Sói hoang và bóng đêm - Chương 4
CHAPTER 4: ĐẰNG SAU HIỆN THỰC.
Tôi đặt bức tranh lên giường một cách cẩn trọng và mở máy vi tính. Walkman của tôi hư vẫn chưa sửa xong. Nghĩ ngợi một lúc về những điều Yunho nói, có vẻ như “con ma” này sẽ không làm hại tôi. Sau khi chọn những bài ưa thích và để playlist chạy, tôi không quên nhét bài hát cộng hưởng với bức tranh vào và đặt tất cả ở chế độ shuffle. Ngần ngừ một lúc lâu, tôi quyết định đi tắm.
Ngâm mình trong bồn nước nóng và lắng tai nghe những tiếng nhạc phát ra từ bên ngoài, cứ hết một bài là tôi lại thấp thỏm. Chừng nào thì bài hát ấy mới vang lên và cô ta lại xuất hiện?
Cả khi tôi tắm xong thì bài hát ấy vẫn chưa đến lượt. Hay là tôi đặt quá nhiều nhạc trong một playlist.
Cái gì thế này? Tôi đang mong cô ta xuất hiện sao?
Bực mình với chính suy nghĩ của mình, tôi đứng dậy và bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn quấn trên người. Và trong vô thức, tôi thấy mình chủ động mở bài nhạc trong A Sombre Dance.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên và tôi nín thở chờ đợi. Không gian xung quanh tĩnh mịch một cách lạ kỳ, chỉ còn mỗi tiếng giọng vocal nữ dìu dặt lan tỏa khắp phòng. Một vài giọt nước trên tóc tôi nhỏ xuống tay và chảy dài. Tôi ngồi xuống chiếc ghế trước máy vi tính và nhìn mình trong gương.
Những giọt nước trên mặt tôi đột nhiên chuyển động và lăn nhẹ. Chúng từ tốn lăn nhẹ trên cổ tôi, điều này cũng chẳng có gì ngạc nhiên, chỉ là… nước… nước đang lăn ngược trở lên mặt tôi.
“…Mảng mờ sương nhấn chìm trời xanh thẳm
Quá khứ, hoài kỷ niệm hồi ức tan
Giọng chim sa lấp phẳng mùa gió lạnh
Bài hát vọng thỏ thẻ nốt thu tàn…”
Cô ta đến rồi. Tôi cảm nhận được. Là bàn tay đó. Là bàn tay lần trước lướt đi trên người tôi. Và tôi cũng cảm nhận được bàn tay đó đang đặt lên má tôi, vuốt nhẹ. Cũng như lần trước, dù cho tôi biết rất rõ cảm xúc của mình, và biết rất rõ điều tôi muốn hoặc không muốn, nhưng tôi lại thấy mình đang tiến về phía bức tranh. Tôi dù muốn gặp lại cô ta, nhưng nhất quyết không muốn dính líu đến bức tranh ma quái này. Tay tôi chạm vào bức tranh và nâng nó lên.
“Không…!” – tôi hoảng hồn buột miệng.
“…Ánh trăng cao lu mờ cơn thịnh nộ
Khuôn đúc dưới bóng đêm cảnh chiều đổ
Khi tiếng thét lặng câm kia bùng nổ
Lại lần nữa đè nén những suy tư
Bản đồng ca vận mệnh trong quá khứ
Khinh bỉ thay tiếng khóc rực lửa trời
Cô độc vang đến tận ải mù khơi…”
Những giọt nước trên người tôi cứ lăn ngược trở lên theo làn gió lạnh của bàn tay kia. Và tôi thấy mình đang vuốt nhẹ mặt của người con gái trong bức tranh. Tôi căm ghét cảm giác này. Khi mà tôi đang khao khát cảm nhận được hết cái buốt lạnh trong làn gió vuốt ve cơ thể tôi thì tôi lại thấy mình đi nâng niu một bức tranh. Tôi căm ghét cảm giác khi mà nhìn vào cô gái trong bức tranh, đột nhiên tôi thấy vô cùng đau. Tôi không muốn chạm vào người con gái trong tranh này. Tôi không muốn.
“Không!” – tôi lại nói lớn một lần nữa khi cơ thể tôi tự động ôm chặt bức tranh vào người.
