Song sinh - Chương 1
P/s: Mình thấy đây là một câu chuyện hay và buồn nên sau khi đọc được bên Táo Xanh liền mang qua đây post lên share với các bạn. Mình cũng đã chỉnh sửa một vài lỗi chính tả cơ bản, để không làm loãng mạch cảm xúc của bạn. Nội dung hoàn toàn là của au, không hề thêm bớt một tình tiết nào. Hy vọng không làm au cảm thấy bực mình.
Chống chỉ định: những ai vừa thất tình. Sợ U tốn khăn giấy thôi 😀
*******************
Lời tựa: Tình yêu là gì? Cớ sao cứ làm con người đau khổ? Có phải chính vì nó đau khổ, nó có vị đắng, ngọt, bùi mà thi ca qua bao nhiêu thế hệ đã không ngừng ca ngợi nó?
“with the world you are a person, with a person you are the world”
( tạm dịch: Với thế giới bạn chỉ là một con người, với một người bạn là cả một thế giới!)
W.Shakespear
Bao nhiêu lần tình yêu đến rồi đi trong cuộc đời, bao nhiêu lần con người sung sướng khi có được tình yêu và cũng đau khổ khi mất đi nó….Tôi không dám nói là tình yêu sẽ là vĩnh cửu….Nhất là đối với những người trong thế giới chúng ta, chẳng hề có một chút gì ràng buộc lẫn nhau….Ngay cả tình yêu nam nữ còn mai một khi trọn đạo vợ chồng. Huống chi là tình yêu giữa hai người đàn ông…Chẳng hề có hôn ước, chẳng hề có con cái..?
“Tình chỉ đẹp khi còn dang dở!”
Có lẽ câu nói này đúng. Ít ra đối với tôi…..Và đối với những mối tình không bao giờ có kết cục tốt đẹp…!
Tặng cho những ai đang đau khổ vì chữ tình….Tặng cho những mối tình chưa tìm được lối thoát!
********************
Một :Mất mát đầu đời.
Phòng bảo sanh bệnh viện đa khoa Cần Thơ ba giờ sáng.
_ Ráng lên! Sắp được rồi! Hít sâu….Thở mạnh……Rặn đi!
_ A…a….á…..!
_ Ráng lên chút nữa đi! Sắp được rồi! Rặn đi….Hít sâu…Thở mạnh…!
_ A…a….Đau…đau.. quá!
_ Tôi thấy cái đầu nó rồi! Ráng lên chút nữa….!
_ Oe…oe…oe!
_ Chúc mừng cô! Là một đứa con trai!
_ Khoan……Hình như……Còn một đứa nữa! Tiếp tục…cố lên! Rặn đi….Hít…thở…Hít… thở!
_ A…A….!
_ Oe…oe…oe!
_ Một đứa con trai nữa! Chúc mừng cô! Là một cặp song sinh nam…!
Người mẹ trẻ nở nụ cười mãn nguyện!
_ Có dấu hiệu xuất huyết! Truyền máu, trợ tim! Chuyển sang giai đoạn cấp cứu!
Hơi thở của người đàn bà yếu dần! Tiếng khóc hai đứa trẻ khát sữa mẹ khi vừa chào đời tràn ngập căn phòng. Đôi môi tái nhợt, nhịp tim yếu dần ! Đôi tay bắt đầu lạnh toát…!
_ Trễ quá rồi! Cô ấy đã ngừng thở!
_ Làm báo cáo đi! Tội nghiệp hai đứa trẻ!
Tiếng khóc của hai cậu bé sơ sinh vừa chào đời xé toạc bầu không khí im lặng của không gian…..
Tiếng khóc của hai đứa bé bất hạnh ngay từ ngày đầu tiên trong cuộc đời……!
Bảy giờ sáng.
_ Anh ơi! Hai thằng bé này đẹp quá! Phải chi họ cho mình nhận nuôi cả hai ha!
Người thiếu phụ nói với người chồng.
_Xin lỗi thưa bà! Đã có một cặp vợ chồng khác nhận nuôi một bé! Ông bà chỉ được nhận một bé thôi!
Người đàn bà lôi ra trong ví một đồng xu cổ có khoét lỗ ở chính giữa.
Bốp.
Hòn đá đập mạnh làn đồng xu bể làm đôi.
