Song tử tiêu - Chương 6.5
Extra:
Giả dối, đó là những gì diễn ra hằng ngày quanh hắn, và hắn đã quá quen với nó. Trước mặt cười đùa vui vẻ, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm hãm hại nhau. Tất cả mọi thứ ở Thần độc giáo này đều là giả dối. Kể cả họ, người mà hắn gọi là anh và chị. Có điều, họ giả dối theo một cách khác với mọi người. Trước mặt cha mẹ, họ tỏ ra hờ hững và thậm chí thù hằn nhau, nhưng đã rất nhiều lần hắn thấy họ lén chơi đùa cùng nhau.
Đại tỉ Tử Phi Yến, nhị ca Tử Y Lang, không lúc nào hắn không ghen tị với hai người họ. Cả Thần độc giáo đều hồi hộp quan sát họ từng ngày, để xem ai sẽ là người chết trước, và ai sẽ trở thành trưởng môn nhân tương lai. Hắn luôn là người đứng ngoài lề của tất cả, bởi mẫu thân đã “giúp” hắn từ bỏ mọi thứ kể từ lúc hắn vừa cất tiếng khóc chào đời. Nhưng hắn không hận bà cho lắm, bởi hắn cũng chẳng thiết tha gì quyền lực.
Hắn không ghét sự giả dối, vì đó vốn chỉ là một lẽ thường tình. Nhưng hắn chán nó.
Tỉ tỉ và ca ca đều quan tâm đến hắn. Có điều hắn tự hỏi, họ có thật lòng không? Hay đó chỉ là một sự giả dối khác nữa?
Họ sinh ra trước hắn, và họ đã quá bận để tìm cách cho cả hai cùng được sống. Làm sao mà họ có đủ thời gian để thật sự quan tâm đến hắn cơ chứ? Sẽ chẳng ai ở cái chốn này bạn tâm ngó qua xem mỗi ngày hắn sống thế nào. Đơn giản, vì chẳng ai buồn hãm hại hắn để bớt đi một người thừa kế. Hắn vốn không có quyền thừa kế. Có lẽ mẹ nói đúng, hắn nên tìm cách rời bỏ Thần độc giáo.
Ca ca và tỉ tỉ, tình cảm của họ sâu đậm và bền chặt đến nỗi không có chỗ nào cho hắn chen chân vào. Kể từ lúc sinh ra, hắn đã đứng ngoài lề của tất cả. Hắn ganh tị với họ. Lúc nào họ cũng bên nhau, và hắn bị bỏ lại. Tuy nhiên, hắn vẫn hy vọng, vẫn cố tin vào sự dịu dàng của hai người họ. Hắn vốn chẳng trông chờ gì được ở tình phụ tử rồi, nên hắn cố bấu víu vào thứ tình huynh tỉ đệ mà thậm chí hắn còn không biết là thật hay giả.
Lúc nào hắn cũng chăm chỉ học hành. Phụ thân cho người dạy dỗ hắn đàng hoàng, đơn giản vì “Chưởng môn Thần độc giáo không thể có một đứa con ngu ngốc hoặc không biết dùng độc, cho dù nó có là người thừa kế hay không”. Hắn học là để có đủ khả năng trốn được khỏi đây. Hắn sống chỉ vì một mục đích duy nhất đó. Để rồi, khi hắn còn chưa kịp trưởng thành, lại một lần nữa hắn bị bỏ rơi.
Tỉ tỉ và ca ca giỏi hơn hắn, họ can đảm hơn hắn, và họ làm cái việc mà hắn vẫn luôn muốn làm – bỏ trốn.
Họ thấy hắn đứng đó nhìn, nhưng họ vẫn bỏ đi.
“Tiểu Danh, nhất định một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.”
Chỉ một lời nói, hắn lại là người bị bỏ rơi. Họ nắm lấy tay nhau và bỏ chạy. Nắm chặt. Thật chặt. Không ai nắm lấy bàn tay hắn.