Bàn tay mang hơi thở của địa ngục chạm vào tay tôi và như thể đang quấn chặt lấy cả tôi lẫn bức tranh. Rồi tôi thấy mình đặt bức tranh lên giường và cúi người về phía cô gái trong tranh. Gương mặt của tôi và cô ta đã rất gần nhau. Đôi mắt xa xăm và đầy vẻ ám ảnh của người con gái đó đờ đẫn hướng vào tôi. Bức tranh với cửa sổ hoàng hôn rực đỏ bầu trời bóp nghẹt lấy tim tôi đầy đau đớn.
“…Ta gọi tên ngươi trân trọng suốt từng ngày
Thiên đường tan chỉ còn nỗi đau đây
Khôi hài thay cái gai lòng thương hại
Để ta lại trú ngụ ở nơi này
Chổ ngủ bí ẩn nốt hòa âm mây…”
Tôi cảm thấy mình đang áp má vào bức tranh và mắt nhắm nghiền. Và đột nhiên tôi đã hiểu ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi mở bừng mắt trợn trừng nhìn cô gái trong tranh.
“Đừng! Làm ơn…!” – tôi hét lên.
Tôi hoàn toàn không muốn trải qua cảm giác kinh tởm này. Môi tôi đang áp lại gần đôi môi của cô ta.
“VỸ HÀ! Nếu cô không ngưng ngay thì tôi đập nát bức tranh!” – tôi gào lên trước khi quá muộn.
Mọi thứ đột nhiên khựng lại. Cô ta đã hoang mang. Tôi nhanh chóng bật dậy, thoát khỏi tầm kiểm soát của hồn ma đó và tắt nhạc. Mọi thứ lại trở về không gian tĩnh mịch sẵn có của nó. Tôi ngồi phịch xuống đất, thở dốc. Chiếc khăn lông đã rơi khỏi người tự khi nào. Tôi loạng choạng đứng dậy và mặc đồ.
Vậy ra, cô ta tên là Vỹ Hà thật, Yunho không nói dối. Tôi nhìn bức tranh. Chắc hẳn là cô ta muốn tôi tìm hiểu gì đó từ bức tranh, nhưng tại sao lại bắt tôi làm những hành động như thế chứ. Tắt nhạc, yên tâm rằng không có gì có thể điều khiển mình được, tôi cầm bức tranh lên và xem xét.
Một bên mép khung bị sút ra, chắc hẳn do di chuyển nhiều và không được giữ gìn cẩn thận. Thay vì khép nó vào, không hiểu nghĩ thế nào tôi lại mở tung nó ra, tách bức tranh khỏi khung. Và tôi đã hiểu mình cần tìm kiếm thứ gì.
Một lọn tóc đen rớt xuống đất. Một lọn tóc đen được quấn chặt bởi một sợi chỉ đỏ.
Thảy bức tranh lên giường, tôi đặt lọn tóc đen lên bàn và bật lại bài nhạc đó. Nhạc vang lên, tôi nói lớn:
“Cô tìm cái này phải không?”
“Phải!” – một giọng nói trong trẻo bất thần vang lên.
Từ lọn tóc, một làn khói trắng nhẹ xuất hiện và tạo thành một hồn ma. Cuối cùng, tôi đã thấy được cô ấy. Cô ấy đứng trước mặt tôi, khẽ cười. Dù cho sau này có gặp một con ma nào khác, thì tôi vẫn tin rằng cô ta là con ma đẹp nhất mà tôi từng biết. Dáng người cô ấy mảnh khảnh cao, gương mặt xanh xao và thất thần, nhưng vẫn rất đẹp. Một nét đẹp tàn nhẫn. Và nụ cười của cô ấy chất đầy những điều uẩn khuất, nó gần như chẳng phải là cười.
Tôi đứng dậy bước về phía cô gái đó và đưa tay chạm thử. Không thể. Cùng lắm là tôi chỉ cảm nhận được cái lạnh buốt từ địa ngục khi đưa tay vào người cô ấy.
“Cô… là Vỹ Hà?” – tôi ngần ngừ hỏi.
“Phải.”
“Ừm… cô… là người nước nào thế?” – tôi cảm thấy mình trở nên ngu ngốc khi hỏi một câu như thế – “Do… tên cô không giống với tên Hàn cho lắm.”
