Story of the boys - Chương 24
CHAPTER 24: THE ACCIDENT
Sau khi nghe câu chuyện của Natsu, tôi thấy cô ấy đúng. Có lẽ tôi nên nói cho Kouma biết cảm nghĩ của tôi đối với cậu ấy giống như cô ấy đã làm. Như thế có thể tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Hay trước khi quá muộn…
Sáng hôm ấy Kazyuri cùng tôi đi đến trường, tôi tìm Kouma nhưng mãi đến nơi vẫn không thấy. Tôi hẹn Kazyuri tan học gặp tại trường tôi vì tôi phải đưa cô bé đi làm.
Vào lớp học, tôi thấy cậu ấy ngồi trầm ngâm tôi không muốn làm phiền lúc cậu ấy suy nghĩ, thế nên quyết định gặp cậu ấy vào giờ ra chơi. Thế nhưng đến lúc đó thì cậu ấy phải đi tập bóng rổ. Tôi không muốn cậu ấy phân tâm, nên đành để ra về vậy.
Ra về tôi đứng chờ Kouma. Và khi thấy cậu ấy tôi gọi cậu ấy rồi chạy tới
“Gì vậy Wakaru?” Kouma nhìn tôi hỏi.
“À” Tôi thấy mặt cậu ấy dịu dàng tôi hơi yên tâm một chút, nhưng không biết bắt đầu như thế nào
“Tớ muốn… rủ cậu cùng về… được không?” Cái gì? Tôi đang nói cái gì thế này? Đây không phải điều tôi muốn nói- Tôi rên thầm.
“Ha ha. Không phải ngày nào chúng ta cũng thế sao. Bỗng dưng hôm này cậu khách sáo vậy?” Kouma cười với tôi.
“À, vì… vì tớ có chuyện muốn nói với… cậu” May quá cậu ấy vẫn bình thường “Được không?”
“Tất…”
Kouma chưa nói hết câu thì một giọng nói chen ngang “Anh Wakaru!”
Ồ đó là Kazyuri, cô bé ấy đã đến và chạy lại chỗ tôi với Kouma đang đứng.
“Tụi mình đi thôi. A! Anh Kouma anh về cùng bọn em chứ ạ?” Tôi và cô bé đều nhìn cậu ấy.
Nụ cười lúc nãy trên mặt cậu ấy tắt ngấm, thay vào đó là cái nhíu mày bực bội “Không! Cám ơn”
“Ơ? Nhưng tớ có chuyện muốn nói với cậu mà?” Tôi giật mình. Lúc nãy cậu ấy còn đang vui vẻ mà.
“Tớ hẹn bọn bạn đi đá bóng rồi” Kouma nhìn đi chỗ khác.
“Nhưng chuyện đó… thật sự quan trọng…” Tôi ngập ngừng “…à … quan trọng với tớ”
“Để sau đã” Nói rồi cậu ấy phẩy tay và gọi đám bạn đứng gần đó “Xin lỗi tớ phải đi.
Sao cậu ấy lại thay đổi thái độ vậy chứ? Cậu ấy không biết là tôi đã phải lấy hết can đảm để nói với cậu ấy sao? Cậu ấy không biết là tôi đã chờ cả ngày để nói với cậu ấy sao chứ?
Tôi đứng sững một hồi lâu, tim tôi thắt lại. Tôi thật sự buồn. Rất buồn. Tình cảm của tôi đối với cậu ấy không bằng cả việc đi đá bóng. Tôi thật sự muốn khóc.
“Nếu anh ấy không đi thì thôi vậy, tụi mình đi đi anh” Kazyuri nắm lấy tay tôi
Tôi nặng nề gật đầu và đi theo cô ấy. Lòng tôi trĩu nặng.
……………….
Trên chặng đường về tôi không thôi không nghĩ đến thái độ lạnh lùng của cậu ấy. Bỗng dưng Kazyuri bấu chặt tay tôi làm tôi bừng tỉnh
“Gì vậy Kazyuri?” Cô bé bấu chặt đến nỗi tay tôi tê đi.
“Anh… anh nhìn… kì…kìa” Cô bé lắp bắp, chỉ tay ra đường.
Tôi nhìn theo hướng cô bé chỉ.
Tôi suýt thét lên.
Có một đứa nhỏ đang… đang đi giữa đường. Mà….
Con đường rất đông xe cộ.
Tệ hơn nữa đèn giao thông đã bật xanh.
Những chiếc xe bus, van và car đang lao tới.
Lao thẳng vào đứa bé đang đứng lại giữa đường.
Có tiếng người gào lên. Và tôi lao ra trước khi tôi kịp suy nghĩ phải làm gì.
Khi tôi vừa chạm tay vào đứa bé. Tôi kéo thằng bé về phía mình thì một chiếc van lao qua cách bọn tôi chỉ có một mm.
Tôi thở phào. Bọn tôi đã thoát chết.
Rồi tôi nghe tiếng Kazyuri hét giữa đám đông đang đứng trên lề đường gần đó:
“ANH WAKARUUU!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Rồi một tiếng RẦM khủng khiếp vang lên.
Tôi thấy cô bé lao ra. Đứa bé tôi vừa cứu rời khỏi tay tôi.
Xung quanh tôi trở nên tối đen.
Và tôi không còn biết gì nữa….