Thấy chưa, họ vốn không hề quan tâm gì đến hắn. Chỉ là giả dối. Tất cả đều là giả dối.
Thứ tình cảm hắn trông chờ đã vỡ ra thành từng mảnh. Vỡ nát.
Hắn đứng đó một mình. Lâu rất lâu.
Một mình.
.
.
.
Cha hắn không cần hai kẻ phản bội làm người thừa kế. Hắn đọc lại bức thư của mẹ lần cuối cùng, rồi xé nát ra, thả rơi xuống núi. Kể từ hôm nay, hắn sẽ là một con người khác.
Tử Từ Danh – người thừa kế chính thức và duy nhất của Thần độc giáo.
Từ Danh.
Mẹ xin lỗi con. Xin lỗi vì đã tự tiện quyết định cuộc đời con ngay khi con còn chưa biết gì.Mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường riêng của mình, nhưng mẹ vẫn lại tự ý định đoạt số phận cho con.
Từ Danh, con yêu của mẹ. Mẹ biết mình không thể ở bên nhìn con khôn lớn, chăm sóc con như bao người mẹ khác. Mẹ biết chỉ vài tháng, thậm chí vài ngày, hoặc vài giờ nữa đây, mẹ sẽ chết. Sức khỏe không cho phép mẹ ở bên con. Vì thế mẹ muốn dùng chút sự sống còn lại để bảo vệ con, cho dù khi trưởng thành con có mắng mẹ là quá ích kỷ.
Từ Danh – từ bỏ danh lợi. Cái tên của con là tất cả những gì mẹ có thể dùng để bảo vệ con. Hai người vợ lớn của cha con và cha con đều đã chấp nhận cái tên đó và ý nghĩa của nó. Con sẽ không được quyền thừa kế chức chưởng môn của Thần độc giáo. Mẹ muốn con được sống.
Có lẽ sai lầm lớn nhất của mẹ là đã quá yêu cha con – một con người tàn nhẫn. Ông ấy sẽ không yêu thương con, hay hai người con của hai người vợ lớn. Ông ấy chỉ cần một người thừa kế xứng đáng. Ông ấy sẽ bỏ mặt các con xâu xé nhau, để rồi người cuối cùng sống sót sẽ là người được lựa chọn. Mẹ không muốn con bước vào vòng xoáy ấy, bởi nếu thua, con sẽ mất mạng. Còn nếu thắng, con cũng sẽ trở nên tàn nhẫn như cha con.
Mẹ xin con, hãy trưởng thành một cách bình thường. Và nếu được, hãy tìm cách rời bỏ Thần độc giáo. Mẹ muốn con có một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Mẹ yêu con.
Gió thổi những mẫu giấy nhỏ xíu tung bay khắp nơi rồi mất hút vào màn đêm thăm thẳm. Một cái gỉ đó trong hắn dường như cũng đã bay theo.
Mất hút.
.
.
.
Mọi người bắt đầu để ý đến hắn, nhưng có vẻ bớt hứng thú hơn, bởi chẳng có một ai cạnh tranh với hắn. Hắn phì cười. Ừ, họ sẽ chẳng còn thấy những trận đối đầu nảy lửa mà hắn biết rõ là dối trá, chẳng còn hồi hộp chờ xem một trong hai người kia tắt thở.
Giờ đây, hắn là người thừa kế duy nhất.
Hắn lớn lên từng ngày trong những dối trá quen thuộc mà một thời hắn chán ngấy. Giờ đây hắn thấy thích. Hắn khoái trá trước cảnh một gã giẫy giụa dưới đất vì độc dược, hay cảnh hai bà lớn ngoài mặt vẫn im lìm nhưng bên trong luôn tìm cách chiếm lấy chức chưởng môn. Có lẽ họ đã tạm bỏ qua mâu thuẫn để hợp tác với nhau. Thì sau khi hắn và phụ thân tắt thở, họ vẫn còn thời gian để đấu một trận giết nốt kẻ kia mà. Giờ đây hai công cụ đắt giá của họ đã dắt nhau bỏ trốn rồi, họ chỉ còn cách đó để có được quyền lực thôi.