Vỹ Hà mỉm cười, quay mặt đi nhìn về phía bức tranh:
“Khi chết rồi, cô gần như có thể hiểu tất cả các ngôn ngữ đấy. Tôi gốc Hoa.”
Tôi gật gù, cảm thấy đột nhiên bối rối. Khi chưa gặp Vỹ Hà, tôi hoàn toàn không nghĩ ra là mình sẽ lúng túng thế này. Tôi chỉ tưởng rằng mình sẽ chết vì sợ khi gặp ma mà thôi.
“Cô không giết tôi phải không?” – tôi lại hỏi.
“Tôi không đủ sức làm chuyện đó đâu!” – Vỹ Hà mỉm cười, nhìn lọn tóc – “Ở trong đó khó chịu thật. Cô ta phết cái thứ sơn quỷ quái gì lên khung gỗ ấy nhỉ?”
“Ai chứ?”
Vỹ Hà quay lại nhìn tôi, lướt nhẹ đến và nói nhỏ:
“Cô!”
Tôi thở hắt ra:
“Tôi nghĩ tôi và cái cô gì làm hại cô không giống nhau đâu!”
“Tôi cũng nghĩ thế. Tôi gặp cô chỉ muốn nhờ một việc. Một việc mà không phải là kiếp sau của cô ta thì không làm được. Nếu không thì tôi đã bảo Yunho làm chứ chẳng phiền đến cô thế này.” – cô ta chậm rãi nói.
“Là Yunho cất lọn tóc trở vào khung gỗ phải không?” – tôi chen ngang.
“Phải, hắn ta thích việc cô tự tìm ra nó hơn. Tên điên ấy…!” – Vỹ Hà nhún vai.
“Vậy tôi phải làm gì?” – Tôi nheo mắt hỏi, phát hiện ra rằng khi lọn tóc không ở trong khung gỗ thì bản nhạc chỉ còn là chất xúc tác để Vỹ Hà xuất hiện. Từ nãy đến giờ bài ấy đã dứt và Vỹ Hà thì vẫn đang hiện diện trước mặt tôi.
“Tìm Liễu Thi.” – Vỹ Hà chỉ tay về bức tranh, giọng đột nhiên trở nên xa xăm.
“Không phải cô muốn trục xuất linh hồn Lê Quân sao?” – tôi nheo mắt hỏi.
“Cô nghe ai nói bậy vậy?” – Vỹ Hà mỉm cười – “Cô là kiếp sau của Lê Quân, tức là Lê Quân, trục xuất là trục xuất thế nào được?”
Jung Yunho. Tôi nghiến răng. Hắn lợi dụng sự cả tin của tôi để biến tôi thành một con ngốc. Tôi chán nản thở hắt ra:
“Không tìm không được sao? Chẳng phải cô chết rồi còn gì?”
“Liễu Thi cũng thế!” – mắt Vỹ Hà lại hướng về bức tranh, khẽ mỉm cười – “Thế nào chị cũng phải tìm được em!”
Tôi nhìn bức tranh, lòng dậy lên một cảm giác khó tả, không rõ là vui hay buồn, là yêu hay ghét. Cô gái trong tranh là Liễu Thi. Cô ta quả thật rất đẹp, nhưng tôi không thích cô ấy. Thật sự là khó chịu!
Tôi cầm lọn tóc lên và nhanh chóng nhét trở lại trong khung gỗ trong sự hoảng hốt của Vỹ Hà. Đặt bức tranh lên ghế và tôi trở về giường. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với Jaejoong, anh ấy sẽ giúp tôi định hình được tôi đang suy nghĩ cái gì.
Hoặc là Yunho.
Nghĩ đến Yunho, tôi khẽ cau mày. Hắn ta làm tôi bực mình. Hắn ta uy hiếp Jaejoong và chắc hẳn đã giữ được điểm yếu gì của anh ấy nên anh ấy mới tỏ ra nhún nhường như thế.
Dù sao bức tranh này cũng xuất phát từ hắn, có lẽ tôi nên hỏi hắn thì tốt hơn.
Tôi nhắm nghiền mắt và cố ngủ. Tiếng nhạc vẫn văng vẳng đâu đó trong đầu tôi, đưa tôi chìm vào giấc mộng. Tiếng Vỹ Hà đâu đó khẽ vang lên:
“Tìm Liễu Thi.”
