kiếm bạn tình, dại gì đâm đầu vô kẻ nguy hiểm cấp một này.
” Nói chơi thôi, cậu rảnh lắm à, tôi mướn cậu để tán dóc sao? Làm việc nhanh đi.”
” Sếp sợ rồi nhé. ”
Hắn đảo mắt vòng vòng quanh cơ thể tôi rồi kết thúc bằng tiếng cười giòn tan và ung dung rời khỏi.
” Khốn kiếp. ”
Tôi gầm gừ vì thấu hiểu cái đầu cặn bã của hắn đang nghĩ gì.
Mười hai giờ trưa, cái giờ mà mọi nhân viên văn phòng đều háo hức từ bỏ công việc chạy theo tiếng gọi “bao tử”, tôi – ông sếp mẫu mực còn đang đấu tranh với mớ kiện án hỗn độn. Số là tôi muốn tìm lại một hồ sơ có tên Suzen Lin. Hôm qua tôi gặp một phụ nữ cốt cách quý phái, dù tôi chẳng nhớ cô ấy là ai nhưng cô ấy cứ cảm ơn tôi rối rít bởi đã giúp cô ấy thắng kiện nhiều năm trước. Người đẹp vậy tôi nỡ sao bỏ qua, nên đã chộp ngay một cuộc hẹn với cô ấy tối nay lúc 7 giờ. Ít nhất tôi cũng phải biết chút thông tin về cô ấy để dễ dàng trò chuyện. Kỳ lạ thật, sao tôi chẳng tìm được cái nào có tên cô ấy? Cô ấy đã lầm tôi với ai chăng?
“Chết tiệt.”
Tôi không muốn bản thân dính dáng tới mấy từ thô lỗ này, nhưng không còn cách nào lịch sự hơn khi tôi làm việc cùng văn phòng với tên Andres. Giá mà tôi đá văng được hắn ra khỏi tầm kiểm soát của lỗ nhĩ và đôi thấu kính dính chặt trên mắt. Hắn lại làm tình nữa rồi, những tiếng rên la khoái khẩu đang vang rõ mồn một từ cái miệng bẩn thỉu của hắn. Đêm qua hắn đã đủ lạc thú mà sáng nay còn tự xử trong văn phòng tôi là sao? Mấy tiếng rên dâm dục thật ti tiện hết sức. Quá lắm… thật quá đáng lắm. Tôi đá phăng cánh cửa phòng mình giữa cơn tức giận. Ôi không… hai giây sau tôi kịp trấn tĩnh về hành động ngu xuẩn và ôm cánh cửa khóc mếu máo. Nó được làm từ loại gỗ thượng đẳng ngoại nhập, tôi gần như cho người đánh bóng nó hằng ngày. Thế mà tại hắn… chết tiệt cái thằng công tử bột ấy, tôi lại đối xử với nó tàn nhẫn vô nhân đạo. Hết nhịn nổi hắn rồi. Tôi vác bộ mặt hung thần bước lại bàn kẻ trợ lý gàn dở:
“Andres, đây là văn phòng, cậu đang làm thứ quái quỷ gì đó?”
“Tôi biết văn phòng mà sếp… nhưng đâu có biển báo hay nội quy nào cấm nhân viên tự giải phóng độc tố đè nén chứ?”
Hắn cười nham nhở đứng dậy trước mặt tôi, chẳng buồn kéo quần lên, như thể hắn cố tình để tôi thấy trọn cái “hàng cấm” đang cương đỏ ở bên ngoài sợi dây nịt da đắt tiền. Sở dĩ tôi biết nó đắt tiền là vì ký hiệu Gucci viền kim cương trên móc khoá sáng đến độ chói mắt.
Tôi khẽ đằng hắng, một tiếng… hai tiếng, rồi ba tiếng mà hắn vẫn không có ý thu “hàng” vào. Xua ngay một ý nghĩ điên khùng thoáng qua trong đầu “Hàng của hắn cũng chất lượng ghê”, tôi ra vẻ nhăn nhó tiến đến nắm chặt nó trong tay khiến hắn xém nhảy nhổm vì đau điếng.
“Tôi nhắc lần nữa, đây là văn phòng, không phải địa điểm thích hợp để khoe hàng,dẹp trò này ngay.”