Tin tức về Phi Yến và Y Lang cuối cùng cũng bị lộ. Nực cười, con của chưởng môn Thần Độc giáo lại chui rúc trong Nhạc Y Trai, chỗ của Âm Quỷ Y Nhân – một trong hai danh y nổi tiếng nhất giang hồ. Phụ thân không có vẻ gì là muốn đến đó giết họ. Không phải ông ấy nể tình phụ tử hay gì đâu, đơn giản vì ông ta và Âm Quỷ Y Nhân ngang tài ngang sức. Còn kéo cả đoàn người đi thì chẳng hay ho tí nào, sự thật về người thừa kế Thần Độc giáo bỏ trốn vẫn chưa bị đồn ra ngoài. Đơn giản, ai trong Thần độc giáo cũng đều rất yêu mạng sống của mình.
Sau đó một thời gian, Phi Yến rời Nhạc Y Trai. Nàng ta cố tình xuất hiện khắp nơi, chắc để thu hút sự chú ý của Thần Độc giáo. Nàng ta còn quá ngây thơ, cứ nghĩ việc họ ở Nhạc Y Trai chưa từng bị phát hiện. Nhưng sao Tử Y Lang không đi cùng nàng ta nhỉ?
Phụ thân hắn luôn cố tình thả Phi Yến trong khi nàng ta nghĩ là mình đã may mắn trốn thoát. Cũng không phải ông ấy tốt lành gì, ông ta đợi cho Y Lang xuất hiện. Dùng chính đôi tay mình giết chết hai kẻ phản bội cùng một lúc sẽ thú vị hơn nhiều.
Rồi cuối cùng Tử Y Lang cũng chịu chường mặt ra. Phụ thân khoái trá chờ đợi từng ngày, giăng sẵn thiên la địa võng chờ hai con mồi hợp mặt.
“Con có muốn tham gia vào chuyến-đi-săn lần này không, con trai yêu quí?” – phụ thân hắn nhếch mép cười.
“Dĩ nhiên ạ.” – hắn cười tươi – “Nhưng…”
Phập.
“Nhưng trước hết, hãy giao chức chưởng môn cho con.”
“Ngươi…”
Phụ thân hắn chỉ còn thốt lên được đúng một tiếng, rồi gục xuống trên chiếc ghế của chính mình. Hắn đẩy ông ấy xuống đất, thích thú nhìn dòng máu đỏ tươi không ngừng loang ra trên nền đá lạnh tanh.
“Chính người dạy con lúc nào cũng phải đề phòng mà. Xem ra sự sung sướng vì sắp được chính tay giết chết hai kẻ ấy khiến người hơi bất cẩn. Tiếc quá, tạm biệt, phụ thân yêu quí!”
Ngày hôm sau, sàn nhà được lau chùi sạch sẽ, xác phụ thân hắn bị vứt vào bãi tử thi. Không một ai phán xét gì hắn cả, bọn họ cúi đầu trước hắn như đã từng làm với cha hắn. Đó vốn chỉ là chuyện thường tình ở chốn này mà thôi. Hắn ngồi trên ghế chưởng môn, ra lệnh dừng cuộc truy đuổi hai người kia.
Hắn làm vậy đơn giản vì hiện tại, hắn biết chắc hắn không đấu lại họ. Hắn không muốn dùng số đông áp đảo, hắn chỉ muốn giết họ bằng chính đôi tay mình.
Ngày qua ngày, hắn không ngừng cố gắng luyện tập. Danh tiếng Tử Y Lang cùng cây tử tiêu ngày càng được nhiều người biết đến, và hắn lại càng phải cố gắng hơn nữa. Tử Phi Yến thì có vẻ không hứng thú can dự vào chuyện giang hồ.