Thấp thoáng trong đầu tôi hình ảnh một cô gái trong suốt mảnh khảnh cao, tuy hốc hác nhưng xinh đẹp. Và lơ lửng đâu đó cảm giác buốt lạnh khi chạm vào cô ấy.
Một đêm của tôi đang dần kết thúc trong một mớ bòng bong những điều khó hiểu.
Tôi tìm đến văn phòng Jaejoong vào sáng hôm sau và biết rằng anh ấy không đi làm. Jaejoong trước nay chưa bao giờ nghỉ việc cả. Tôi lập tức rời công ty và tìm đến nhà anh ấy. Trước đây Jaejoong có đưa cho tôi một chìa khóa dự bị nên tôi không mất nhiều thời gian để gọi cửa, tự mở và vào trong. Jaejoong vẫn nằm trên giường và mắt nhắm nghiền, tôi hốt hoảng chạy đến lay anh:
“Jaejoong! Anh sao thế?”
Anh từ từ mở mắt ra và nhìn tôi, hỏi với giọng ngái ngủ:
“Em làm gì ở đây vậy?”
“Sao anh không đi làm? Bệnh sốt hay thế nào?” – tôi đưa tay sờ trán anh
“A! Anh ngủ quên mất!” – Jaejoong loạng choạng ngồi dậy, làu bàu.
Ngủ quên? Jaejoong mà ngủ quên ư? Tôi đứng sang một bên quan sát anh bước xuống giường và thất thểu vào phòng tắm. Làm sao anh ấy có thể ngủ quên được cơ chứ?
“Làm sao anh lại ngủ quên được?” – tôi hỏi to.
“Thì đột nhiên đêm qua gần 6h sáng anh mới ngủ được!”
“Anh làm gì đến 6h sáng?” – tôi hỏi dồn.
“Thì chỉ nằm đó thôi, mà không ngủ được!”
“Thật không vậy? Hay có gì làm anh không ngủ được?” – tôi nheo mắt suy nghĩ.
“Emi à!” – anh thò đầu ra khỏi phòng tắm, lúc này mặt mũi đã bớt bơ phờ hơn, ngán ngẩm nhìn tôi – “Em có thể ít ra là để cho anh giải quyết nhu cầu sinh lý xong rồi mới hỏi có được không?”
“Oh! Anh làm gì cứ làm đi, em chờ!” – tôi ngớ ra, che miệng cười.
Một lúc sau, anh chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm và nhoẻn miệng cười với tôi:
“Vậy em tìm anh có gì không?”
Tôi biết anh đánh trống lảng, thở hắt ra và thuật lại sự việc đêm qua. Anh trầm ngâm một lúc rồi hỏi bâng quơ:
“Vậy em có tìm không?”
“Có. Dù sao cũng phải chấm dứt việc này, đúng không?”
“Ừ, em làm gì cũng được, cẩn thận một chút. Có gì thì gọi cho anh ngay nghe chưa! Nghe nói con người tiếp xúc với âm khí nhiều thì không tốt đâu. Có vài trường hợp đã bị điên đấy!” – anh dọa tôi.
“Hừ!” – tôi hừ mũi – “Em biết rồi! Anh mới nên cẩn thận đó. Tiếp xúc với Jung Yunho nhiều thì có khi anh còn điên sớm hơn em!” – tôi đùa.
Nhưng anh không cười. Nhắc đến Jung Yunho, mặt anh sa sầm xuống. Jaejoong im lặng rất lâu, một lúc sau, anh ngẩng lên nhìn tôi và thở dài. Tôi cũng chán nản hỏi:
“Đêm qua sao anh mất ngủ vậy? Xảy ra chuyện gì với Yunho rồi phải không?”
Jaejoong lúng túng, anh im lặng một lúc và ngập ngừng kể cho tôi nghe việc của anh ấy, cũng xảy ra vào đêm hôm qua. Nhìn thấy gương mặt lo lắng của tôi, anh mỉm cười:
“Không sao đâu, Emi! Em đừng lo. Là anh thần hồn nát thần tính thôi. Có lẽ là lần đầu nghe một buổi diễn rock quái dị đến vậy nên bị ảnh hưởng chút đỉnh đó mà!”
“Haizz, em cũng mong là vậy. À, em có một người bạn có thể giúp em tìm thông tin về bức tranh này. Em đang định nhờ cô ấy, em hỏi cô ấy về Yunho luôn nhé?”