Tôi định buông tay quay đi. Có ngờ đâu đột ngột bị hắn ghì tay kéo lại và đặt trên món hàng sẵn sàng được rao bán. Nó đã cương và dựng đứng lắm rồi, bọt khí sụt sùi ở chúm đỉnh hồng hào làm tôi cũng xao lòng đôi chút. “Khi nãy chưa thế mà” – Tôi chợt ngẫm có phải vì sự tiếp xúc của tay tôi làm quá trình tiến triển nhanh hơn không? Tiềm thức chưa kịp vận động, tôi đã đê mê vì cảm giác nóng ấm sướng ngất ngây ở lòng bàn tay. Hắn đang mượn nó chà sát cái của quý kia, đã vậy còn khuyến mãi thêm một nụ hôn thình lình làm tứ chi tôi bủn nhủn. Tôi nhận ra đứa trẻ tham lam của mình cũng đang chơi trò đội ngược lên, có vẻ nó muốn cùng tên Andres đáng nguyền rủa hợp xướng một bản tình ca lãng mạn của rên và rỉ. Hình như hắn đã nhận ra, hắn dùng tay còn lại bóp chặt nó thèm thuồng. Hắn sờ soạng ngày càng hăng, chắc là đầu óc bả đậu của hắn đang nghĩ tới việc xơi tái nó như món thịt bò trên vĩ.
“Cưng à, cơ thể cưng thơm quá, là hương hoa Bỉ Ngạn đúng không?”
“Đồ điên, đang giờ phút dầu sôi lửa bỏng mà hỏi cái này hả?”
Sau nụ cười gian hiểm, hắn rời môi tôi và hôn xuống vùng cổ, vài chiếc khuy áo chẳng hiểu đã bị bật tung ra từ khi nào? Hắn trượt lưỡi khá nhanh và điêu luyện, tôi biết… hắn giỏi nhất việc này. Mặc dù chúng tôi đứng cách nhau một cái bàn, nhưng cảm giác sắp bị ăn sống trỗi dậy mạnh mẽ trong tôi. Không được… lỡ mà có khách vào là tiêu đời, danh dự luật sư của tôi xem như hỏng bét. Còn nữa, cứ giữ cái đà này, người bị mất thế thượng phong là tôi. Nói theo khía cạnh phòng the bình thường, đời trai của tôi đã qua tay vô số cô nàng đỏm dáng rồi. Tôi bị mắc căn bệnh nan y… chẳng bao giờ kiềm lòng nổi trước người đẹp. Đã đi khám, đã chữa trị, và bác sĩ cũng đã bó tay. Số là vị nữ bác sĩ khả ái đó đã lỡ nằm trong danh sách những nạn nhân của tôi.
Kerry Danniol này không phải nổ, với ngũ quan tiêu chuẩn, khuôn mặt thanh tú, cộng thêm nụ cười đầy ma lực, nửa ấm nồng, nửa khơi gợi đã làm đắm đuối bọn con gái không kể sao cho xiết. Tôi chưa từng mất công tán cô nàng nào quá một tháng, thậm chí có cô còn tình nguyện lên giường “đối ẩm” với tôi chỉ bằng cái nhìn đầu tiên. Có điều riêng khía cạnh “chăn đệm” giữa hai thằng con trai, tôi vẫn còn trong trắng cực kỳ. Ít nhất là chưa bị “đóng dấu” sở hữu riêng, tụi nó chỉ toàn bị tôi sở hữu chung (ý tôi là tôi đã “đóng tem” của mình lên hàng khối đứa ấy mà). Do vậy, khát mấy đi nữa cũng không thể để mất bản lĩnh nam nhi vì tên cặn bã Andres. Tôi cố dối lương tâm đẩy bật hắn ra và chỉnh trang lại y phục, dĩ nhiên thằng nhóc con trong quần còn luyến tiếc bàn tay hắn vô bờ bến. Hắn có vẻ sượng trân, cũng vì sắp đến giữa màn rồi mới bị tôi cự tuyệt. Tôi lúng túng biện giải cho hành động gần như ưng thuận mà nửa đường giở chứng của mình:
“Tôi còn hồ sơ phải xử lý gấp.”
Mặt đỏ bừng, tai ù ù, tôi chạy một mạch vô phòng mình đóng cửa cái rầm, chẳng dám ngoảnh lại dù một phần triệu giây quan sát thái độ của hắn. Một lần nữa, thương thay cho cả ngàn bảng Anh chuẩn bị xuất ra nhằm tân trang cánh cửa nhiều thương tích.