Sói hoang và bóng đêm - Chương 3
CHAPTER 3: “TỊCH MỊCH MÙI LỬA CHÁY”.
Jaejoong quay sang nhìn Emi, dù biết rằng cô rất yêu thích dòng nhạc rock từa tựa thế này, nhưng cậu không bao giờ nghĩ rằng cô lại bị thu hút đến như vậy. Tất cả những người có mặt ở đây, trừ cậu và Emi, họ gần như là kẻ cuồng tín đối với Yunho vậy.
Ngay khi Yunho cất giọng nói, họ rên than những gì đó không rõ và đầy vẻ ngưỡng mộ.
Mở đầu buổi diễn là một bản hòa tấu cực nhẹ. Cậu biết bài này, là bản “Ending Theme” trong Final Fantasy X. Tại sao bắt đầu một buổi diễn bằng một bản nhạc kết thúc? Là một bài hòa tấu cực nhẹ và dìu dặt, êm đềm chảy vào lòng người nghe bằng những giai điệu mượt mà nhất.
Nhưng Jaejoong chỉ lọt tai mỗi bài đó. Ngay từ bài sau, là bài Yunho bắt đầu hát, cậu thật sự chịu không nổi cái ồn ào của nó. Những bài hát Yunho cất giọng đều nặng, ầm ầm và dập mạnh bởi tiếng trống.
Đêm rock kéo dài trong cuồng nhiệt vô bờ. Tiếng la hét của người nghe, tiếng trống dập, tiếng guitar rít lên từng hồi, tiếng Yunho trầm và khàn vang đều kích thích cậu. Dù không phải dòng nhạc Jaejoong yêu thích đặc biệt, cậu cũng cảm nhận được sức hút của Yunho qua giọng hát.
Có những bài, tiếng của hắn hòa với tiếng guitar làm người ta cảm thấy như đang phải nếm trải những thứ đau đớn và tệ hại nhất cuộc đời. Não nùng, thê lương, nhưng lại có sức hấp dẫn khiến con người ta không thể dứt ra được.
Có những bài chất giọng khỏe và trầm khàn của hắn dập theo tiếng trống thôi thúc điều gì đó bên trong con người trỗi dậy, một thứ gì đó thật nổi loạn và không thể kiểm soát được.
Và xuyên suốt chương trình, tiếng hát của hắn kéo theo từng dòng người gào thét, rên rỉ và khóc. Họ khóc. Ngoài những tiếng gào man rợ, những tiếng hét thống khổ, những tiếng cười hoang dã, họ còn khóc một cách thảm thiết nhất. Có người quỳ xuống, đập mạnh đầu xuống đất và gào khóc. Có những người đứng yên lặng nhìn theo từng hành động của Yunho và tự dùng tay siết mạnh cổ của mình rồi quằn quại trong đau đớn. Có những người giựt mạnh cơ thể theo tiếng nhạc.
Và Emi, cô ấy siết chặt tay đến chảy máu, mắt mở to, im lặng nghe Yunho hát và thở dốc.
Mỗi người dường như lạc vào từng thế giới riêng của họ không thể nào thoát được. Họ đắm chìm vào nó và tận hưởng nó dù hạnh phúc, đau khổ hay dằn vặt.
Cái bầu không khí ấy cũng như hút Jaejoong vào một thế giới khác, hòa cùng tiếng đàn, tiếng trống và giọng hát của Yunho. Kéo theo những tiếng la hét là những âm thanh trầm khàn và đục ngầu của Yunho đang như bóp chặt lấy tim cậu. Jaejoong cảm thấy khó thở. Cậu nửa muốn thoát khỏi căn phòng này ngay lập tức, tránh xa khỏi Yunho ngay lập tức, đồng thời lại khao khát được ở đây mãi mãi.
Jaejoong không biết tình trạng này kéo dài bao lâu, chỉ biết cậu dường như bị thời gian nuốt trôi khi đắm mình vào giọng hát đầy u ám, khắc khoải và đục ngầu của Yunho. Nó như thể đưa cậu vào một nơi mà cậu định hình là “cõi chết”.