Cứ mỗi khi nhìn thấy một người gục ngã trước mặt, hắn lại nhớ đến cảnh ngày hôm ấy, một mình đứng nhìn mãi vào màn đêm dày đặc, và tưởng tượng kẻ đang giẫy giụa dưới đất là Phi Yến và Y Lang.
Không lúc nào trong tâm trí hắn lại không có hình bóng của hai người kia. Hắn luôn nghĩ xem cách nào giết họ là hay nhất. Dùng độc có thường quá không? Gương mặt họ sẽ ra sao khi phải chết dưới tay kẻ mà họ đã bỏ rơi?
Hắn chần chừ mãi cái ngày giẫm nát họ dưới chân mình. Cũng không hiểu vì sao, nhưng có lẽ hắn sợ phải gặp lại. Nếu họ chết, hắn sẽ mất đi hai con mồi mà hắn muốn săn nhất. Thế nên hắn do dự, do dự mãi cho đến một ngày, trong Thần độc giáo xuất hiện một bóng áo tím dưới ánh trăng.
“Tiểu Danh.”
Y thì thầm. Hắn nhìn y bằng đôi mắt lạnh lùng và oán hận, xen lẫn một chút khoái trá.
“Cuối cùng thì chúng ta cũng gặp lại nhau rồi nhỉ.” – hắn nhếch mép cười khinh bỉ – “Ngày xưa ngươi trốn đi, giờ lén lút trở về chắc không phải chỉ để thăm lại chốn xưa?”
“Xin lỗi vì đã tự ý “mượn” một thứ của chưởng môn, nhưng hiện tại ta đang gấp, sẽ quay lại tạ lỗi sau.” – y nói, định dùng khinh công phóng đi.
“Đi dễ vậy sao?”
Tiếng hắn vang lên đồng thời với cảnh vật xung quanh biến đổi, sương mù phủ một lớp không dầy lắm, nhưng đủ để hạn chế tầm nhìn.
“Chết thật, trận ảo ảnh.” – y rút cây tử tiêu ra, thủ thế.
“Đúng. Dùng độc thì chưa chắc đã thắng được ngươi nên ta đành thử cách này. Nhưng không ngờ Tử Y Lang nổi tiếng cẩn trọng lại dễ dàng mắc bẫy như thế.”
“Đừng nói nhiều, bắt đầu đi!”
“Ngươi có vẻ gấp gáp nhỉ? Kẻ đang chờ lọ thuốc ấy xem ra khá quan trọng với ngươi? Là Tử Phi Yến?”
Y xoay người ra sau đưa cây tử tiêu lên đỡ một đường gươm. Hắn nhanh chóng lẫn vào đám sương mù.
“Ngươi yên tâm đi, ta còn muốn chơi đùa với ngươi một chút nữa. Cuộc hội ngộ sau bao nhiêu năm trời mà chỉ diễn ra trong vài phút thì coi sao được?”
Hắn tấn công tới tấp, y cũng không chỉ đứng đó mà chịu trận. Đúng như hắn dự đoán, y đã tiến bộ rất nhiều. Có điều, hắn lợi thế hơn bởi trận ảo ảnh. Y đứng im, nhắm mắt cảm nhận sự di chuyển của gió. Hắn đã tính đến điều này, tạo ra hai luồng gió ở hai hướng khác nhau. Y biết hắn thuận tay trái, nên chắc chắn sẽ nghĩ hắn tấn công hướng đó. Hắn sẽ làm điều ngược lại.
“Hả?!”
Y chĩa cây tử tiêu vào ngay tim hắn. Y đã đoán ra ý đồ của hắn.
“Kết thúc ở đây thôi. Ta thật sự đang rất gấp.”
“Tử Y Lang.”
“Hả?”
