Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 33
33.
Tuyền vẫn ngủ. Những giấc ngủ không yên bình. Đôi khi tôi thấy cô nhíu mày, môi khẽ mím lại. Có lúc cô lại mê sảng, đổ mồ hôi và khóc.
Bố tôi tới thăm Tuyền vào ngày thứ hai trong viện. Ông không thèm liếc tới tôi. Hẳn đó là cử chỉ thay cho: “Lại là mày gây ra những chuyện này.”
Ngày nào Cương cũng tới hai lần, cho tới lúc hết giờ vào thăm mới về. Mỗi khi có anh ở trong phòng, tôi lại sợ Tuyền sẽ tỉnh giấc, sẽ nhìn thấy anh và phát điên. Tôi xin anh đừng vào, anh không trả lời, hôn tôi và nói:
– Lúc Tuyền tỉnh, anh sẽ ra ngay.
Cô Oanh và chú Thắng vẫn coi anh là bạn của hai đứa tôi. Không hề biết anh là nguyên nhân gián tiếp của mọi chuyện.
Tôi đứng lên để lấy cho mình một ly nước. Nền nhà bỗng như lõm xuống khiến tôi bước hụt, ngã về phía trước. Cương đỡ tôi kịp lúc trước khi tôi ngã hẳn xuống.
– Linh…
Tuyền đang khóc. Cô ngồi ôm mặt bằng hai bàn tay, nước mắt chảy xuống cả nền nhà. Tôi vội đến bên cô. Tôi lay gọi cô rất lâu nhưng cô chỉ khóc, không ngẩng lên. Trong đầu tôi vang lên tiếng ai đó gọi mình.
– Linh!
Tiếng gọi quen thuộc mà tôi không nhớ ra. Tuyền vẫn ngồi đó khóc.
– Linh!
Tiếng nói phát ra từ phía trước. Tôi cố nhìn vào bóng tối hun hút.
Mẹ tôi từ trong đó bước ra. Bà mặc bộ đồ ngủ thướt tha, mái tóc xoã ngang vai, xinh đẹp và rực rỡ. Nhưng đôi mắt mẹ lại đầy đau khổ và giận dữ.
– Sao con không trả lời mẹ?
– Mẹ?
– Con quên mẹ rồi hả?
– Mẹ ơi!
Tuyền chợt nắm chặt tay tôi.
– Linh! Anh cũng quên em rồi đúng không?
Mẹ tôi bước tới sau cô, đưa tay níu lấy vai tôi.
– Không đâu. Con không hề quên mẹ. Con cũng không quên Tuyền. Phải không Linh?
Tôi lắc đầu.
– Không đâu mẹ ạ. Con lúc nào cũng nhớ mẹ.
Bà vuốt má tôi, đúng như bà luôn làm khi hài lòng về tôi.
– Vậy thì đi với mẹ nhé. Nếu con nhớ mẹ, thì đi cùng với mẹ.
– Với em nữa. Anh sẽ không phải buồn nữa.
Tôi không trả lời hai người, vì tôi lại nghe thấy tiếng ai khác nữa đang gọi tôi. Tiếng gọi từ sau lưng. Tôi quay đầu lại.
– Linh! – Mẹ tôi lại gọi. – Con đi cùng với mẹ luôn nào.
Tiếng gọi lại xuất hiện. Tôi vẫn cố nhìn xem ai đang ở phía sau. Tiếng gọi thiết tha làm tôi thấy bồn chồn, tôi muốn bước về phía đó, muốn biết ai đang gọi mình. Tôi quay cả người lại, cố gỡ tay mẹ và Tuyền ra. Nhưng cả hai người vẫn giữ rất chặt.
– Con định đi đâu thế? Con muốn đi cùng mẹ cơ mà.
– Linh đã hứa rồi mà. Linh phải giữ lời chứ.
– Con xin lỗi, anh xin lỗi. Con phải quay lại.
Tiếng gọi trở nên gấp gáp hơn. Âm thanh càng lúc càng lớn thôi thúc tôi bước đi. Những dòng nước chảy ra từ khoé mắt mẹ và Tuyền đỏ dần giống như máu. Máu chảy ướt hai cánh tay tôi, tràn xuống chân. Tôi nhìn chết chân vào hai người. Khi tiếng gọi kia thét vọng trong đầu, tôi giằng mạnh tay mình ra.