“Ừm, tùy em!” – Jaejoong ậm ừ, anh đứng lên – “Thôi, anh đi làm đây, em cũng đi học, phải không? Để anh đưa em đi!”
Tôi chia tay Jaejoong tại trường của mình. Chờ anh đi khuất, tôi lấy điện thoại và gọi cho một người bạn cũ của mình. Cô ấy làm trong một quán bar, nơi đặc biệt thu thập được nhiều thông tin nhất về các vụ án, những điều kỳ bí hoặc vấn đề liên quan đến tội phạm. Tôi hỏi về bức tranh, Vỹ Hà, Liễu Thi, Lê Quân và Jung Yunho.
Vài giờ sau, khi tôi đang ngồi trong lớp thì nhận được tin nhắn hẹn gặp của cô ấy, có vẻ rất khẩn trương. Tôi nhanh chóng rời lớp bằng cửa sau và đến chỗ hẹn.
“Thông tin nhanh nhỉ?” – gặp cô ấy, tôi mỉm cười.
Nhưng có vẻ như cô ấy chẳng buồn đáp lại nụ cười của tôi, kéo tay tôi ngồi xuống và nói ngay:
“Tớ không biết cậu đang làm cái gì, nhưng tớ thật sự khuyên cậu là nên chấm dứt cả đi!”
“Sao thế? Bức tranh làm sao à?”
“Thôi được, nói về chuyện bức tranh trước. Bức tranh mang tên Liễu Thi được một tử tù tên Vỹ Hà vẽ trong ngục. Liễu Thi là em cô ấy. Còn Lê Quân là người giết Liễu Thi, đơn giản thế thôi. Nhưng Lê Quân được kiểm tra là do thần kinh không ổn định nên chỉ bị giam vài năm và sau đó được bảo lãnh. Vụ án này lâu lắm rồi đó. Bức tranh sau đó được một công tố viên thấy trong ngục và đem đi triển lãm ở một phòng triển lãm tự do. Và nó được một người mua cách đây vài tuần.” – cô ấy nói liên hồi, rồi nghỉ một chút và cầm tách trà của mình, thở dài.
“Ừm, là bạn của Yunho mua thì phải, sau đó được đem đến phòng triển lãm ở…” – tôi tỏ vẻ hiểu biết, gật gù.
“Không!” – cô ấy cắt ngang – “Người mua là Jung Yunho.”
Tôi im lặng, trợn mắt nhìn cô bạn của mình. Nếu là Jung Yunho mua bức tranh, chẳng phải là hắn cố ý sắp xếp ngay từ đầu hay sao?
“Emi!” – cô bạn tôi lên tiếng, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình – “Tớ không biết cậu có quan hệ gì với Jung Yunho, nhưng nếu hắn chủ động tiếp cận cậu, thì…” – cô ấy mím môi – “Thì tức là hắn đang muốn cậu chết.”
Tôi sững sờ nhìn cô ấy, đầu óc bắt đầu loạn lên. Chuyện gì thế này? Tôi rõ ràng chưa gặp hắn trước đây, làm sao hắn có thể muốn giết tôi cơ chứ?
“Yunho rất hay đến quán Nightmare để uống rượu, và người ta không bao giờ thấy được hắn cười cho đến khi hắn tìm được một mục tiêu.”
“Mục tiêu gì?” – tôi hỏi dồn.
“Cậu biết hắn có một quán café không? Trông ở bên ngoài thì có vẻ lành mạnh, sáng sủa…”
“Biết, qua khúc đó đi. Sao nữa?” – tôi gấp gáp hỏi.
“Thật ra, nó giống như một dạng dịch vụ giết người vậy, khá được ưa chuộng trong giới dạo gần đây. Hắn kiếm được bộn tiền nhờ chuyện này đó. Giả sử nhé, cậu vô cùng căm ghét tớ, cậu muốn tớ chết quách đi cho xong hoặc là thê thảm đến mức nào đó. Nhưng tiếc rằng cậu không có khả năng chuyển hóa lòng căm thù thành hành động, mà cậu cũng không muốn tớ chết một cách nổi đình nổi đám như là bị cắt cổ hay bị bắn, vì thế thì cảnh sát rớ vào ngay. Và cậu bỏ tiền ra thuê Yunho.”
