Story of the boys - Chương 22
CHAPTER 22: ONE KISS
Khi ra về, Kouma có vẻ muốn về cùng tôi vì trước kia vẫn thế. Nhưng tôi từ chối ngay vì tôi còn phải đưa Kazyuri về nhà và cậu ấy phải lo cho Natsu. Lần này cậu ấy không phản đối nữa, cậu ấy đang khoác chiếc áo khoác của mình cho cô bạn gái đang bị lạnh, chào một tiếng và vội đưa cô ấy về nhà. Kouma không nhìn tôi nữa. Tôi nhìn theo bóng cậu ấy đang xa dần.
Trên đường về nhà, nhớ lại thái độ lúc nãy của cậu ấy, tim tôi đau. Đau nhói. Có vẻ như Kazyuri nói gì đó nhưng tôi không nghe được vì lời bài hát trong công viên đang vang lên trong tâm trí tôi:
*Suckin’ too hard on your lollipop
Love is gonna let you down
Love could let me down…. *
“Anh Wakaru? Anh Wakaru à?” Cô gái gọi tôi từ một nơi rất xa…
“Hả? Gì cơ?” Tôi giật mình. Tôi và Kazyuri đã đứng trước nhà tôi lúc nào tôi không hay.
“Anh có vẻ không khoẻ?” Cô bé lo lắng hỏi tôi.
“Có lẽ do mệt đó mà” Mà tôi mệt thật. Sau mọi chuyện tôi muốn bệnh.
“Nhìn kìa anh, hình như có gì đó đính trên cửa” Cô chỉ tay về cửa nhà tôi.
“Để anh xem…” Nói rồi tôi đi đến trước cửa.
một tờ giấy. Đọc xong hàng chữ ghi trên đó, tôi cảm thấy mệt thêm.
“Ghi gì vậy anh?”
“À! Bố mẹ anh hôm nay đi xem phim, khuya họ mới về, bảo anh không cần đợi cửa” Tôi thấy chóng mặt.
“Vậy anh sẽ ăn tối như thế nào?”
“Anh mệt không nấu ăn được, có lẽ anh sẽ gọi pizza” Tôi mở cửa nhà.
“Đợi họ lâu lắm, để em nấu bữa tối cho anh nha” Cô bé đề nghị.
“Anh không muốn làm phiền em. Hơn nữa nếu em về trễ sẽ nguy hiểm lắm” Tôi quay nhìn Kazyuri.
“Không đâu, để anh ở nhà một mình vậy em không yên tâm, nhỡ có gì thì sao? Đôi mắt đó mở to nhìn tôi cầu xin.
Tôi không bao giờ kiềm chế được trước đôi mắt đó:
“Đành phiền em vậy!” Tôi đứng sang một bên nhường cho cô bé vào.
“Cám ơn” Cô bé cười với tôi rất tươi và bước vào trong.
Cô bé hỏi tôi nhà bếp và chỗ để dụng cụ rồi nấu bữa tối và nói tôi ra sofa ngồi nghỉ. Tôi ngủ lúc nào không hay…
Kazyuri gọi tôi dậy. Khi tôi đi rửa mặt và vừa bước ra mùi đồ ăn đã bay ngào ngạt.
“Ồ thơm quá! Anh đói bụng rồi đấy!” Tôi bước vào nhà bếp.
“Hi hi tuy không ngon như chú em nhưng cũng không đến nỗi nào. Anh ăn thử xem. May là tủ lạnh nhà anh trữ rất nhiều đồ ăn đấy” Cô bé vừa cười vừa bưng đồ ăn ra bàn.
“Chà! Ngon lắm! Thật khó tin là một cô bé 14 tuổi mà lại nấu ăn ngon như vậy đấy”
“Anh khéo nói quá!” Cô bé đỏ mặt.
“Không. Anh nói thật đấy. Sao em có thể nấu được những món ngon thế?”
“Chú ấy dạy em đấy. Ngon đúng không?” Tôi gật đầu “một ngày nào đó em sẽ nấu cho chú ấy ăn và chú ấy sẽ công nhận tài năng của em”
Tôi và Kazyuri vừa ăn vừa trò chuyện. một bữa tối thật vui
“Để anh phụ em dọn bàn” Tôi nói khi thấy cô bé đứng lên.
