Song sinh - Chương 2
Anh đã chính thức muốn nó gặp mặt anh!
Và ngay đêm nay anh sẽ đến, anh bảo anh ở rất gần nó, anh bảo anh sẽ cùng nó xem những hành động quái gỡ của Gã! Nhưng với một điều kiện nó phải giống y như mọi ngày nó vẫn hay ngắm Gã, nó không được mở đèn….
Mười một giờ ba mươi.
Tim nó đập thình thịch, ba mươi phút nữa nó sẽ gặp anh, nó sẽ chỉ cho anh thấy cái Gã đã làm nó ám ảnh suốt mấy tháng qua.
Nó cảm thấy nghẹt thở, mở computer lên. Một ngạc nhiên nho nhỏ. Cỏúa, cái nickname quen thuộc nhảy vào.
Coua: Em có biết là anh ….anh đã yêu em như thế nào không?
Khaokhat: Em xin lỗi! Chúng ta mới chỉ mới gặp nhau có vài lần thôi mà!
Coua: Tình yêu không thể đùa giỡn, hôm nay anh say, và….. anh nói thật, anh…rất yêu em!
Khaokhat: Chúng ta bằng tuổi nhau, chúng ta không có kết quả đâu! Anh đừng tự làm khổ mình!
Coua: Anh tự làm khổ mình? Hay anh làm vướng bận em?
Khaokhat: Em….Em không có ý đó!
Coua: Anh có đến và tìm hiểu về em, anh được người ta cho biết, em thích hai ngôi mộ của hai anh em đồng tính yêu nhau trước cửa nhà em như thế nào! Nghe anh….Tình yêu trong giới này chỉ có trong cổ tích thôi! Hãy biết nắm bắt lấy cơ hội! Anh sắp trở về nước….Và, anh không muốn để mình làm mất đi cơ hội có được em… Hãy bằng lòng làm boyfriend của anh đi em!
Khaokhat: Em xin lỗi! Em….
Coua: Ok! Thôi…. anh hiểu rồi! Hôm nay lại là đêm không trăng…..em sẽ đợi hắn! Đúng không? Nếu như em cảm thấy nhớ đến anh! Cho dù là một chút…Một chút thôi!….. Hãy gọi cho anh! Chúc em vui vẻ!
Tắt máy.
Đồng hồ vừa điểm mười hai tiếng. Tiếng thứ mười hai kết thúc cũng là lúc tim nó nhảy khỏi lồng ngực. Gã đang ngồi đó, trên tay vẫn là trái banh tennis, vẫn cái kiểu cách bình thản như thường khi, điếu thuốc vẫn bập bềnh những luồng khói trắng trên môi!
Tim nó như muốn nhảy thót ra khỏi lồng ngực khi Gã giơ tay cầm quả banh lên huơ huơ về phía nó. Vậy là Gã biết nó vẫn hay nhìn trộm Gã, tay nó đột nhiên lạnh cóng….
“Làm sao Gã biết được!?”
Nó quay mặt lại nép mình vào tường! Cố tránh đi ánh mắt của Gã.
Quay đầu lại, lén nhìn ra đó một lần nữa, Gã đã không còn ở đó nữa!
Nó cố căng mắt tìm kiếm, Gã đã biến mất!
Nó nhìn sang cửa sổ nhà hàng xóm, cũng không có. Bất thình lình….
Bụp!
Một bóng người nhảy thụp xuống ban công! Chân tay nó lạnh cóng, đứng chết trân tại chỗ! Bầu trời tối đen của đêm ba mươi, ban công không ánh đèn, không sao nhìn rõ khuôn mặt của Gã…..