Một bài hát mới, tiếng guitar dìu dặt ban đầu cùng với nhịp trống mạnh nhưng chậm. Giọng hắn đột nhiên trầm đến mức ngạc nhiên, cất lên cùng với tiếng guitar và nhịp trống. Hắn cởi bỏ chiếc áo khoác da, đập mạnh xuống sàn và cầm micro vừa hát vừa bước xuống khỏi sân khấu.
“Life is a clay urn on the mantle
And I am shattered on the floor
Life is a clay urn on the mantle
And I am scattered on the floor
We are the wounds and the great cold death of the earth. . .”
Hắn đi đến đâu, ánh sáng đèn chiếu đến đó. Và nhờ thế mà Jaejoong càng thấy rõ hơn những con người ở đây. Một số người, không, hầu hết bọn họ đang tự cắt tay mình, và cười man dại, quằn quại dưới nền đất lạnh.
“Earth is floating on the waters like an island,
Hanging from four raw hide ropes
Fastened at the top of the sacred four directions.
The ropes are tied to the ceiling of the sky,
When the ropes break, this world will end
Tumbling down and all living things will fall with it and die. . .”
Tiếng guitar tưởng chừng như không hợp với bài hát đầy điên loạn này nhưng hóa ra lại rất đồng nhất. Một đoạn của bài hát với tiếng guitar khẽ êm, chỉ còn tiếng trống đều đặn vang. Và Yunho đang ở trước mặt cậu.
Rồi hắn hát. Và Emi thì ngất đi từ lúc nào. Hắn đặt mirco xuống và hát, không có micro, giọng hắn vẫn vang khắp phòng đầy uy lực.
“Life is a clay urn on the mantle
And I am the fragments on the floor”
Hắn chồm về phía cậu và nhắm nghiền mắt, vẫn hát say sưa. Jaejoong đột nhiên cũng thấy mình đang khẽ nhắm mắt để tận hưởng bài hát. Giọng hát của hắn không còn vang qua loa nữa, ngày một gần với cậu hơn.
“Life is a clay urn on the mantle
And I am the ashes on the floor
We are the wounds and the great cold death of the earth
Darkness and silence, the light shall flicker out. . .”
Jaejoong hoàn toàn bị hút vào bài hát. Jaejoong cảm nhận được hơi thở của ai đó đang nhẹ phà vào mé cổ của mình, rồi hơi thở đó theo tiếng nhạc đi lên tai cậu, khẽ thổi. Cậu dường như mê man đi trong tiếng nhạc.
Và rồi bài hát chấm dứt, mọi thứ trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Không còn tiếng nhạc hay giọng hát của Yunho che khuất, những âm thanh kia rõ hơn bao giờ hết. Tiếng người người khóc than, tiếng họ cười man dại, tiếng gào thét đau đớn, và… âm thanh của ai đó đang thở bên tai Jaejoong, khẽ nóng khẽ đều.
“Hết giờ rồi, công tử à!” – một giọng nói trầm nhẹ bất thình lình vang lên bên tai cậu.
Jaejoong giật bắn và mở mắt ra. Gương mặt Yunho thật sự đang ở rất sát cậu, đôi khuyên bạc trên môi hắn khẽ đung đưa. Jaejoong giựt người ra sau, thở dốc, tim cậu đập nhanh và cậu dường như bị hoa mắt.
“Tôi lại hít nhiều không khí nơi này quá phải không?” – cậu vừa thở vừa hỏi hắn.
“Ai cũng phải thế thôi.” – Yunho nhún vai – “Buổi diễn kết thúc rồi, và nếu cậu muốn an toàn cho cậu lẫn bạn gái mình thì nên rời khỏi đây sớm thôi. Vì sau buổi diễn là đến màn “Rửa Tội” đấy, và sau “Rửa Tội” sẽ là “Giải Thoát”, tôi tin là cậu không muốn ở lại đâu.”
Jaejoong lập tức quay sang tát mạnh vào mặt Emi đang ngất. Emi giật bắn, bật dậy, xem ra vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Đi!” – Jaejoong mở lòng bàn tay đẫm máu của Emi ra và hối thúc.