“Không cần đâu anh. Em chỉ bỏ vào máy rửa chén thôi mà, không vất vả gì đâu. Anh ra phòng khách ngồi đi” Nói rồi cô bé nhanh nhẹn bưng chén đĩa vào trong.
Tôi bước tới cửa sổ lớn trong phòng khách và ngồi xuống. Đó là một khung cửa sổ rất to và rộng, đặt cả gối lên nữa, là chỗ ưa thích của tôi để nằm đọc sách. Hôm nay trăng rất sáng, dù không phải rằm.
Cô bé bước ra ngồi đối diện tôi.
“Em xong rồi à?” Thấy cô bé tôi hỏi.
“Anh nhìn gì mà chăm chú vậy?” Cô bé gật đầu trả lời rồi nhìn theo hướng tôi nhìn.
“Mặt trăng đấy”
“Wow! Tròn và sáng ghê. Anh xem chiếu sáng vào trong đây luôn này”
Tôi và Kazyuri cùng nhìn vào phòng khách. Lúc tôi ngủ Kazyuri đã tắt đèn cho tôi, lúc nãy còn tối đen vậy mà giờ trong phòng tràn ngập ánh trăng.
Rồi tôi nhìn thấy ánh trăng phản chiếu vào đôi mắt đầy quyến rũ của cô bé. Tôi bỏ kính ra, đôi mắt mờ ảo long lanh rất đẹp.
“Em biết không Kazyuri? Em có đôi mắt rất đẹp đấy. ” Cuối cùng tôi không kiềm chế được trước sức hút của nó, tôi thốt lên.
Cô bé mỉm cười, dưới ánh trăng cô bé đẹp hơn bao giờ hết.
“Đối với anh em chỉ vậy thôi sao?” Cô bé nhìn thẳng vào tôi hỏi.
“Anh không hiểu ý em”
“Anh chỉ thích mỗi đôi mắt của em thôi ư?” Đôi mắt ấy mở to hơn. Thật kỳ lạ.
“Không đâu, anh rất thích em, vì em là một cô bé đáng mến. Tuy nhiên anh ấn tượng đôi mắt em nhất” Tôi không tài nào rời khỏi đôi mắt đó được.
“Nhưng không yêu em đúng không?”
Tôi giật mình, vẫn nhìn vào đôi mắt tôi hỏi lại “Sao em hỏi vậy? Đương nhiên là anh…. ” Tôi lúng túng.
“Không cần nghĩ lời nói dối em đâu. Em thừa hiểu anh yêu bạn anh anh Kouma” Cô bé mỉm cười buồn bã với tôi.
Bụng tôi giật thót “ Không… không, làm sao có chuyện đó, tụi anh là con trai mà…” Tôi chối.
Nụ cười của Kazyuri càng buồn hơn “Quan sát một chút là biết ngày thôi. Em không nói sai chứ?”
Tôi thật sự shock khi cô bé biết chuyện đó. Chẵng lẽ biểu hiện của tôi rõ đến thế ư? Đôi mắt đen láy như nhìn thấu con người tôi. Tôi không thể nói dối trước cái nhìn đó.
“Không sai” Tôi thở dài thừa nhận “Bệnh lắm đúng không?”
“Không” Cô bé trả lời ngay “Khi tiếp xúc với anh Kouma em hiểu tại sao anh và chị Natsu lại yêu anh ấy đến vậy. Tình yêu không có gì là bệnh cả”
“Nhưng sao anh không nói cho anh Kouma biết” Cô bé hỏi “Anh muốn chịu đựng một mình như chị Natsu sao?”
“Anh không muốn” Tôi lắc đầu, vẫn không rời khỏi đôi mắt đó được “Kouma là một người bình thường, cậu ấy chỉ xem anh là đứa bạn thân thôi. Cậu ấy không hề yêu anh. Anh sợ nếu nói ra cậu ấy sẽ tránh xa anh mất”
“Sao anh không tìm cách quên đi?”
“Anh tới quán của em rất nhiều là vì vậy đấy. Nhưng khi đối diện chính mình nó lại trỗi dậy trong anh, anh không quên được”
“Vậy sao anh không thử làm giống bạn anh. Quen một cô bạn gái đi?”