Thật nực cười, y quên mất mình đang bị nhốt trong trận ảo ảnh của hắn thì phải! Giờ đây trước mặt y không phải hắn, chắc chắn y sẽ thấy ảo ảnh của một người khác.
“An…”
Phập.
Hắn xuyên thẳng đường gươm qua bả vai trái của y. Lẽ ra hắn có thể giết chết y, nhưng chẳng hiểu sao đột nhiên hắn do dự.
An…? Y vừa gọi tên một người nào đó khác, không phải Tử Phi Yến.
Lợi dụng lúc hắn sơ hở, y dồn sức vào tay phải, thông qua cây tử tiêu chưởng một đòn mạnh vào vai bả vai trái của hắn. Sương mù tan biến một cách đột ngột. Hắn đứng dậy, tay phải ôm bả vai trái, vết thương không nặng bằng vết thương của y. Đột ngột hắn cười to.
“Có vẻ như Băng sát Tử Y Lang của chúng ta đã biết yêu rồi. Ta cứ nghĩ ảo ảnh ngươi nhìn thấy phải là Tử Phi Yến chứ.”
Y không trả lời, bước vội đi. Y biết hắn không có ý định gọi người tới.
“Ngươi không có hứng thú với kẻ đã mua thuốc độc à?”
Hắn nói. Y khựng lại.
“Lúc kẻ đó tới mua thuốc, ta tình cờ có mặt tại chỗ bán. Và vô tình thấy được một dấu hiệu.”
“Ngươi muốn gì?”
“Chịu một chưởng của ta.”
“Được thôi.”
“Sao?”
Hắn ngỡ ngàng nhìn y. Băng sát Tử Y Lang, kẻ chỉ quan tâm đến bản thân mình, kẻ mà hắn biết chỉ có thể hy sinh vì Tử Phi Yến, giờ đây không chút do dự lãnh một chưởng của hắn chỉ để biết được hung thủ hãm hại một ai đó? Thậm chí y còn không lo tới chuyện hắn có dùng độc chưởng hay không. Người mà trong tên có chữ “An” ấy thật sự quan trọng với y đến thế sao?
“Nhanh đi.” – y nôn nóng, phải về kinh thành gấp.
Mỉm cười, rồi đột ngột hắn cười to, trong khi y thì như đang ngồi trên đống lửa. Cuối cùng hắn cũng lấy trong tay áo ra một mảnh giấy gấp tư. Hắn mở ra, đưa cho y xem. Y giơ tay định lấy thì bất ngờ hắn rút lại, xé nát tờ giấy, tung lên trời.
“Ngươi…!”
“Trí nhớ của ngươi tốt lắm mà? Nhìn thế là đủ nhớ rồi. Giờ thì tới phiên ta!”
Hắn tung một chưởng vào bụng khiến y văng ra xa. Vết thương trên bả vai không ngừng chảy máu, cộng thêm một chưởng này khiến mắt y hoa cả lên. Hắn chẳng nương tay chút nào cả. Y loạng choạng đứng dậy.
“Ta đi được chưa?”
Chẳng biết vì sao, nhưng hắn nổi điên lên, nhào tới túm lấy cổ áo y, thoi vào bụng y liên tục. Y thổ huyết, ho liên tục. Cố chống tay đứng dậy, y chùi máu còn dính quanh miệng, nhìn thẳng vào hắn.
“Ta đi được chưa?”
Hắn nghiến răng, co chặt nắm tay.
“Cút đi!!! Đừng bao giờ đặt chân đến đây nữa, không thì đừng trách ta!!!”
Hắn quát lên, bỏ vào nhà. Y nhíu mày, cố lê từng bước nặng nhọc ra đến khu rừng phía sau Thần độc giáo, nơi con tuấn mã của y đang đợi. Y tháo dây cương, nhưng chưa kịp phóng lên ngựa thì đã ngã gục xuống đất.