Cô mở to mắt nhìn xung quanh một lúc rồi đứng dậy, gật đầu, nhanh chóng bước theo Jaejoong. Cả ba vội vã rời căn phòng ma quái, băng qua dãy cầu thang dài và trở lên trên.
Cánh cửa đẩy ra, đưa cậu và Emi trở về thế giới thực, thế giới của ánh đèn điện và không khí trong lành. Quán café bây giờ đã đóng cửa, không còn một bóng người, chỉ còn ánh đèn trắng sáng trưng và cái lạnh của máy điều hòa chưa tắt.
Sau khi băng tay cho Emi, cậu thảy trả Yunho hộp cứu thương rồi hỏi:
“Nghi thức gì phía dưới vậy?”
“À, một đêm gồm có ba phần.” – hắn vừa pha nước vừa trả lời – “Phần đầu là buổi nhạc rock như ban nãy, gọi là “Hóa Thân”, phần “Rửa Tội” kế đến là phần họ rên rỉ những thứ làm họ bất mãn hay là kể tội hay chửi rủa gì đó cùng một lúc, phần đó ồn ào lắm, tôi thật sự không thích.”
“Còn phần cuối?” – Emi xen ngang, cô đã lấy lại được tinh thần.
“Phần “Giải Thoát” là phần họ coi như đưa họ đến thế giới riêng, một kiểu thoát xác khỏi cái đau khổ mà họ đang gánh chịu.” – hắn đặt lên bàn 3 ly nước và ngồi xuống đối diện Jaejoong.
“Bằng cách nào? Ban nãy họ chẳng rạch tay rồi còn gì?” – Jaejoong nheo mắt nhìn.
“Thế thì ăn nhằm gì. Cắt tay là trò trẻ con thôi. Những buổi thế này được tổ chức vào thứ bảy hàng tuần, và trung bình hai tuần một lần thì chúng tôi phải chôn một người.” – hắn trả lời, thích thú nhìn sự kinh hoàng hiện lên trong mắt Emi và Jaejoong.
“Bệnh quá!” – cậu buột miệng và lắc mạnh đầu – “Mà bài cuối cùng tên gì thế?”
“And the great cold death of the earth.” – Emi chen vào – “Thích không? Em cho anh mượn đĩa.”
“Không, anh chỉ hỏi thôi, cám ơn em!” – Jaejoong phì cười – “Thôi, nói về bức tranh đi, cũng khuya rồi.”
“Ừm, thế này.” – Yunho uống một ngụm nước và ngả người ra – “Tôi được một người bạn tặng cho bức tranh này, và lần đầu tiên tôi nói chuyện với cô ta là khi tôi đang tắm, hát Chapter 1 của A Sombre Dance. Cô ta phản ứng với bài hát đó, mỗi bài đó thôi.”
“Tại sao?” – Emi thắc mắc.
“Làm sao tôi biết? Vỹ Hà cũng không biết. Nhưng…”
“Vỹ Hà?”
“Thì cô ta tên Vỹ Hà, cô ấy chưa nói cô nghe à?” – Yunho nheo mắt – “Cô ta bảo muốn trả thù gì đấy, nên tôi đưa bức tranh đến chỗ triển lãm để cô ta tìm người phản ứng với bức tranh, là quý cô đây.” – hắn mỉm cười chỉ vào Emi.
“Trả thù ai?”
“Linh hồn của Lê Quân, là một kẻ đã hại chết cô ta ngày trước, và xem ra là cái linh hồn đó đã hóa thân vào cô trú ngụ.” – hắn cười phá lên sảng khoái.
“Gì chứ?” – Emi giựt người ra sau, trợn mắt hoảng sợ – “Tôi chẳng biết ai tên Vỹ Hà cả. Cô ta là người nước nào tôi còn không biết.”
“Quá khứ kiếp mấy mấy trước của cô biết.” – Yunho nhún vai – “Tóm lại cô ấy chẳng giết cô đâu, chỉ cần cho Vỹ Hà tiếp xúc vài lần để trục xuất linh hồn Lê Quân ra khỏi cô thôi.”
