Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 32
32.
– Để cháu nó nghỉ ngơi hoàn toàn yên tĩnh. Nếu có bất cứ biểu hiện nào lúc đang hôn mê phải gọi chúng tôi ngay. – Ông bác sĩ nói thêm lúc sắp ra khỏi phòng. – Đừng để thứ gì nguy hiểm, dễ gây thương tích gần cháu.
– Cảm ơn bác sĩ.
Tuyền, làn da trắng bệch, thở đều đều với rất nhiều dây và máy móc gắn quanh người. Tôi run run nắm lấy bàn tay nhỏ, nấc lên. Bàn tay to của Cương lại đặt lên vai tôi âu yếm.
Bố mẹ Tuyền cũng đang ngồi quanh giường bệnh. Cô Oanh nắm lấy tay kia của Tuyền, vuốt vuốt lòng bàn tay rồi lại oà khóc theo tôi.
– Con ơi, sao phải làm khổ mình thế này? Sao con làm khổ cả bố mẹ thế này?
Tôi ngồi đợi chú Thắng ở ghế đợi bên ngoài phòng. Cương ngồi lại bên trong. Phải trả lời câu hỏi lúc nãy như thế nào? Chắc chắn đấy sẽ là điều chú hỏi. Mình phải nói dối hay nói thật đây?
Chú Thắng bước ra khỏi phòng, ngồi xuống bên cạnh tôi.
– Thôi, chú cũng không muốn dày vò mày thêm nữa. Có chuyện gì thì đợi đến lúc nó tỉnh lại rồi nói tiếp. Nhưng chú cảnh cáo mày, con gái chú mà làm sao, chú sẽ không tha thứ cho mày đâu. Nó bị thế này là vì mày, đúng không? Nó đã yêu thương mày từ lúc bé tí. Chú không biết chuyện gì khiến nó đau khổ tới mức quẫn trí như thế, nhưng chắc chắn chỉ là vì mày thôi.
Tôi chỉ biết khóc.
– Anh về đi. Em ở lại với cô Oanh và chú Thắng là được rồi. Bệnh viện cũng không cho phép quá nhiều người trong phòng đâu.
– Anh ở lại. Anh không muốn em ở đây một mình.
– Em không ở một mình. Anh cứ về đi.
– Chiều tối anh quay lại.
Chỉ còn tôi và cô Oanh. Cô không hề ngẩng lên nhìn tôi. Tôi không dám nói gì, chỉ ngồi đó, nhìn Tuyền, im lặng cùng với cái tĩnh mịch của bệnh viện.
Linh về mà nghỉ đi con. – Tiếng cô phá tan sự im lặng .
– Dạ?
– Cô ở lại là đủ rồi. Con mệt rồi, về nghỉ đi.
– Con…không mệt đâu ạ. Xin cô cho con ở lại. Làm sao con về bây giờ được?
Cô không nói gì nữa, rót cho tôi và cô một cốc nước. Tuyền vẫn thở đều nặng nhọc.
– Gần đây nó luôn sợ hãi cái gì đấy. – Cô cất tiếng. – Nó rất hay mất tập trung. Thỉnh thoảng nó còn khóc. Cô hỏi thì nó không nói, lại còn cấm cô không được hỏi con. Cô cũng không biết phải làm sao. Đến khi con hỏi cưới nó, nó rất vui. Cô nghĩ thế là yên tâm được rồi nên không còn để ý nhiều nữa. Không ngờ…
Cô dừng lại, vuốt má Tuyền.
– Con không yêu nó nữa hả?
Câu hỏi như một bàn tay hất thẳng vào mặt tôi những sự dối trá mà tôi vẽ ra cho người khác, và cho chính mình.
– Con đã yêu người khác, mà vẫn hỏi cưới nó. Sao con cố tình làm khổ nó thế? Trong khi nó chỉ nghĩ đến một mình con. Ngay từ lúc bé nó đã nghĩ hai đứa sẽ cưới nhau rồi sống thật hạnh phúc. Khổ thân con tôi.
Tôi đã không hướng theo vì sao của tôi. Tôi đã đi nhầm đường. Và hậu quả đây. Hậu quả khủng khiếp và nặng nề.
– Cô ơi, con yêu Tuyền. Con đã cầu hôn, con sẽ cưới và đem lại hạnh phúc cho Tuyền. Con hứa sẽ không bao giờ khiến cô ấy phải khóc nữa.
Cô Oanh tới lúc này mới nhìn tôi.
– Con không phải gượng ép mình quá. Làm thế chỉ khiến cả hai đứa khổ thêm.
– Không ạ. Con không có gượng ép đâu ạ. Con thật lòng muốn thế.
– Vậy thì nói với nó ấy.
Cương tới và nhất quyết lôi tôi ra ngoài ăn.
– Đi ăn cái gì đi con ạ. Rồi về mà nghỉ.
– Con không cần nghỉ đâu ạ. Cô về nghỉ, con ở lại thay cô.
– Thế thì đi ăn đi. Lát nữa cô ăn với chú.
Chúng tôi sắp bước ra ngoài thì cô gọi:
– Linh ơi, con thấy điện thoại của Tuyền đâu không? Cô vừa mới thấy nó ở đây mà.
– Con không để ý nữa. Để con giúp cô.
Ba chúng tôi lục tung phòng lên, tìm mọi ngõ ngách nhưng không tìm thấy. Cô Oanh ngồi xuống thở dài. Chắc chắn Tuyền dậy sẽ giận lắm. Vì trong máy cô có rất nhiều ảnh của bọn tôi.
– Nó dậy chắc là cáu lắm. Nó chụp bao nhiêu ảnh hai đứa trong máy.
– Những lúc thế này cũng khó nói lắm ạ. – Cương trấn an cô.
– Thôi, hai đứa đi ăn đi. Linh ăn cho đủ đấy.
Chúng tôi ngồi ở một tiệm nhỏ. Cương gọi rất nhiều dù tôi không hề muốn.
– Anh vừa mới nhớ ra là em không ăn gì từ sáng sớm tới giờ. Em phải ăn bù vào nếu muốn có sức mà ở trong viện.
Có lẽ chuyện nên dừng lại thôi. Tuyền suýt nữa thì không qua khỏi, vậy mà tôi ngồi đây ăn với anh, tận hưởng sự ân cần chiều chuộng của anh.
– Linh!
Tôi ngẩng lên.
– Anh Cương này.
– Ừ.
– Anh đừng tới đây nữa.
– Anh không tới thì ai bắt em ăn.
– Ý em là mình không nên gặp nhau nữa.
………..
– Chuyện đến mức này rồi, em nghĩ mình phải nghiêm túc chấm dứt. Hôm nay có thể kịp nhưng ngày mai ai biết sẽ thế nào. Em không chịu nổi đâu. Em thấy mệt mỏi lắm. Em không muốn làm gì nữa.
Anh vòng qua bàn ngồi cạnh tôi rồi ôm lấy tôi.
– Sao anh làm thế được? Sao anh bỏ em lúc này được? Em không chịu đựng nổi chuyện này một mình đâu. Em cần anh.
Cương nâng mặt tôi lên.
– Nói đi. Nói là em cần anh.
………….
– Anh cũng sẽ chết. Anh cũng sẽ cắt cổ tay nếu như làm thế mà em ở bên anh.