“Phải…về…kinh…”
Y chỉ còn mấp máy môi được mấy tiếng rồi ngất đi. Màn đêm dày đặc bao trùm lấy không gian và thời gian, chỉ còn nghe tiếng côn trùng, ếch nhái thi nhau rên rỉ oán than. Rồi chợt có tiếng bước chân giẫm trên những chiếc lá khô…
==================================
Phi Yến đi qua đi lại trong phòng. Không hiểu sao từ tối qua, nàng đã thấy bồn chồn đến lạ, cảm giác lo lắng, bất an trong lòng.
“Chẳng lẽ tiểu Lang có chuyện?”
Không, không đâu! Nàng lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. Tử Y Lang sẽ không dính vào những chuyện mà y nghĩ là nguy hiểm, ít ra đó là những gì y đã hứa với nàng.
*Cốc cốc cốc*
“Ai đó?”
“Là muội, Ngọc Nhi đây.”
“Vào đi.”
Phi Yến ngồi xuống ghế, lòng vẫn cứ thấy bất an.
“Muội thấy đèn còn sáng nên vào xem, không phiền tỉ chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Tỉ đang có chuyện phiền muộn? Muội giúp được gì không?”
“Tỉ cũng không biết. Từ tối qua đến giờ tỉ cứ thấy sao sao ấy.”
“Chắc dạo này tỉ thức khuya mãi nên thế. Hay hôm nay tỉ ngủ sớm đi, việc ở Thanh Vân lâu cứ để muội.”
“Không phải, cảm giác này rất là… Tỉ cũng không biết phải nói sao nữa!”
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Ừ. Chắc tại tỉ quá lo thôi.” – nàng thở dài.
“À đúng rồi, tiểu Giang nói mấy hôm trước có một công tử gửi cái này cho tỉ mà muội ấy quên mất, sợ tỉ mắng nên mới nhờ muội đưa hộ.” – Ngọc Nhi lấy ra một miếng ngọc.
“Hả?!” – nàng cầm lấy, kinh ngạc.
Nè, cho đệ. Tỉ đệ ta sẽ giữ hai miếng giống nhau. Nếu vì chuyện gì đó mà phải về lại Thần Độc giáo, phải tìm cách gửi miếng ngọc này cho người kia, không thì đừng có nhìn mặt nhau nữa đấy!
“Yến tỉ, tỉ đi đâu thế?!”
Bỏ mặt tiếng gọi của Ngọc Nhi, nàng ra chuồng ngựa phóng vội lên con hắc mã. Lạy trời tiểu Lang vẫn bình an…
Nàng phi ngựa ra khỏi cổng thành được một đoạn thì chợt ghì chặt dây cương. Nàng cho ngựa đứng yên đó, ngỡ ngàng nhìn dáng người đang từ xa tiến tới. Dưới ánh trăng, từng đường nét gương mặt cứ hiện ra rõ dần, rõ dần. Khi chỉ còn cách vài mét, người đó dừng lại.
“Tiểu Lang!”
Nàng hoảng hốt khi thấy dáng áo tím quen thuộc nằm trên lưng ngựa, vội phóng xuống chạy đến, người kia cũng xuống ngựa.
“Tiểu Lang, đệ làm sao thế? Tiểu Lang!”
Phi Yến lo lắng sờ vào mặt và vết thương của y. Trong thoáng chốc, nàng quên mất sự hiện diện của người đứng bên cạnh.
Hắn nhìn nàng. Càng lớn nàng lại càng đẹp hơn, thanh nhã như ánh trăng. Nàng không nhớ hắn, hoặc giả vì quá lo cho người em trai yêu quí kia, nàng chẳng còn thời gian để nhìn xem hắn là ai. Hắn cười khẩy một mình, phóng lên con ngựa của mình.
“Khoan đã.”
Nàng nói khi ngựa vừa gõ được vài bước. Hắn ghì cương, nhưng không quay đầu lại.