“Thật không?”
“Thật. Vỹ Hà không nói dối tôi làm gì đâu. Cô ta chẳng dám đâu.” – hắn nhếch mép cười – “Cho nên, tôi khuyên là cô nên giữ bức tranh để giải quyết xong chuyện.”
“Vậy lúc đầu anh đòi bức tranh làm gì?” – Jaejoong khó chịu lên tiếng.
“Thì tôi phải tìm ra bức tranh ở đâu mới nói chuyện với Vỹ Hà được chứ. Dù sao cô ta cần tôi giúp đỡ mà, lỡ đâu có gì bất ổn thì sao.”
“Việc vì anh lại quan tâm đến Vỹ Hà như thế? Cô ta trả thù hay không là việc cô ta mà.” – Jaejoong nheo mắt nhìn.
“Công tử à, cậu không thấy việc này thú vị sao? Thứ thú vị như thế thì phải theo dõi chứ!” – hắn mỉm cười – “Thôi, gút lại mọi việc là cô nhận lại bức tranh và có bất kỳ vấn đề gì thì cứ gọi tôi, mỗi tuần tôi sẽ lấy lại bức tranh một lần để xem xét tình hình.” – hắn nói như ra lệnh và nhanh chóng đứng dậy đem bức tranh từ sau quầy đưa cho Emi – “Yên tâm, cô ta chẳng giết cô đâu! Tôi hứa!”
Emi rụt rè nhận bức tranh, Jaejoong thở dài, cậu biết dù có sợ hãi đến đâu thì Emi cũng không bao giờ từ chối một việc hứng thú đến mức này. Emi là loại người thà chết vì sợ còn hơn là sống mà bỏ lỡ một điều gì vui vẻ. Trong khi Emi đang săm soi bức tranh thì điện thoại cô reo, một người bạn gọi hỏi về vấn đề bài vở.
“Này, cậu thích bài hát cuối, đúng không? Tôi viết cho cậu lời bài hát nhé, đơn giản thôi.” – Yunho nói với Jaejoong và chẳng buồn chờ cậu đồng ý hay không, hắn tìm một tờ giấy và viết liên tục.
Emi vẫn đang nói chuyện điện thoại, Yunho thì tập trung viết. Mỗi Jaejoong rảnh rỗi không có việc làm, cậu hết cầm ly nước uống đến xem bức tranh. Rồi cậu quay sang ngắm Emi, hai giây sau Jaejoong quay đi chán nản. Emi đã quá quen thuộc với cậu, chẳng còn gì để nhìn ngắm nữa cả. Cuối cùng, việc còn sót lại là nhìn Yunho.
Jaejoong nhìn Yunho bằng một cặp mắt săm soi, đầy sát khí, vì cậu nghe đâu nếu người tỏa ra sát khí thì đối phương sẽ biết mà giật mình quay lại. Nhưng không, hắn vẫn cặm cụi viết. Đôi khi, Jaejoong nghĩ con người này cũng có nét thanh tú, cớ sao hắn không ăn mặc đàng hoàng một chút để trông đẹp hơn chứ. Yunho ngồi đối diện hắn, hí hoáy viết lên tờ giấy trắng những chữ nguệch ngoạc gì không rõ. Nhìn gần, vết sẹo dưới mắt hắn nổi rõ hơn bao giờ hết. Nếu vết sẹo ấy đậm hơn và là sẹo lồi thì hẳn trông hắn như một tên giang hồ.
Cậu thở hắt ra, giang hồ dù sao cũng còn đỡ hơn một kẻ bệnh hoạn.
Bất thình lình, hắn khẽ ngước mắt lên nhìn cậu, đôi khuyên đung đưa. Cậu giật thót, quay đi chỗ khác, kèm theo cái bĩu môi đầy khinh bỉ tỏ vẻ không quan tâm. Yunho mỉm cười, cúi xuống viết tiếp.
Một lúc sau, khi Emi tắt điện thoại cũng là lúc hắn viết xong. Hắn lại lấy một chiếc đĩa từ quầy và tiễn cả hai ra cửa. Sau khi cậu yên tâm rằng Emi đã an toàn trong xe, Jaejoong quay sang nhìn Yunho:
“Lần sau có gì thì trực tiếp nói chuyện với tôi, đừng làm phiền Emi.”