Sợi dây đeo tay được tháo bỏ từng gút thắt, buộc chặt vào hai mảnh của đồng xu. Người thiếu phụ đeo cho mỗi đứa một sợi dây có gắn nửa đồng xu……Khẽ vuốt lên trán một đứa.
_ Sau này lớn lên, tụi con sẽ không lạc mất nhau!
Tiếng xe hơi khuất dạng ẵm theo một trong hai đứa bé đã khản tiếng vì khát sữa và thiếu hơi của người mẹ.
_______________’’’______________
_ Phong à! Về má biểu! Tối ngày mày ra hai cái mả đó ngồi hoài vậy con?
Người đàn bà trạc chừng bốn mươi gọi với ra từ căn nhà cạnh mảnh vườn có hai ngôi mộ cũ kĩ đã bắt đầu đóng rêu xanh rờn!
_ Dạ! Con về liền!
Nó liếc mắt về hai tấm ảnh trên hai ngôi mộ lần cuối! Lâm_Tâm. Hai gương mặt mới xứng làm sao? Một cậu bé với nụ cười răng khểnh, một anh chàng khá điển trai, vẻ cương nghị hiện trên gương mặt. Không biết đã bao nhiêu lần nó say sưa ngồi nghe những người lớn tuổi kể về hai anh em họ như nghe chuyện cổ tích. Một câu chuyện cổ tích quá bất hạnh với cả hai! Nó ngưỡng mộ mối tình đẹp đẽ mà họ đã có. Nó cảm thấy thương xót dùm cho hai kẻ nằm dưới kia quá!
Ba năm sau khi phát hiện mình là người đồng tính đến giờ, nó cứ mê mẩn xung quanh câu chuyện của hai anh em nằm dưới hai nấm mộ kia. Nó mê vì nó ước ao có được một tình yêu như vậy, có thể sống chết vì nhau, một điều mà nó hiểu rằng cực kì khó khăn đối với những người đồng tính như nó!
Mười giờ đêm. Ngồi bên máy vi tính, nó tiếp tục nói chuyện với hai người bạn cũ quen biết trên mạng đã khá lâu! Hai người duy nhất còn hứng thú nói chuyện với nó sau bao nhiêu lần chat.
—
Khaokhat: Anh chưa ngủ sao online khuya vậy?
Demkhongtrang: Nhớ một chuyện trong quá khứ! Nên chưa ngủ được!
Khaokhat:Anh có vẻ thích nhớ về những gì đã qua nhỉ?
Demkhongtrang: uhm.
Khaokhat: Mình biết nhau bao lâu rồi anh?
Demkhongtrang: bốn tháng!
Khaokhat: Nhớ kĩ dữ hén?
Demkhongtrang Nhớ chứ!
Khaokhat: Nhớ thời gian mà có nhớ người không?
Demkhongtrang: Cái đó chưa trả lời được
Khaokhat: Hì Bây giờ thì chưa….Nhưng mai mốt sẽ nhớ!
Demkhongtrang: Thôi không đùa với em nữa! Anh đi ngủ đây! Mai đi làm sớm! Ngủ ngon baby!
Khaokhat: Ok! Ngủ ngon! Bye bye anh!
Anh vẫn thế, luôn ít nói và bí ẩn, ngay từ cái lần đầu tiên nói chuyện với nó. Có lẽ chính vì vậy mà nó càng cảm thấy thích anh hơn.
Trang web dành cho người đồng tính mười giờ đêm không mấy đông người! Đang lang thang với những bài viết của một cái nick là lạ! Chợt nó giật nảy mình!
—
“Kíng kong!”
Coua: Chào em! Lâu quá không gặp?
Khaokhat: Hứ! Ai thèm làm em mấy người chứ? Bằng tuổi mà xưng tui bằng em ngọt xớt!
Coua: Heeeee! Đâu phải bằng tuổi là không thể xưng bằng em?
Khaokhat: Vậy mấy người sinh ngày mấy? Tháng mấy?
Coua: Hỏi chi vậy ta?
Khaokhat: Đặng biết lỡ như mấy người nhỏ ngày nhỏ tháng hơn tui thì sao?
Coua: Nhỏ hơn thì nhỏ hơn, nhưng vẫn có thể làm anh em được!
Khaokhat: Ghét! Nói kiểu nào cũng nói được!