“Cám ơn…” – nàng ngập ngừng – “ Tiểu Danh…”
Hắn hơi sững người, môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn cho ngựa phi nhanh thật nhanh như chạy trốn. Nàng nhìn mãi theo, cả khi dáng hình hắn đã mất hút vào màn đêm.
“Tỉ…tỉ…?”
Tử Y Lang thều thào. Nàng giật mình quay sang, vuốt nhẹ lên mặt y.
“Tiểu Lang ngốc! Để tỉ đưa đệ về.”
“Đến… hoàng cung…gấp…”
“Có gì tình sau đi, phải xem lại vết thương của đệ trước đã.” – nàng nhẹ nhàng phóng lên ngựa của y.
“Không…phải đến…hoàng cung…”
Nàng do dự một chốc, rồi cho ngựa đi tiếp vào cổng thành, tiến về phía hoàng cung.
“Đúng là ngốc quá mà!”
Chợt nàng ngước nhìn trời. Cũng vào một đêm như thế này, nàng và y đã chạy trốn khỏi địa ngục, bỏ lại hắn.
Những ngày xưa…
Khi gần tới kinh thành, nàng xuống ngựa, vỗ nhẹ vào mông cho ngựa chầm chậm đi tiếp. Nếu y cứ nhất định đòi đến hoàng cung, chắc chắn ở đó sẽ có người chờ y.
“Tử Y Lang!!!”
Một chàng thanh niên chạy vội đến. Trong góc khuất gần đó, nàng mỉm cười rồi quay đi. Chắc chắn y đã được an toàn. Còn tiểu Danh?
“Ngốc thật!”
Nàng lắc đầu, lần này là tự mắng mình. Tiểu Danh giờ đây không còn là đứa nhóc chỉ biết im lặng đứng từ xa quan sát mọi người, hắn đã là chưởng môn của Thần độc giáo, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Nhưng sao hắn lại cứu Tử Y Lang và đem y về đây?
.
.
.
Điều đó chính hắn cũng không biết. Hắn không hiểu sao mình lại đi theo Tử Y Lang, băng bó cho y khi y ngất, rồi còn giúp y về kinh thành. Hắn cứ thắc mắc mãi, cho đến khi gặp lại… Nàng vẫn thế, vẫn xinh đẹp, và chỉ lo lắng cho mỗi Tử Y Lang. Dù bao năm tháng trôi qua, tình cảm giữa hai người họ vẫn không thay đổi.
Họ không thay đổi, chẳng ai trong họ thay đổi cả. Chỉ có hắn.
Hắn ganh với họ.
Hắn hận họ.
Hay chỉ đơn giản là…
Hắn muốn ở bên họ.
Hắn muốn được họ chấp nhận. Hắn không muốn một mình.
Nhưng hắn vẫn một mình.
Hắn cô đơn.
Hắn cô độc.
Hắn một mình.
Kể từ cái ngày họ bỏ hắn ở lại, hắn nghĩ là hắn hận họ. Và hắn vẫn sống với một niềm tin như thế.
Khi gặp lại, Tử Y Lang gọi tên một người trong trận ảo ảnh, không phải Phi Yến, nhưng cũng không phải hắn.
Phi Yến có nhớ hắn, nàng nhận ra hắn, nhưng gọi tên Tử Y Lang đầu tiên.
Đối với Thần Độc giáo, hắn không còn là người ngoài cuộc nữa.
Cả Thần Độc giáo đều chấp nhận hắn, và kinh sợ hắn.
Hắn vẫn mãi là người ngoài cuộc với Phi Yến và Y Lang.
Khi gặp lại họ, hắn chợt nhận ra một điều, khi xưa giết phụ thân, cũng chỉ vì hắn không muốn họ chết.
Nhưng hắn không muốn thừa nhận, mãi mãi không, rằng có lẽ không phải hắn hận họ.