“Lần sau chỉ có cô ta làm phiền tôi, chứ tôi không làm phiền cô ta nữa đâu.” – hắn nói, mặt hơi hất lên, một tay chống vào kiếng xe, một tay đút túi quần.
“Được. Tôi đi đây.” – Jaejoong quay đi.
“Cậu không lấy nhạc à?” – Yunho nhanh nhẹn chụp lấy tay cậu – “Tôi đảm bảo rằng nó rất thú vị đấy.”
“À, phải rồi, Yunho, anh… à, bài báo trên bàn, tôi thấy…” – Jaejoong đang suy nghĩ cách nói lịch sự nhất có thể để hỏi về xác chết ở phòng triển lãm.
“Tôi giết đấy.”
Jaejoong trợn mắt trước thái độ tỉnh bơ của hắn.
“Không, đùa thôi! Tôi không biết!” – hắn mỉm cười, bất thình lình, hắn giựt người cậu lại và thì thầm vào tai cậu điều gì đó rất khó hiểu rồi khẽ buông tay.
Hắn nhoẻn miệng cười, đôi khuyên bạc khẽ rung. Cậu nhận tờ giấy và chiếc đĩa nhạc trên tay hắn, lòng đầy bất an. Jung Yunho, một con người kỳ lạ.
Đêm đã khuya, đồng hồ điểm đúng 12h giờ khi cậu đưa Emi về nhà.
“Có gì thì gọi cho anh ngay, được chứ?” – Jaejoong quay sang nhìn Emi trấn an trước khi chia tay.
Emi gật đầu và mỉm cười cám ơn rồi rời xe. Trước khi đóng cửa lại, cô cúi xuống và nói:
“Anh biết không, Jaejoong, thật lòng em không thích bức tranh, thật lòng em không thích Jung Yunho, thật lòng em…”
“Anh biết mà!”
“Để em nói. Em không thích bức tranh vì em không hiểu nó, em không thích Jung Yunho vì hắn là một tên điên…”
“Chứ không phải em có xu hướng thích mấy thằng điên à?” – Jaejoong cắt ngang và châm chọc.
“Thì đấy!” – Emi mỉm cười – “Vì hắn điên hơn anh, nên em không thích việc em nghĩ mình phải thích hắn. Mà anh biết không, em có linh cảm không tốt về việc này chút nào.”
Jaejoong phì cười trước sự rắc rối của Emi, phụ nữ thật phức tạp, cậu hỏi:
“Về cái gì? Bức tranh hay Jung Yunho?”
“Cả hai. Về bức tranh, em nghĩ là một ngày nào đó, cũng gần đây thôi, em sẽ chết vì nó mất. Còn về Jung Yunho…” – Emi im lặng một lúc rồi nhoẻn miệng cười – “Em cảm thấy hắn là điểm dừng của anh rồi.”
“Điểm dừng là cái gì?”
“Ừm… một cách nói giảm nói tránh của “cái chết” ấy mà.” – Emi nhún vai, trở lại con người thường ngày – “Em vẫn nghĩ, thế giới này là một mớ bòng bong mà thôi, sẽ có lúc mọi thứ hỗn loạn. Và điểm dừng là thứ duy nhất mỗi người nhận biết được vào thời điểm đó. Như của em, chắc sẽ là bức tranh chết tiệt này. Còn anh, là Jung Yunho.”
Jaejoong mở to mắt nhìn Emi ngạc nhiên, những lời cô nói khiến cậu nhớ đến điều hắn thì thầm vào tai cậu ban nãy.
“Anh nên tránh xa hắn ra thì hơn, em đi đây, chào anh!” – Emi vẫy tay và đóng cửa, bước nhanh vào nhà.
“Haizz, em không nói thì anh cũng không có ý định muốn quen biết gì tên ấy đâu!” – Jaejoong lầm bầm và phóng xe đi.
