Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 31
31.
Cửa nhà tôi đang mở. Tôi đã khoá kỹ cửa tối qua. Không thể nào. Tôi vội chạy vào trong, mọi thứ vẫn y nguyên. Vậy là Tuyền đã mở cửa để sang gọi tôi dậy đi học. Lúc này tôi mới nhớ tới chiếc điện thoại trong túi sách. Đã bị tắt. Điện thoại của tôi luôn bị tắt khi tôi ở nhà anh.
Nhà Tuyền rất im ắng. Giờ này cô Oanh lẫn chú Thắng đều chưa đi làm, Tuyền cũng chưa thể đi học. Nhưng cánh cửa khoá im ỉm. Tôi gọi cho Tuyền.
– Linh à?
– Dạ ch…con chào mẹ. Tuyền đâu ạ?
– Tối hôm qua con ở đâu thế? Sao từ sáng sớm tới giờ cô gọi mãi mà không được? – Cô Oanh oà khóc.
– Có chuyện gì thế hả cô?
– Tuyền đang ở trong viện cấp cứu…
Tôi phóng xe như điên, con đường nhoang nhoáng lướt qua trước mắt. Tai ù đi. Mọi âm thanh nghẹt lại. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tôi dừng xe trước cửa nhà Cương. Tôi phải tới bệnh viện, nhưng lúc tôi dừng lại, tôi lại thấy mình đang ở đây. Tôi để chiếc xe đổ rầm xuống, chạy tới cổng bấm chuông liên tục.
Cương chạy ra với bộ quần áo công sở đang mặc dở.
– Linh à?
– Anh Cương. Tuyền phải vào viện cấp cứu. Em muốn vào thăm Tuyền.
– Đứng dậy đi. Để anh đưa em đi. Đứng chờ anh ở đây, anh cất xe em đã.
Tôi ngồi xụp xuống mép cổng, nhìn anh dựng xe tôi lên cất vào trong nhà. Anh lấy xe ra, dắt tôi vào và hỏi:
– Mình tới bệnh viện nào?
– Em không biết. – Tôi vò tóc. – Em không biết. Cô Oanh nói với em nhưng em không nhớ.
– Để anh gọi cho mẹ Tuyền vậy.
Tôi không để ý anh lấy máy tôi ra từ túi mình và nói gì nhưng cuộc gọi kết thúc rất nhanh.
– Tuyền sẽ không sao đâu.
– Làm sao có thể chắc chắn thế được? Em không biết chuyện gì, xảy ra lúc nào cả, em chưa kịp hỏi.
– Vừa sáng sớm nay thôi. Chắc chắn là đã cấp cứu kịp rồi.
– Cô Oanh nói với anh thế à?
– À…Ừ.
– Cô có nói gì nữa không? Cô bảo Tuyền bị sao?
– Anh không hỏi, chút nữa là em biết thôi. Tới nơi rồi.
– Ôi Linh, con ở đâu thế?
– Dạ, con đến nhà bạn. Tuyền đâu cô?
– Đang cấp cứu. Linh, có chuyện gì thế? Hai đứa có chuyện gì mà đến nông nỗi này?
Tôi không hiểu nổi cô muốn nói chuyện gì?
– Dạ?
– Nó cắt cổ tay ở trong nhà tắm. Chuyện gì thế hả con?
Tai tôi ù đi, người nhẹ bẫng. Tôi nghe tiếng cô Oanh gọi và túm chặt ngực áo tôi. Ai đó đỡ hai cánh tay của tôi, dìu tôi ngồi xuống.
Một lúc sau khi đã được xoa dầu, tôi có cảm giác trở lại, đầu vẫn dựa vào ngực Cương còn cô Oanh đang ngồi đối diện hai đứa tôi ở hàng ghế sát tường bên kia. Cô không dừng khóc cho tới lúc chú Thắng chạy tới.
– Sao giờ anh mới tới nơi?
– Anh xin lỗi, anh bị tắc đường. Em…
– Anh ơi, con mình vẫn ở trong kia.
– Em bình tĩnh lại đã. Em đã kịp đưa con tới viện đúng lúc. Nó sẽ ổn thôi.
– Không, anh ơi! Nó chảy nhiều máu lắm.
– Đấy là em nghĩ thế thôi. Nó mạnh mẽ chẳng kém ai đâu.
Đúng vậy. Tuyền mạnh mẽ hơn bất kì ai tôi từng biết.
Chú quay sang tôi.
– Linh đến rồi à?
– Dạ.
– Giờ nói cho chú nghe. Nó làm thế chắc chắn là vì mày. Có chuyện gì?
Tôi không biết. Tôi hoàn toàn không biết. Có phải vì tôi ở lại qua đêm nhà Cương tối qua không?
– Sáng sớm nay nó sang nhà con, – Cô Oanh nói. – Rồi nó về ngay. Cô cũng không để ý cho mãi đến lúc chuẩn bị đi làm, gọi nó trong nhà tắm mà mãi không thấy nó thưa.
– Em để cho nó nói đã.
Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác khủng khiếp như lúc này. Ánh mắt cả hai người như đang buộc tội tôi. Nó đang bóp chặt cổ họng tôi, ép chặt tôi vào ghế. Bàn tay Cương chạm nhẹ vào ngón tay tôi. Tôi muốn cầm lấy bàn tay ấy, núp vào sau lưng anh. Tôi không muốn mình phải trả lời những câu hỏi kia. Tôi không muốn một lần nữa là nguyên nhân khiến người khác phải chết.
Bàn tay Cương đưa lên vai tôi, bóp nhẹ. Ánh mắt của chú Thắng và cô Oanh quay sang phía anh.
– Cậu là ai? – Chú Thắng hỏi anh.
– Dạ, cháu là bạn của … Tuyền và Linh ạ. Cháu đưa Linh tới.
– Lúc nãy là cháu gọi vào máy Tuyền à?
– Vâng.
– Cảm ơn cậu. Cũng xin lỗi vì nhà tôi đã làm phiền cậu. Cậu cứ về đi.
Không! Anh đừng đi! Em không muốn ở đây một mình!
– Không có gì đâu ạ. Cháu ở lại chờ cũng được ạ.
Chú Thắng chưa kịp nói gì thì bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra. Ông mỏi mệt bỏ chiếc băng khẩu khỏi miệng, nói:
– Tạm ổn rồi. Vết cắt sâu lắm. Mất máu nhiều. Chắc phải vài hôm mới tỉnh được.