Chính là Gã, con người từ hôm lén nhìn qua cửa sổ, cái hình bóng ám ảnh nó mấy tháng nay. Đúng là hình dáng này. Nó liếc nhìn cánh tay Gã, có một mảnh vải trắng đang băng ở đó. Giờ Gã đang đứng trước mặt nó, nó há hốc miệng kinh ngạc lẫn sợ sệt, mặt tái nhợt……Nó căng mắt cố nhìn vào gương mặt Gã, nhưng không sao thấy gì ngoài một màu đen và hai đốm sáng trong đôi mắt Gã…
Nó cảm thấy sự cô đơn từ Gã, một cảm giác rất lạ, như có một luồng không khí lạnh toát bay vào nó từ phía Gã, nó cảm thấy hết tất cả cảm giác trống trải bên trong Gã. Cái cảm giác này, nó chưa từng cảm thấy ở bất cứ ai!
_ Anh…Làm sao anh có thể lên đây?
_ Cậu nghĩ thử xem?
_ Tôi….Tôi…làm sao biết được?
Ánh mắt Gã thôi miên lấy nó!
_ Không cần đứng đây nhìn tôi đến mấy tháng qua đâu!
_ Làm sao anh biết tôi nhìn anh?
_ Cậu đừng quên chúng ta là hàng xóm! Những gì cậu thấy, tôi cũng thấy!
Sự sợ hãi dường như đã dâng đến tột độ, Gã cứ như một bóng ma, một cái bóng lúc ẩn lúc hiện.
_ Đêm nay….Là đêm không trăng….Và như đã hẹn! Anh đã đến tìm em!
Nó lại há hốc miệng…..
“ Vậy là Gã chính là Demkhongtrang? Sao lại trùng hợp vậy chứ? Hèn chi mỗi lần nó nhắc đến Gã là anh không có hứng thú….Thì ra…..Trên đời này sao lại có một sự trùng lặp đến lạ kì như vậy?” Trong khoảnh khắc Gã và anh nhập thành một, nó bất ngờ đến ngạt thở.
_ Không cần ngạc nhiên vậy! Anh đã đúng hẹn….Và anh nghĩ em cũng bắt đầu ngộ ra vài điều!
Nó gần như chôn chân tại chỗ!
Gã đứng đó như một ánh nến lung linh mờ ảo, nhìn nó bằng ánh mắt có hai đốm từ bên trong, thứ duy nhất nó nhìn thấy trên gương mặt Gã….. Nhắm nghiền mắt lại….. mở mắt ra, Gã vẫn còn ở đó! Trong thoáng chốc nó ước gì đây chỉ là một giấc mơ trong vô vàn giấc mơ của nó về Gã từ lúc nó nhìn trộm Gã qua ô cửa sổ đến giờ…….
_Chúc em sinh nhật vui vẻ!
Một bó hoa Ly trắng muốt đưa ra trước mặt nó! Hương thơm ngào ngạt, đôi môi Gã chạm lên má nó. Làn môi lạnh buốt. Nó cảm thấy hơi thở nóng ấm từ Gã, hơi thở nóng ấm nhưng mang đầy sự cô độc…
_ Làm sao anh biết?
_ Không phải có ai đó vừa đàn và cắt bánh tối nay sao? Em đàn tuyệt lắm!
Vậy là Gã cũng chú ý tới nó, chứ không phải chỉ một mình nó chú ý tới Gã, bàn tay nó run run đón bó hoa từ tay Gã.
Ngay khoảng khắc này đây nó biết nó đang tìm kiếm cái gì…..Và nó đã tìm được!
Tình yêu? Chưa hẳn, nhưng chỉ có thể nói đó là một cảm xúc ban đầu rất lạ….…..!
Cái ước nguyện bấy lâu nay nó vẫn hằng ước mơ đang rất gần, mà cũng rất xa….….
Đến khi nó rùng mình một cái…..
Thì bóng đã lại thấp thoáng trong bức rèm cửa sổ trắng….
Tiếng đàn vĩ cầm lại vi vu trong cơn gió….
“Gã đã biến mất khỏi ban công tự bao giờ?”
Bóng dáng Gã chỉ còn là cái bóng đổ dài trên bức rèm cửa….
Âm thanh du dương quen thuộc từ cây đàn và bàn tay khéo léo đang điều khiển thanh đàn một cách điệu nghệ lại vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch…..