Ngập trong làn nước nóng và khói mù mịt, tiếng của Yunho văng vẳng bên tai cậu:
“Tất cả chỉ là một mớ bòng bong được treo lủng lẳng lên mà thôi, Jaejoong à. Dây dứt thì mọi thứ sẽ chấm dứt, chúng sẽ đổ nhào vào nhau và hỗn loạn. Mà khi sự việc đã hỗn loạn, rối tinh rối mù lên như thế thì cậu chẳng để ý đến gì khác được đâu. Ngoài cái chết!”
Rồi cả tiếng cười của hắn âm ỉ trong đầu cậu đến điên người. Jaejoong bật dậy khỏi bồn nước.
“Là lời bài hát thôi, việc gì hắn phải đem ra hù dọa mình như thế!” – cậu nghiến răng bực bội.
Và tại sao cái lời bài hát đó lại in sâu vào cả quan điểm sống của Emi như thế. Hai người đó, không hẹn mà cùng nói một câu giống nhau đến kinh ngạc. Là điều gì? Điều gì ở cái thế giới ồn ào đầy tiếng trống và la hét đó mà cậu không biết? Điều mà cả Yunho lẫn Emi, hai con người hoàn toàn như hai thái cực lại có thể suy nghĩ giống nhau đến thế. Jaejoong cảm thấy khó chịu, gặp hắn, cậu cứ như biến thành một đứa con nít đang bị dụ dỗ vậy.
Mà Jaejoong biết rằng cậu chẳng sợ gì ai cả. Mặc kệ cả cơ thể đang sũng nước, cậu bước ra ngoài và đẩy chiếc đĩa hát vào trong máy, thách thức với chính bản thân mình. Trong đĩa chỉ có đúng hai bài, là hai bài duy nhất cậu nhớ được từ buổi diễn ban nãy: bản piano “Ending Theme” và bài hát cuối cùng.
Tiếng piano dìu dặt vang lên trấn tĩnh Jaejoong, cậu với lấy chiếc khăn lông trên giường và quấn quanh hông. Điện thoại cậu đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn. Là của Yunho:
“Hãy lắng nghe…!”
Và ngay lúc đó điện thoại của cậu reo, cậu bật lên, để chế độ loa ngoài và lục tìm quần áo, nghĩ đến chuyện Yunho sẽ trò chuyện một mình với tiếng nhạc, cậu mỉm cười. Cậu sẽ “lắng nghe” như ý hắn muốn.
Nhưng không, âm thanh phát ra từ điện thoại khiến cậu khựng lại, tay ngập trong đống quần áo và mặt biến sắc.
Là tiếng khóc rền rĩ từ buổi diễn, là tiếng la thét đau đớn và những tiếng cười man dại hòa trong nền nhạc dập mạnh. Nhưng mọi việc không dừng ở đó, lẫn trong những âm thanh đến từ địa ngục đó là giọng của những con người không quen biết đang kêu tên cậu.
[Jae… joong…!]
[Jaejoong!]
Những tiếng rên la và âm thanh man dại khi chúng gọi tên cậu khiến Jaejoong rợn người. Cứ như thể chúng đang chém giết cơ thể cậu ngay tại đó trong khoái lạc vậy. Jaejoong đứng sững nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại trên giường cùng với những âm thanh kinh khiếp. Tay cậu siết chặt.
Thật kỳ lạ, cậu không hề cảm thấy sợ hãi khi nghe thấy những thứ đó. Cậu bị kích thích. Jaejoong cảm thấy phấn khích lạ kỳ khi những tiếng động man dại đó đập vào tai, nó dường như thôi thúc cậu làm một điều gì vậy.
Chiếc đĩa hát đã được chuyển sang bài thứ hai, là bài cuối cùng ban nãy trong buổi diễn.
“Con người với chiếc áo măng tô
Phủ che bình cốt tro bằng đất
Và ta vật vờ chìm ngây ngất
Bể tan tành từng mảnh hồn tan tro…”
Jaejoong ngỡ rằng mình nhìn lầm. Những giọt nước loang loáng trên sàn khi cậu bước ra từ phòng tắm ban nãy dường như đang chuyển đen và đang tiến về phía cậu thật chậm rãi.