“Chết tiệt, đừng làm tớ hồi hộp chứ, cụ thể là sao?” – tôi thấy mình hơi gắt lên.
“Yunho có khả năng của một kẻ truyền đạo. Nếu tớ là một tên mê rock hay tâm lý có vấn đề, tớ nhất định sẽ tôn sùng hắn qua một vài lần bị hắn dụ dỗ đưa xuống dưới hầm nghe diễn nhạc cùng với thứ nghi lễ gì đấy. Có thể lần đầu tiên, tớ sẽ thấy tởm, nhưng rồi nếu tớ là kẻ có vấn đề về tâm lý hoặc hơi khác người, tớ sẽ thích chỗ đấy. Rồi thì tớ sẽ đắm chìm vào cái thế giới điên khùng đấy mà không có lối ra. Cậu như thế sẽ vô cùng hả hê vì cuối cùng thì tớ – kẻ mà cậu căm ghét – đã trở thành một con điên ngày ngày hành hạ bản thân, mà cậu cũng chẳng tội lỗi gì về việc giết tớ hay không. Hoặc giả như tớ mãi không thích chỗ đấy, hắn sẽ tìm cách đưa tớ đến một lần cuối, rồi đến phần nào đấy của nghi lễ, tớ sẽ bị đám người ở đó giết bằng đủ hình thức ghê rợn. Mà ở đấy, cậu đã chui xuống dưới đó rồi thì cậu chẳng có quyền gì mà kiện tụng nữa, vì coi như cậu ngầm chấp nhận cái tục lệ của nó.”
“Vậy…” – tôi thở dốc, cảm thấy bàng hoàng vì những gì vừa nghe – “Vậy… Yunho không giết ai cả sao?”
“Phải, hắn chỉ gián tiếp là đưa con mồi đến nơi cần đến mà thôi. Hắn chẳng cần động tay chân gì cả.” – cô ấy rùng mình – “Cậu không biết rằng, mỗi một lần hắn cười là cả quán đều giật mình đâu. Hắn mà cười càng hạnh phúc, thì càng có khả năng mục tiêu của hắn sẽ chết hơn là bị điên.”
“Bệnh thật!” – tôi rùng mình theo – “Nhưng tớ chẳng có ai căm thù tớ đến mức đấy cả!”
“Làm sao cậu biết chứ?”
“Chắc chắn mà!”
Tôi trầm ngâm. Chưa bao giờ tôi tỏ ra đáng ghét quá mức hoặc thánh thiện quá mức đến nỗi phải bị ghét cả. Có người ghét là lẽ đương nhiên, nhưng đến mức phải thuê người giết tôi bằng cách như thế thì thật tôi không nghĩ ra.
“À, phải rồi! Trước khi cậu gọi cho tớ vài tuần, người ta thấy có một cô gái tìm đến Yunho, tớ nghĩ cô này là khách hàng của hắn. Có hình đây, biết đâu cậu nhận ra.” – cô ấy đẩy cho tôi một tấm hình mờ mờ chụp từ camera của quán.
Tôi nheo mắt nhìn tấm hình thật kỹ. Cô gái trong này làm tôi có cảm giác ngờ ngợ rằng mình đã gặp đâu đó. Rồi, tôi bất thần nhận ra một việc vô cùng quan trọng. Cô gái trong bức ảnh…
“Yoo Gahee?” – tôi ngỡ ngàng thốt lên.
“Cậu quen?” – cô bạn tôi hỏi.
“Yah! Cám ơn cậu nhiều, tớ phải đi đây! Có gì tớ sẽ gọi cho cậu! Đừng lo!” – tôi hấp tấp đứng dậy.
“Emi!” – cô ấy đứng dậy theo, tỏ vẻ lo lắng – “Cẩn thận đấy!”
“Được mà!” – tôi chạy đi, nói vọng lại.
Tôi vội vã băng qua đường và tìm đến văn phòng Jaejoong. Đầu tôi loạn lên những cái tên.
“Jung Yunho…. Jung Yunho… Khốn kiếp thật, mình phải biết chứ!” – tôi tự nguyền rủa mình.
Mặc kệ những cô tiếp tân lịch sự chào hỏi tôi, tôi nhấn thang máy lên tầng văn phòng của Jaejoong, miệng vẫn lẩm bẩm:
“Yoo Gahee… Yoo Gahee… Cô ta… Yoo Gahee…”
Cửa thang máy xịch mở. Tôi chạy thẳng vào phòng họp của Jaejoong, đập cửa:
“Anh!”