“Cánh tay Gã còn chảy máu không?”
Phía dưới kia, hai ngôi mộ nghi ngút khói, những nén hương trầm thơm ngào ngạt….
Hai bó hoa Ly trắng giống như bó hoa trên tay nó đặt trước hai ngôi mộ….
“Có phải đã tìm được rồi chăng?”
Bốn :Khởi đầu từ kết thúc
Ba mươi ngày đăng đẳng trôi qua….Giờ nó không thể nào gạt được hình ảnh của Gã ra khỏi đầu….Mỗi đêm Gã lại hiện ra trong giấc ngủ của nó!
Và….Đêm nay lại là đêm không trăng, nó lại ngồi đây, chẳng thể nào nhồi nhét được bất cứ thứ gì vào đầu…..Cứ mãi nhìn quả lắc đồng hồ toòng teng qua lại.
Tíc tắc, tíc tắc…
Từng giây từng phút trôi qua một cách chậm rãi…..
Mới có mười một giờ bốn mươi lăm phút…..
Nó tự hỏi giờ này Gã đang làm gì? Trong một tháng qua Gã không hề online, Gã đã làm gì trong suốt thời gian đó? Điện thoại reo vang làm nó giật thót cả mình. Dòng chữ quen thuộc hiện ra trên màn hình Coua.
_ Alô!…….. Sao khuya quá còn gọi cho em?
_ Anh nhớ giọng nói một ai đó…..Không tài nào ngủ được!
_ Đừng như vậy nữa! Chúng ta không hợp nhau đâu!
_ Em chưa thử làm sao biết không hợp?
_ Em cảm thấy như vậy!
_ Nhiều lúc anh đã thử cố quên em…..Nhưng…..Anh không làm được!
_ Thời gian sẽ trôi qua, anh sẽ quên được em thôi! Anh xứng đáng có một người yêu anh hơn em!
_ Có phải vì Gã đó không? Em đang yêu hắn đúng không?
Một thoáng im lặng!
_ Thôi! Cũng khuya rồi! Em ngủ đây! Hẹn gặp anh sau!
_ Sao em không trả lời anh? Em im lặng nghĩa là anh đã nói đúng?
_ Đừng ép em!
_ Ok! Ngủ ngon!
_ Anh ngủ ngon!
Tút, tút!
Dập máy. Lại tiếp tục nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa! Tự dưng trong lúc này nó muốn được nhìn thấy Gã, dù là chỉ là hình bóng nhập nhằng như mọi khi, không cần gì hơn nữa! Chỉ vậy thôi cũng đủ lắm rồi!
Một tháng qua không ngày nào nó ngủ được, cứ nhắm mắt lại là nó lại thấy Gã, thấy hình ảnh Gã trong cái đêm không trăng hôm đó…..Những cơn ác mộng cứ kéo đến ám ảnh nó, Và một cảm giác trống trải đến lạ thường trỗi dậy….Không hiểu sao nó có linh cảm Gã cũng đang giống nó!
Boong boong boong….
Đồng hồ vừa điểm chuông báo hiệu đã nửa đêm lôi nó ra khỏi những dòng suy nghĩ mông lung…..Nó chạy ào ra ban công! Gã đang ngồi đó, vẫn cái điệu bộ như bình thản như mọi khi! Âm thanh của quả bóng vẫn vang lên đều đều…..
Nó không kiềm chế được nữa….
Nó leo từ ban công xuống hàng rào…..Vượt qua đoạn dây thép gai chắn giữa hai căn hộ, nó không sao kiềm chế được cái sự tò mò về Gã….Một tháng qua nó đã đợi Gã…..Một tháng….Quá lâu đối với một tên tò mò như nó…..
Nó dừng lại trước hai ngôi mộ! Trái banh trên tay Gã thôi không nhịp xuống mặt đất nữa. Bập một hơi thuốc, khói trắng lan ra từ hốc mũi, Gã quay về phía nó!