“Đời người cùng chiếc áo măng tô
Giấu đi cái cốt tro bụi bám
Rồi ta nằm dài trên nền lặng
Vỡ toang đời những mảng hồn tan tro
Rồi cùng ngươi, những vết thương đau khổ
Là cõi vĩnh hằng đêm lạnh của trần gian.”
Những tiếng la hét trong điện thoại vang ra hòa với tiếng nhạc, những cảm giác trong buổi diễn ban nãy như ùa về, bóp chặt lấy tim cậu. Jaejoong chăm chăm nhìn sự chuyển màu của từng vũng nước rồi cậu bắt gặp mình trong gương. Một thanh niên xinh đẹp, đó là cậu, cậu biết thế. Là cậu đang nhìn mình trong gương, là cậu với mái tóc sũng nước đang nhỏ từng giọt nước trong vắt xuống sàn. Những giọt nước ấy chạm sàn và biến đen tuyền, tan chảy. Là cậu với đôi mắt ngỡ ngàng trong gương, là cậu với làn da trắng mịn không tỳ vết. Tất cả đều là cậu, Jaejoong biết rất rõ như vậy.
Nhưng Jaejoong biết mình không đang hoảng hốt như trong gương. Cậu biết mình không đang đưa tay bám lấy gương và chỉ thẳng đầy cảnh báo. Cậu biết mình chỉ đơn thuần là nhìn bản thân trong gương. Trong gương, phía sau cậu, những giọt nước đen tụ lại, hòa vào với nhau và biến thành những mảng bụi màu xám như tro. Những hạt bụi ấy hòa với nhau và tạo thành một hình người. Jaejoong thấy mình trong gương đang chỉ về hình người bằng tro phía sau đầy hoảng hốt, nhưng cậu gần như không thể quay đầu lại nhìn. Ánh mắt hoảng hốt của cậu trong gương như hút lấy Jaejoong, cậu nhìn chăm chăm vào cơ thể tro đang di chuyển về phía cậu phản chiếu qua tấm kính.
“Đời người là chiếc bình cốt tro
Giả tạo cùng măng tô đầy đất
Và ta tan tành trên thảm cỏ
Mảnh vỡ linh hồn trơ trọi chìm hư vô
Cùng ta, ngươi chịu những vệt đau
Tìm cõi vĩnh hằng của trần gian đầy ải…”
Một hình người bằng tro cùng một con dao bằng tro. Con dao lướt nhẹ qua cổ cậu, rỉ máu đỏ tươi. Jaejoong hoảng hốt quay người lại quơ mạnh tay vào không khí.
“Keng!”
Hình tro tan đi, rớt xuống sàn một đôi khuyên bạc. Jaejoong lắc mạnh đầu và nhìn kỹ.
Chẳng có đôi khuyên bạc nào cả. Trong cơn bấn loạn, cậu đã quơ trúng chiếc điện thoại cao cấp bằng platinum trên giường rớt xuống đất. Âm thanh trong điện thoại chấm dứt. Cậu quay nhìn mình trong gương và lướt mắt quanh phòng.
Chẳng có hình tro nào, chẳng có giọt nước nào màu đen, và trên cổ cậu là một đường máu. Jaejoong nheo mắt nhìn tay mình, móng của cậu dính máu đỏ tươi. Cậu ướm vết móng lên cổ và săm soi.
“Là do mình thôi!” – cậu thở hắt ra.
Jaejoong loạng choạng đứng dậy, tin rằng do bản thân cậu thần hồn nát thần tính mà ra thế. Và vì tên Yunho quá kỳ cục đã gây cho cậu những ám ảnh không cần thiết thế này.
Bài hát cũng đã dứt câu cuối cùng.
“Đêm lạnh phủ ánh tan
Tịch mịch mùi lửa cháy.”
Jaejoong nhặt điện thoại và mở lại, vẫn xài tốt. Điện thoại vừa hoạt động, tin nhắn của Yunho lại tới khiến cậu sững người:
“Jaejoong à, tôi nghe thấy mùi máu của cậu đấy, cẩn thận nhé!”