Mà là…
Hắn cho ngựa phi nước đại, cố tránh cái chốn này càng xa càng tốt, tránh khỏi hai người họ, tránh khỏi sự thật trong lòng hắn. Tiểu Danh ngày xưa đã mất hút cùng những mẫu giấy vụn của bức thư mẹ hắn để lại. Bức thư do chính tay hắn xé nát và vứt đi. Tiểu Danh đã chẳng còn trên cõi đời này nữa, chỉ còn Tử Từ Danh.
Gió đêm quất vào mặt rát rạt, lạnh buốt.
Chợt có tiếng kèn lá.
Hắn ghì cương cho ngựa dừng lại, tiếng ngựa hí vang vọng khắp khu rừng trúc yên tĩnh. Chẳng hiểu sao với tâm trạng rối bời và tốc độ phi ngựa khủng khiếp thế, hắn vẫn có thể nghe ra tiếng kèn.
Cố thật nhẹ nhàng, hắn tiến về phía những âm thanh trong trẻo đó, từng bước từng bước một. Con đường mòn hẹp dẫn hắn đến một bãi cỏ trống giữa rừng. Tiếng kèn cứ lớn dần, lớn dần…
Hắn không tin vào truyền thuyết, ma quỷ hay thánh thần, nhưng thật sự lúc này đây, chỉ một thoáng qua thôi, hắn nghĩ mình đã thấy một nàng tiên rừng trúc.
Nàng tiên mặc chiếc áo màu lục nhạt với áo choàng tiệp màu, ngồi trên một phiến đá cạnh vạt rừng, say sưa với lá hai trúc trên môi. Chợt nhịp điệu thay đổi đôi chút, nàng tiên biết có người đến. Cũng phải thôi, không dùng đến khinh công thì dù có khẽ khàng đến thế nào cũng không ngăn được tiếng loạt xoạt của lá trúc khô bị giẫm.
Giai điệu đã trở lại bình thường. Chắc nàng biết hắn không có tà ý nên cũng chẳng bận tâm, tiếp tục với những giai điệu của riêng mình.
Hắn đến gần, ngồi xuống đất, tựa lưng vào phiến đá nàng đang ngồi, ngước nhìn ánh trăng sáng bạc. Đã lâu lắm rồi hắn không “ngắm trăng” theo đúng nghĩa của từ đó. Rồi hắn nhắm mắt, cảm nhận từng giai điệu phát ra từ hai chiếc lá trúc trên đôi môi tiên nữ.
Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy “tồn tại” cũng không hẳn là một điều quá mệt mỏi…
.
.
.
Mờ sáng hôm sau, hắn giật mình tỉnh giấc, và kinh ngạc khi nhớ lại đêm qua mình đã ngủ rất say trước mặt một người xa lạ, hoàn toàn không chút cảnh giác. Thậm chí hắn còn không nhớ mình đã thiếp đi tự lúc nào. Nàng tiên đã biến mất, chỉ còn lại tấm áo choàng màu lục nhạt thoang thoảng mùi hương thảo mộc dịu nhẹ.
Hắn ngồi đó thêm một lúc nữa rồi đứng dậy, theo lối cũ ra khỏi rừng. Con tuấn mã của hắn đang gõ gõ móng xuống nền đất âm ẩm buổi sớm như để đỡ buồn chán trong lúc chờ đợi chủ.
“Đi thôi!”
Hắn vỗ vỗ vào bờm ngựa rồi phóng lên, cho ngựa tiến về hướng Thần độc giáo. Chuyện tối qua có lẽ chỉ là một giấc mơ, và hãy cứ để nó là một giấc mơ, bởi tiên nữ chỉ xuất hiện trong những câu chuyện thần thánh viễn vong mà chẳng bao giờ hắn tin nổi.
Và hắn giữ lại tấm áo choàng như là bằng chứng của một giấc mơ…
.
.
.
End extra.