_ Sao cậu ra đây? Cậu không sợ lời đồn xung quanh hai ngôi mộ này sao?
_ Em không sợ! Vì…..Em biết sẽ có người bên cạnh em!
Gã im lặng một hồi lâu.
_ Cậu biết gì về tôi?
_ Em biết anh là Demkhongtrang! Và còn là người làm cho em tò mò suốt mấy tháng qua…Bấy nhiêu đó cũng đủ rồi!
_ Ha ha ha!Bấy nhiêu đó thôi mà cậu dám trèo qua cả cái hàng rào kia để xuống đây nói chuyện với tôi?
_ Đối với em…Bấy nhiêu là đủ!
Đêm không trăng, chẳng chút ánh sáng, những nén hương trầm cắm trên hai ngôi mộ vẫn nghi ngút khói! Hai đóa hoa Ly trắng thơm ngát, quyện vào mùi trầm hương phảng phất trong gió…
Nó lại căng mắt cố nhìn vào gương mặt Gã….Nhưng vô ích, trời không một chút ánh sáng…..Chỉ có những đốm sáng li ti của hai bó nhang đang cháy dở phản chiếu trong mắt Gã….
_ Tôi nghĩ cậu nên trở về phòng đi! Trước khi ba mẹ cậu phát hiện ra!
Gã đứng dậy đi vào căn nhà tối đen tối như mực, những tấm màn cửa trắng muốt bay phần phật. Tiếng khép cửa khô khan bỏ nó lại phía sau lưng, những cây nến lại bắt đầu sáng lên bên trong ngôi nhà!
Nó đứng chôn chân tại chỗ. Cái vẻ kiêu ngạo của Gã càng làm cho nó thích thú.
_ Em sẽ tìm hiểu bằng được về anh!
Bầu trời đêm không trăng vẫn tối mù mịt, hai bó trầm hương vẫn nghi ngút khói, hương hoa ly vẫn thơm nồng lúc nửa khuya….
Nó trèo lại ban công, lắng nghe tiếng vĩ cầm từ ô cửa sổ không đóng…..
Phải chăng giữa cái lạnh lẽo cô độc này… đang len lỏi một sự bắt đầu bên trong nó…??
Một sự bắt đầu không báo trước…
Nó chui vào giường thiếp đi trong giấc ngủ….
Mùi hương hoa lẫn trong gió đưa lên tận phòng nó….
Hình bóng Gã vẫn chập chờn trong giấc ngủ….
“Phải chăng đây sẽ là một bắt đầu?”
Năm:Mất tích
Bảy giờ sáng. Nó giật mình vì tiếng xe hơi nổ máy giòn phía dưới.
Vén bức rèm cửa nó nhìn xuống con đường chung của dãy nhà!
Một chiếc xe bốn chỗ đang nổ máy lịch xịch, Nó lia mắt thật nhanh, rồi dừng lại ở băng ghế sau!
Giống Gã quá! Nó dụi mắt nhìn thật kĩ, đúng là dáng dấp ấy rồi! Đúng là Gã. Người tài xế đóng xập cái cốp, vội vã trèo vào trong xe, tiếng nổ của động cơ xa dần, rồi mất hút ngoài đầu đường. Nó tự hỏi.
“Có bao giờ Gã xuất hiện giữa ban ngày đâu? Gã định đi đâu?”
Nó không biết! Nó hoàn toàn không có câu trả lời….Cách duy nhất hiện giờ của nó chỉ có thể là chờ đợi.
Một ngày….
Một tuần….
Hai tuần….
Ba tuần…
Tuần thứ tư.
Hôm nay lại là đêm không trăng. Nó hồi hộp chờ cái bóng dáng quen thuộc của Gã. Nó tự hỏi cả tháng nay Gã đã làm gì? Gã đã đi đâu? Tại sao Gã không online nữa? Phải chăng Gã đang đùa giỡn với nó?
Mười giờ…
Mười một giờ….
Mười hai giờ….