Cậu im lặng, nhìn tờ giấy ghi lời bài hát của hắn trên bàn. Ký ức về cả một đêm dài tràn về, kéo theo cả những cảm xúc không cần thiết với cậu.
Jung Yunho.
Nghĩ đến tên hắn, cậu hít một hơi thật sâu. Và trước cả khi cậu kịp nhận thức mình đang làm gì thì tin nhắn đã được gửi đi. Ngay khi Jaejoong lấy lại được ý thức của mình thì mọi thứ cũng đã quá muộn, cậu ngỡ ngàng buông tay, để rơi chiếc điện thoại xuống nền đất một lần nữa.
“Mình làm gì thế này?” – cậu ngỡ ngàng ngồi phịch xuống giường và lẩm bẩm.
Tin nhắn gửi đi chắc chắn không thể lấy lại, tưởng tượng đến gương mặt Yunho nhận được tin nhắn sẽ như thế nào khiến cậu rùng mình.
Đêm nay quả là một đêm dài đối với Jaejoong.
*********************************
Đôi khuyên bạc trên môi hắn khẽ đung đưa khi nhận được tin nhắn từ Jaejoong. Hắn chồm người về phía trước và đưa tờ giấy báo trên bàn vào ngọn nến đang rừng rực cháy.
“Có gì vui à?” – tay guitar trong nhóm hỏi – “Bình thường đến “Giải Thoát” tao chẳng thấy mày cười bao giờ.”
“Mày không thấy thú vị sao? Khi mà một bọn ngốc không thể giải quyết những ưu phiền cá nhân và tìm đến đây để mong được giải thoát thế này.” – hắn liếc mắt về những con người đang quằn quại trên sàn và ngả người ra sau, ánh nến vàng vọt hắt lên một bên gương mặt hắn – “Cắn câu rồi.”
Dưới ánh nến lập lòe, bóng hắn in trên tường tưởng chừng như là hiện thân của một con ác quỷ. Tay guitar rùng mình quay đi khi nhìn thấy nụ cười nửa miệng của hắn qua ánh nến vàng, tiếp tục công việc của mình với con dao và cổ tay đẫm máu.
Hắn đứng dậy, bước ngang qua những con người nằm đầy trên sàn, nói với tay guitar:
“Tao. Là một kẻ hạnh phúc.”
Yunho bước lên chiếc cầu thang dài và hiu hắt những ngọn đèn cầy không đủ sáng.
“Rất hạnh phúc đó chứ!” – hắn mỉm cười.
Đi đến đâu, hắn với tay bắt lửa và bóp nát phần sáp nóng của những chiếc đèn cầy đang cháy đến đó, dài giọng và nhắm mắt hát:
“Life is a clay urn on the mantle
And I am shattered on the floor
Life is a clay urn on the mantle
And I am scattered on the floor
We are the wounds and the great cold death of the earth. . .”
Lửa nóng có thể không làm hắn phỏng nhưng sáp đèn cầy làm tay hắn hơi ửng đỏ. Nhưng cái nóng đó không làm hắn đau, Yunho luôn thích thú việc bóp nát một cây đèn cầy sáp còn bốc khói. Nó làm cho hắn cảm thấy dễ chịu, và tưởng chừng như tất cả đều theo đúng quỹ đạo của nó vậy. Cái nóng này làm hắn cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Tin nhắn của Jaejoong vẫn sáng đèn trong điện thoại của hắn:
“Tôi gặp lại anh được không?”
Đêm nay là một đêm dài đối với Jung Yunho. Hắn bóp nát cây nến cuối cùng của chiếc cầu thang tối, mỉm cười.
Đẩy cánh cửa và trở về thế giới ngoài kia, hắn vươn vai thả mình ra con phố đêm khuya đầy bất trắc.
“Mới một giờ hơn, vẫn còn sớm!” – hắn tự nhủ.
Trời đổ sương đêm, se sẽ gió thổi.
“Đêm lạnh phủ ánh tan
Tịch mịch mùi lửa cháy.”
……..
…. Tịch mịch mùi lửa cháy…