Có vẻ như anh đang thuyết trình về một đề tài gì đó, thấy gương mặt hốt hoảng của tôi, lập tức nói:
“Thôi, chúng ta hôm nay tạm ngưng, mọi người giải tán được rồi!” – và quay sang tôi – “Em vào phòng làm việc của anh đi!”
Tôi gật đầu và đẩy cửa phòng làm việc của Jaejoong ra bước vào, tìm một ly nước để lấy tinh thần.
“Sao thế?” – anh hỏi khi đã khóa cửa cẩn thận – “Nếu là về bức tranh thì em cứ nói, còn về Yunho thì em không cần nói cũng được, anh không ưa hắn!”
“Về Yunho!” – tôi cắt ngang lời anh một cách gắt gỏng và thảy lên bàn tấm hình.
“Gì thế?” – anh chẳng thèm xem, tỏ vẻ chán nản khi nhắc đến Yunho.
“Yoo Gahee!” – tôi nói.
“Cái gì? Sao lại có Gahee ở đây?” – anh nheo mắt nhìn tôi.
“Gahee, cô ta thuê Yunho đến đây đó.” – tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn và nhìn anh đầy lo lắng – “Jaejoong à, hắn tiếp cận để giết anh đó!”
Anh im lặng nhìn tấm hình, rồi ngẩng lên khẽ lắc đầu:
“Không thể nào!”
“Jaejoong, anh nghĩ xem, trên đời này có ai lại căm hận anh nhiều như Gahee cơ chứ?”
“Anh biết chuyện này, nhưng ý anh là Yunho chẳng phải giết anh hay gì đâu.” – anh xua tay.
“Chết tiệt!” – tôi gắt lên, đập bàn – “Kim Jaejoong, anh làm sao vậy hả? Cho dù không biết gì về Yunho, nhưng nếu em thấy hắn đột nhiên tiếp cận anh, bây giờ lại thấy hắn nói chuyện với Gahee như thế. Anh nghĩ xem, là thật hay giả đây?”
Jaejoong đứng dậy, bước đến vỗ nhẹ vào vai tôi, mỉm cười:
“Được rồi, anh hiểu rồi, không sao đâu! Em từ từ nói anh nghe đi! Anh hứa sẽ cẩn thận.”
Tôi thở hắt ra, nén giận và kể cho anh nghe những gì tôi biết. Trong suốt lúc tôi nói, anh tuyệt nhiên giữ im lặng, và anh cũng không ngẩng lên nhìn tôi, chỉ đăm đăm quan sát tấm hình. Từ đầu đến cuối, cả khi tôi nói xong, anh cũng chỉ trả lời:
“Anh hiểu rồi, em cứ về đi!”
Và anh không tiễn tôi, để mặc tôi lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Trở về nhà, lòng tràn ngập lo lắng, tôi không biết làm thế nào để Jaejoong an toàn. Mắt chạm vào bức tranh, tôi nhanh chóng bật nhạc, lấy lọn tóc ra khỏi khung tranh, nắm chặt nó trên tay và nói lớn:
“Vỹ Hà! Ngăn Yunho lại không cho hắn giết Jaejoong, tôi sẽ giúp cô tìm Liễu Thi!”
Từ lọn tóc thoát ra một làn khói trắng mỏng manh, cô gái ngày hôm qua lại xuất hiện.
“Nhạc hay!” – cô ta nói.
Tôi nheo mắt nhìn Vỹ Hà, có vẻ như khi được tự do thế này thì cô ta không quan tâm mấy đến việc đụng chạm vào người tôi.
“Cô có ngăn được Yunho hay không?” – tôi gằn giọng.
“Không. Rất tiếc! Khi hắn kể về việc này với tôi, trông hắn rất hạnh phúc.” – cô ấy thản nhiên trả lời, lướt qua lại trong phòng tôi theo tiếng nhạc – “Nếu cô muốn Yunho không giết Jaejoong, thì chỉ có một khả năng duy nhất thôi.”
“Sao cũng được, cô nói đi!” – tôi hấp tấp hỏi.