Đồng hồ quả lắc treo trên tường vừa điểm mười hai tiếng, nó chạy ào ra ban công….Nhưng không có ai….Chỉ là hai ngôi mộ cũ kỹ nằm hiu quạnh….Những cơn gió rét buốt thổi thốc vào mặt.
Mắt nó nhòe đi. Vậy là Gã đã không còn ở đây nữa!
Chẳng biết động lực nào khiến nó trèo qua cái ban công, trèo qua hàng rào, rồi ngồi đúng cái chỗ Gã hay ngồi, nó nhìn hai ngôi mộ bằng một đôi mắt thất thần.
Gã đã đi thật rồi!
“Mày làm sao vậy Phong? Chẳng lẽ mày đã có cảm tình với Gã?”
Nó không sao giải thích đựơc những gì nó đang làm, những câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu, giờ chỉ nghĩ đến hình ảnh của Gã?
“Tại sao vậy? Sao Gã lại làm thế? Gã tan biến bất ngờ cũng như lúc mới xuất hiện!”
Cái áo pyjama mỏng manh của nó run lên bần bật. Gã đã đi thật rồi, nó ngồi thu mình lại trên nền hai ngôi mộ.
“Hai người hãy chỉ tôi phải làm sao đi!”
Nhưng chỉ là một khoảng trống hoác. Hai ngôi mộ vẫn nằm trơ ra giữa những cơn gió lạnh….
Nó gục mặt xuống, hai tay khoanh tròn quanh đầu gối.
Không biết tại sao nó lại khóc, nó chả hiểu nổi nó lúc này nữa….
Nó chỉ biết nó đang cảm thấy một cảm giác hụt hẫng xâm chiếm lây nó. Người run lên từng đợt theo những đợt gió….
Một cái áo khoác đắp lên người nó, nó ngước lên nhìn.
Trong thoáng chốc nó hy vọng sẽ được nhìn thấy Gã….
Nhưng……Nó đã lầm!
Là An.
_ Sao khuya vậy còn ra đây ngồi? Cảm lạnh thì sao?
_ Sao Anh lại ở đây?
_ Anh…..Anh….Vẫn hay đến đây!
_ Anh chưa đi sao?
_ Anh chưa đi! Có lẽ anh sẽ ở lại đây đến hết kì nghỉ đông!
_ Anh không giận em sau tất cả những gì em đã làm với anh sao?
_ Không!
Đôi mắt nó ngân ngấn nước. Nhìn An, không nói một lời nào được nữa.
_ Em chờ Gã đó đúng không?
Nó không trả lời, đứng dậy, cởi tấm áo khoác đưa lại cho An.
_ Khuya rồi! Anh về đi!
_ Anh sẽ chờ với em!
_ Anh về đi!
Nó bắt đầu bước đi, đầu óc trống rỗng.
Bất thình lình, một đôi tay rắn chắc ghì chặt lấy nó từ phía sau.
_ Anh yêu em! Xin đừng đối xử với anh như vậy!
Nó không nói gì, đầu óc rỗng tuếch.
Bất ngờ An xoay ngược nó lại. Siết chặt lấy nó, nó cảm thấy thân mình không còn một chút cảm giác, không tài nào kháng cự lại được.
Hơi thở nóng ấm của An bắt đầu phả vào mặt nó, nó bắt đầu cảm thấy cái lưỡi ấm nóng của An đang len lỏi vào trong đôi môi nó.
Nó cố mím chặt môi lại, nhưng đã quá muộn, nó không sao ngăn được cái lưỡi xâm lăng thèm khát của An. Những sự kháng cự yếu ớt của nó càng làm cho An thêm mạnh mẽ. Đôi tay An ghì lấy nó chặt hơn nữa! Lưỡi An càng thô bạo tiến sâu hơn….
Khi cả hai rời nhau ra trong hơi thở hổn hển, gấp gáp, nó tựa đầu vào vai An bật khóc nức nở.
Ít ra lúc này nó vẫn còn một người để có thể khóc trên vai người ấy.