Summary
Sau khi nghe câu chuyện của Natsu, tôi thấy cô ấy đúng. Có lẽ tôi nên nói cho Kouma biết cảm nghĩ của tôi đối với cậu ấy giống như cô ấy đã làm. Như thế có thể tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Hay trước khi quá muộn…
Sáng hôm ấy Kazyuri cùng tôi đi đến trường, tôi tìm Kouma nhưng mãi đến nơi vẫn không thấy. Tôi hẹn Kazyuri tan học gặp tại trường tôi vì tôi phải đưa cô bé đi làm.
Vào lớp học, tôi thấy cậu ấy ngồi trầm ngâm tôi không muốn làm phiền lúc cậu ấy suy nghĩ, thế nên quyết định gặp cậu ấy vào giờ ra chơi. Thế nhưng đến lúc đó thì cậu ấy phải đi tập bóng rổ. Tôi không muốn cậu ấy phân tâm, nên đành để ra về vậy.
Ra về tôi đứng chờ Kouma. Và khi thấy cậu ấy tôi gọi cậu ấy rồi chạy tới
“Gì vậy Wakaru?” Kouma nhìn tôi hỏi.
“À” Tôi thấy mặt cậu ấy dịu dàng tôi hơi yên tâm một chút, nhưng không biết bắt đầu như thế nào
“Tớ muốn… rủ cậu cùng về… được không?” Cái gì? Tôi đang nói cái gì thế này? Đây không phải điều tôi muốn nói- Tôi rên thầm.