Coua: Heeeee! Chết anh rồi…..Có người vừa nói thương anh!
Khaokhat: Đứa nào xấu số dữ vậy, ta? Hiiiiiiiii
Coua: Thì đứa đang nói chuyện với anh nè! ^ ^.
Khaokhat: Dzô…dziên!
Coua: Em chưa khám sao biết anh dzô….dziên? Ha ha ha ha
Khaokhat: Ghét! Nham nhở! ~.~
Coua: Em đang làm gì mà online khuya vậy?
Khaokhat: Em đâu có làm gì! Em dạo diễn đàn thôi! Còn anh? Sao giờ này chưa ngủ dzạ?
Coua: Bên chỗ anh đang là mười giờ sáng nhóc à! Anh đang làm việc làm sao mà ngủ được?
Khaokhat: Í…Em quên! Sorry anh! ^.^
Coua: Em đúng là….vô tình dễ sợ, tội nghiệp anh quá! Anh thương người ta mà người ta đâu có thèm để ý tới anh! ~.~
Khaokhat: Anh dẻo mỏ quá! Em tin anh chắc chít luôn á!
Coua: Heeee! Em chưa thử….. làm sao biết? Ka ka ka
Khaokhat: Thui hông nói chuyện này với anh nữa đâu! Anh nham nhở quá! Mà anh không đi học sao mà đi làm?
Coua: Anh ra trường rồi baby! Ở chỗ anh, tuổi của anh mà chưa đi làm, tức là bị lạc hậu rồi đó nhóc!
Khaokhat: Vậy anh tốt nghiệp ngành gì?
Coua: Bí mật! He he he !
Khaokhat: Ghét! Hông thèm nói với anh nữa! Em đi học bài đây! Mai em còn phải thi! Học kì này học bết quá! Chắc không được học bổng! ~.~
Coua: Ai bảo em…Không lo học mà tối ngày online kiếm….trai! Ha ha ha !
Khaokhat: Hứ! Sao anh biết em kiếm người ta?
Coua: Hông lẽ người ta kiếm em?
Khaokhat: Hình như vậy! Hiiiiiiiiii, ^ ^
Coua: Thua em luôn! Thôi em học bài đi! Anh cũng làm việc đây! Bye bye nhóc!
Khaokhat: Người ta bằng tuổi anh đó! Cho anh kêu bằng em là may mắn lắm rồi! Ở đó còn gọi bằng nhóc! Hứ
Coua: He he he….Nhưng anh vẫn thấy em nhỏ lắm! He he he!
—
Log out. Tắt máy, ngồi vào bàn học, nó bắt đầu mài dùi kinh sử chuẩn bị cho kì thi học kì xắp tới.
Bất giác nó sờ lên cổ, sợi dây chuyền có buộc một nửa đồng xu, câu hỏi cũ từ nhỏ lại vang lên trong đầu!
“ Sao ba mẹ cứ bắt mình đeo cái này làm chi? Nó có ý nghĩa gì?”
Bầu trời đêm phía ngoài tối dần, tiếng những con dế trốn một xó xỉnh nào đó, kêu inh ỏi! Thành phố Miền Tây lúc gần nửa đêm tĩnh lặng đến lạ thường…
Không biết sau cái tĩnh lặng ấy có ẩn chứa nhiều giông bão?
****************
Ba: Đâu là tình yêu?
Chín giờ đêm.
Căn nhà sang trọng của gia đình ông Thái, chủ tiệm xăng dầu lớn nhất tại Cần Thơ tràn ngập tiếng dương cầm!
Một đôi mắt nhắm nghiền, một vẻ mặt thanh thản, những nốt nhạc múa hát trên không, ngón tay nhỏ bé của nó vẫn tung tăng trên những phím đàn trắng muốt.
Clap! Clap! Clap!
_ Hôm nay con đàn có hồn hơn!
_ Vậy sao ba?
Nó trả lời ông Thái trong nét mặt không cảm xúc!
_ Có phải có chuyện gì không?
Bà Thái hỏi giọng trìu mến.
_ Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi hai của con! Bao nhiêu năm qua chẳng lẽ mẹ không hiểu được con nghĩ gì hay sao?
Nó không trả lời chỉ nhìn mẹ bằng ánh mắt vô định.
_Thôi cắt bánh đi!