“Đó là khi hắn không muốn giết nữa!” – cô ta trả lời tôi bằng một câu trả lời không còn gì tuyệt vọng hơn – “Mà bảo Yunho không muốn giết thì… vấn đề này mới gọi là bất khả thi đó!” – cô ta cứ lả lướt trong không trung theo tiếng nhạc và bình thản đối đáp với tôi.
“Nếu cô còn nói chuyện với tôi bằng thái độ bất cần đó thì tôi đốt bức tranh đấy!” – tôi bực mình gắt lên.
Vỹ Hà khựng lại, cô ta không bay nữa, sà xuống và quấn làn khói mỏng manh của mình lấy bức tranh.
“Đừng! Đừng làm vậy với Liễu Thi!” – cô ta hạ giọng.
Tôi thảy xuống đất xấp tài liệu về vụ án của cô ta, hỏi:
“Cả hai chẳng phải ruột thịt, cớ sao cô lại hành xử như thế?” – tôi giựt bức tranh cô gái mang tên Liễu Thi lên và nắm chặt – “Vỹ Hà, là tôi giết Liễu Thi phải không? Tôi có thể giết cô ta một lần nữa đấy!”
“Nhẹ tay thôi!” – cô ấy hốt hoảng khi thấy tôi vò mạnh một góc tranh – “Đừng làm Liễu Thi đau!”
“Buông bức tranh ra đi!” – tôi ra lệnh.
Vỹ Hà lập tức bay khỏi bức tranh. Tôi mỉm cười. Từ một kẻ sợ ma như tôi, mới đây còn bị cô ấy điều khiển, bây giờ tôi đã điều khiển ngược lại được. Thật thú vị!
“Vỹ Hà, tìm được Liễu Thi rồi sao nữa?”
“Dù là siêu thoát hay vất vưởng ở đây, dù sao đi nữa thì lúc đó chúng tôi đã ở cạnh nhau rồi!” – cô ấy đột nhiên mỉm cười thật hạnh phúc.
Con gái rất hay có biểu hiện đó, tôi biết, tôi vẫn hay giả vờ như thế trước mặt bố mẹ Jaejoong. Nhưng Vỹ Hà thì tuyệt nhiên không phải giả vờ. Nhìn cô ta cười trông hạnh phúc như thế làm tôi cảm thấy khó chịu. Tôi nhanh chóng nhét lại lọn tóc trở vào trong khung tranh và tắt nhạc.
Thái độ của Jaejoong ban nãy làm tôi bất an, và sự bất an khiến tôi xử sự không còn bình tĩnh được nữa. Tôi ngồi phịch xuống giường và nhớ lại mẩu đối thoại vừa rồi với Vỹ Hà. Tại sao tôi lại cư xử như thế chứ?
Tôi thở hắt ra, trấn tĩnh mình và lấy điện thoại nhắn tin cho Jaejoong:
“Bất kể là gì, hãy nói với em. Chúng ta là bạn, phải không?”
“Phải!” – anh trả lời – “Hơn nữa, chẳng phải anh và em đã đồng hành ngay từ đầu sao?”
Tôi cảm thấy bình tĩnh hơn một chút khi đọc tin nhắn của anh. Nhìn thấy xấp tài liệu về Vỹ Hà rơi dưới đất, tôi nhặt nó đặt lên giường. Bạn tôi bảo trong này có nhiều chuyện thu thập được ngoài tài liệu vụ án gốc. Tôi cầm nó lên và lật sang trang đầu tiên, mong rằng trong đây sẽ có một lời giải đáp về cảm giác khó chịu của tôi với bức tranh.
Trong mơ hồ, tôi nhận ra có lẽ đây sẽ là điểm dừng của tôi. Và có lẽ tôi cũng là một kẻ bất bình thường về tâm lý.
Bộ hồ sơ mang tên “Bức họa chết”, bên trong là hình ảnh của một bức họa khác của Vỹ Hà và chân dung của cô ta khi còn sống. Nhìn bức chân dung một lúc lâu, tôi lại một lần nữa phát hiện ra điều mình không muốn thừa nhận.
Tôi muốn chạm vào làn da xanh xao thật sự kia chứ không phải là làn khói trắng mờ ảo.
Tôi muốn nhìn cô ta một cách rõ ràng hơn chứ không phải là thấp thoáng qua những lần cô ta bay lượn trong phòng.
Tôi muốn cô ta sống lại.