– Linh!
Khuôn mặt Cương hiện ra trước mắt tôi. Tôi ôm chầm lấy anh.
– Không! Em không muốn đi!
– Đi đâu? Em đang ở nhà mà.
– Không! Em không đi! Anh đừng để em đi! Anh đừng đi đâu hết! Em cần anh! Anh đừng đi!
– Anh không đi. Anh không để em đi. Anh sẽ không nhường em cho ai cả. Anh có thể làm mọi cách để giữ em. Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi mà. Em nín đi. Em đang không khoẻ, đừng khóc nữa. Mệt lắm đấy.
Tôi đang nằm trên giường mình, trên mu bàn tay là dây ống tiêm và sợi dây truyền nước.
– Sao em lại ở nhà?
– Em kiệt sức nên ngất. Anh không muốn em ở lại bệnh viện vì nhất định em sẽ không chịu nghỉ ngơi nên anh đưa em về nhà.
– Em muốn quay lại. – Tôi lại nhỏm người dậy. – Em phải trông Tuyền.
– Em nằm xuống. – Anh ấn tôi trở lại. – Em không ngủ gần ba ngày rồi. Lấy đâu ra sức mà làm thế mãi được.
– Nhưng nhỡ Tuyền tỉnh mà không thấy em đâu.
– Thì sẽ thấy em sau. Em không muốn Tuyền tỉnh để thấy em đang hôn mê chứ?
Mẹ tôi và Tuyền đã gọi tôi. Cả hai người đều khóc trong đau khổ xin tôi ở bên họ. Tôi lại quay lưng lại hai người để chạy đến bên Cương, cầu xin anh đừng bỏ rơi tôi. Đây là điều tôi thực sự muốn sao?
Tôi ngồi bên anh trên ghế sofa. Anh đan bàn tay anh vào tay tôi.
– Sáng mai anh đưa em vào viện nhé!
– Ừ. Tối nay em nghỉ ngơi thật thoải mái đi. Cũng may là cả hai đang nghỉ ôn thi.
Tôi đã quên mất chuyện này. Tôi chẳng nhớ nổi chuyện gì nữa. Từ lúc chuyện xảy ra, tôi chỉ nghĩ tới lúc Tuyền tỉnh lại, làm sao để một lần nữa đối diện với những lời dối trá của mình.
Chúng tôi ngồi nắm tay nhau như thế khá lâu. Tôi đã đợi, đợi cho tới lúc tôi đủ can đảm để nghĩ lại chuyện đó, đủ để nói về chuyện đó, đủ để tìm hiểu sự thật nằm ở đâu. Không biết tại sao, có lẽ tại tôi nghĩ mình không còn nhiều thời gian để ở bên anh nữa, lúc này tôi lại muốn hỏi.
– Anh này!
– Ừ?
– Em muốn hỏi về chuyện đó.
– Chuyện đó?
– Chuyện mà em không muốn nói đến nữa.
– Ừ… anh cũng đã đợi! Em cứ nói đi.
– Người hôm đó là ai? Bạn anh à?
– Không, bọn anh chỉ đi cùng nhau thôi. Nó tên là Chiến.
– Bây giờ hắn ở đâu?
– Nó chết rồi!
Tôi không ngăn được tiếng cười mũi. Thế đấy! Sau bao nhiêu năm thù hận, nghe tin hắn chết, tôi chẳng hề thấy nhẹ nhõm chút nào. Tôi muốn nhìn thấy hắn, nhìn vào đôi mắt hắn, bắt hắn phải trả giá. Cái giá đủ với cái chết của mẹ và mười năm của tôi.
– Đơn giản thật. Thế là xong! Chết là hết!
– Không hẳn! Nó cũng không chết bình yên đâu. Nó không hề muốn chết.
– Vậy à?
Thế đã đủ với tôi chưa? Tôi đón nhận những điều này bình thản hơn tôi nghĩ. Có lẽ lúc này có những chuyện lớn hơn buộc tôi phải bỏ qua nó. Nhưng cũng có lẽ tình yêu mù quáng mà tôi dành cho anh mới là nguyên nhân chính làm tôi bỏ qua mọi chuyện, bỏ qua mười năm dằn vặt, bỏ qua mẹ, bỏ qua bô, cả người yêu.
Hơi thở của anh phả vào tai tôi, rất gần.