Bàn tay run rẩy đặt dao xuống ổ bánh tròn trịa, trắng mịn, thơm mùi bơ sữa.
_ Đây là quà ba mẹ dành cho con.
Ông Thái đưa cho nó một bao thư. Nó mở ra trong ánh mắt thích thú của ba mẹ.
_ Thư mời du học?
_ Ba mẹ muốn con có điều kiện tốt nhất để học tập! Nước Pháp là nơi con sẽ đến, chuyên ngành của con ở đó rất phát triển, sau khi con ra trường sẽ bay qua đó để làm thủ tục nhập học.
_ Ba…mẹ! Con…Con cảm ơn ba mẹ! Nhưng….Con chưa muốn đi trong lúc này!
_ Con đừng suy nghĩ nhiều! Con còn hai năm nữa để ngắm nhìn nơi này mà! Ba vừa nói chuyện với giáo sư Hưng về kết quả học tập của con ở trường đại học. Con đã hoàn thành xuất sắc chương trình của bốn năm đại học trong vòng chỉ có ba năm, con xứng đáng có được điều kiện tốt nhất để tiếp tục phát triển tài năng.
_ Nhưng….!
_ Thôi đừng nói đến chuyện này nữa! Con còn hai năm nữa để thích ứng với tin này mà! Thôi, ăn bánh đi con!
…Miếng bánh gatô hờ hững cầm trên tay, nó mông lung mãi hình ảnh Gã trong đêm hôm đó! Từ lúc nhìn thấy hình ảnh phía sau của Gã, cánh tay cầm thanh đàn trắng xanh, máu nhiễu lộp độp xuống nền nhà! Đến giờ không hiểu sao cứ chập chờn trong đầu óc nó? Nó cố gắng gạt ra, nhưng lại không tài nào làm được. Sáu tháng rồi! Kể từ khi Gã hàng xóm đó xuất hiện, nó không tài nào được yên ổn, đầu óc nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện hình bóng của Gã….Gã cứ như một bóng ma ám ảnh nó ngay cả trong những giấc ngủ….
Mỗi tháng nó đều lén lút ngóng nhìn hình bóng Gã ngồi bên cạnh hai ngôi mộ, trong tay vẫn là trái banh tennis nhịp đều đều xuống nền xi măng, những âm thanh bộp bộp của quả bóng cứ ong ong bên tai nó mỗi khi nó nghĩ về Gã…..
Nó phát hiện ra Gã còn có một thói quen là hay đàn, tiếng đàn vĩ cầm của Gã cứ réo rắt mỗi tháng một lần, vào đêm ba mươi, ban đầu nó rất sợ cái lạnh lẽo và cô độc trong tiếng đàn ấy, nhưng rồi nó đã nghiện thứ âm thanh đó lúc nào cũng chả biết, cứ mỗi tháng nó lại ngóng chờ đến ngày được nghe tiếng đàn từ ô cửa sổ không đóng, rèm cửa sổ in bóng dáng Gã say sưa bên cây đàn theo gió thổi tung. Và mỗi lần như vây nó lại tự hỏi.
“ Cánh tay của Gã có còn đang chảy máu?”
Hôm nay là sinh nhật nó, cũng là một đêm không trăng…..
Nó ngồi trên lan can ngóng Gã từ lúc ba mẹ đi ngủ. Mười giờ rồi! Còn hai tiếng nữa nó lại được thấy hình ảnh quen thuộc của Gã ở dưới kia, cạnh hai ngôi mộ, trong ánh sáng mờ ảo hắt ra từ phía những ô cửa xổ xa xa, lại thấy đốm lửa của điếu thuốc lập lòe trên môi Gã, lại thấy những làn khói trắng bồng bềnh trong màu đêm đen, mùi trầm hương lại quyện vào hương gió bay vào cửa sổ phòng nó. Sáu tháng, sáu lần, đủ cho nó nhận ra nó đã nghiện cái mùi hương quen thuộc đó, nghiện cái tiếng bồm bộp của quả bóng, nghiện cái dáng người thon gầy của Gã. Mỗi lần nó gặp Gã, nó đều nói cho Demkhongtrang nghe, nhưng hình như anh không mấy hứng thú khi nó nhắc về Gã lắm! Cũng đúng thôi! Có bao giờ một người hứng thú khi người nói chuyện với mình lại toàn nói về một người khác?