“Ha. Ai để ý anh chứ?” Tôi cười với bản thân mình hơn với Kazyuri.
“Em không được sao?” Cô bé nói, đôi mắt mở to nhất tôi từng thấy, cô bé tiến lại chỗ tôi.
“HẢ?” Tôi suýt té xuống đất, không tin vào tai mình.
“Em yêu anh anh Wakaru. Cho em một cơ hội làm bạn gái anh được không?” Giọng nói vô cùng thành khẩn.
“Đừng đùa nữa Kazyuri anh không thích trò này” Tôi cố gắng tránh cái nhìn đó.
“Em rất nghiêm túc” Đôi mắt đó không có vẻ đùa tí nào.
“Nhưng. . . . ” Tôi lắp bắp
“Em biết anh không yêu em mà là anh Kouma. Nhưng em có thể thay thế anh ấy cho anh không được sao? Em có thể giúp anh quên anh ấy mà” Cô bé đến sát cạnh tôi, đến nỗi tôi cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cô.
“Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Anh. . . anh không muốn lợi dụng em”
Cô bé dừng lại, quay mặt ra cửa sổ. Đôi mắt đen thẳm long lanh nước “Em không thể thay thế anh Kouma sao? Ít ra em cũng yêu anh thật lòng mà, tại sao không cho em cơ hội chứ? Lúc đó có thể anh có thể sẽ có cảm giác với em, làm ơn đi được không, một lần thôi cũng được mà ?” Cô bé khóc nức nở
“Em không muốn. . . không muốn giống như chị Natsu, em không muốn để tình cảm của em như thế. Anh có biết khi anh Kouma làm anh đau khổ, em thật sự rất muốn chia sẻ với anh. Em không muốn người em yêu suốt ngày tự chôn mình trong đau đớn như thế! Anh. . . anh có hiểu không chứ” Giọng nói nghẹn ngào.
Hình ảnh đôi mắt lấp lánh cười trong tâm trí tôi giờ đầy nước mắt và nỗi buồn như bóp chặt tim tôi vậy. Tôi không muốn đôi mắt xinh đẹp đó khóc. Không bao giờ muốn.
Tôi ôm lấy Kazyuri, ôm thật chặt “Đừng khóc Kazyuri anh không muốn em khóc. Anh chỉ muốn em cười với anh thôi”
Khi tôi thả cô bé ra, ánh mắt cô bé nhìn tôi ngạc nhiên: “ Vậy là. . . . . ”
“Uh, anh đồng ý. Em sẽ là bạn gái của anh” Tôi đưa tay lau nước mắt cho cô bé.
“A a a a” Cô bé khóc dữ hơn
“Em sao vậy? Anh làm gì sai à?” Tôi hoảng.
“Không tại em vui quá! Cuối cùng anh cũng chấp nhận em” Cô bé đưa tay lau nước mắt, cố ngừng khóc.
Cô bé quay mặt lại nhìn tôi cười sung sướng. Nhìn đôi mắt nhạt nhòa nước, tôi cảm thấy mến cô bé trước mặt tôi. một cô bé thật đáng yêu, tôi đưa tay lên đôi má ửng hồng dưới ánh trăng của Kazyuri.
Cô bé xích lại gần tôi, đôi mắt mở to nhìn tôi thật ngây thơ và đẹp đẽ.
Và rồi cô bé hôn tôi. Môi chúng tôi chạm nhau. Cô bé nhắm mắt lại, hai má đỏ ửng.
Có lẽ trước đây tôi sẽ tránh nụ hôn này. Nhưng giờ tôi mệt mỏi quá rồi, tôi không muốn theo đuổi tình yêu không có đích đến với Kouma nữa. Tôi muốn trân trọng tình yêu trước mắt tôi, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ yêu cô bé này và sẽ quên Kouma.
“Mình không muốn nhớ đến Kouma nữa” Nghĩ thế một tay tôi vòng qua ôm eo Kazyuri, tay còn lại tôi vuốt mái tóc đen mượt của cô bé. Rồi tôi nhắm mắt lại và tôi hôn cô bé. Bọn tôi ở bên nhau và không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa.