Số phận - Chương 57
Tiếng hét vang lên rồi biến mất vào trong dãy hành lang nhá nhem.
“Khốn kiếp!”
Kibum đấm mạnh vào tường, hắn gục xuống một cách bất lực. Tại sao những người quan trọng đối với hắn đều cứ lần lượt rời xa, Eunhyuk, Hyesung rồi giờ đến Changmin cũng đang trong cơn bệnh chẳng biết đên từ đâu. Tại sao chứ?
“Jaejoong à! đừng bỏ em”
Tiếng rên rỉ như đang khóc của Changmin vang lên trong phòng giam ẩm ướt, Kibum vội vàng chạy đến bên cậu.
“Changmin à!tôi đây…cậu có nghe thấy không ? có nghe thấy không?”
Nhưng giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ, Changmin gào lên rồi bắt đầu vùng vẫy. Phải cố gắng lắm Kibum mới giữ chặt cậu nằm xuống, mặt hắn bị tay Changmin cào ra đến túa máu nhưng vẫn cắn răng giữ lấy thân thể Changmin.
“Chuyện quái quỷ gì thế này…”
Bỗng nhiên từ đằng xa có tiếng kèn amonica vọng lại, âm thanh tươi vui và nhẹ nhàng của nó khiến cho Changmin ngừng vũng vẫy rồi sau đó cậu khép mắt lại, nhịp thở cũng đều trở lại. Kibum thở hắt ra và ngồi phịch xuống đất, thầm cảm ơn tên quái quỷ nào cao hứng thổi kèn ngoài kia.
Bỗng nhiên từ đằng xa có tiếng bước chân vọng lại, Kibum ngước lên nhìn vào khoảng tối trước mặt. Có thể là tên đàn em vẫn đến đưa thức ăn mọi lần.
Bóng dáng quen thuộc dần xuất hiện trong dãy hành lang tối tăm, kéo theo thanh kiếm vẫn còn tanh mùi máu kéo lê trên nền đất rải đầy sỏi, người đó chậm chạp tiến lại gần ba kẻ đang bị giam cầm. ánh sáng hắt ra từ ô cửa sổ nhỏ trên cao đọng lại trên mái tóc đỏ au, trượt xuống đôi măt vô cảm và dừng lại trên vai người đó. Kibum không còn tin vào mắt mình nữa, đồng tử mắt dường như bị đông cứng lại và âm thanh không thể thoát ra khỏi cổ họng.
“E…Eunhyuk”
29
VỤ ÁN 15 NĂM TRƯỚC
“Eunhyuk”
Đôi mắt Kibum ngày càng mở to hơn như chưa tin vào những gì mà mình đang chứng kiến, hắn nhắm mắt lại rồi lại mở ra nhưng Eunhyuk vẫn đang ở trước mặt và bằng xuơng bằng thịt chư không phải là hồn ma hay một hình ảnh nào đó do trí tưởng tượng của hắn tạo ra.
“Eunhyuk!”
Kibum để Changmin nằm xuống và chạy đến bên chấn song cửa , guơng mặt không giấu nổi sự vui mừng và cái miệng cứ thế cười nhăn nhở. Nhưng Eunhyuk chỉ im lặng rồi đưa thanh kiếm lên chặt đứt khóa phòng giam. Âm thanh kim loại va vào nhau vang lên trong dãy hành lang tối nghe rất chói tai. Kibum vội vàng đẩy cửa ra rồi chạy lại chỗ Eunhyuk đang đứng, hắn nắm lấy cánh tay của nó nhìn một lượt từ đầu đến chân thằng nhóc.
“Đúng là cậu rồi Eunhyuk, may quá, cậu vẫn còn sống, vậy mà anh Yunho nói cậu bị Sungmin giết rồi chứ.”
Kibum ôm chặt lấy Eunhyuk, đôi mắt nhắm nghiền lại để cho một giọt nước mắt chảy ra trong khi môi vẫn nở một nụ cười. Có thể nào tin được không? người anh em của hắn vẫn còn sống, bản thân hắn sẽ không còn cô độc trong cái thế giới buồn tẻ này nữa. Bất giác hình bóng một người chợt hiện lên trong trí não, Eunhyuk đã về rồi nhưng còn anh thì vẫn mãi nằm lại nơi ngọn đồi ngập đầy nắng.
“Làm sao biết bọn anh bị giam ở đây? đã đến chỗ anh Yunho chưa? anh ấy bảo cậu đến hả? Thôi được rồi, lát nữa nói chuyện tiếp, bây giờ phải ra chỗ này đã.”
Kibum buông Eunhyuk ra rồi quay lại phòng giam, nhưng hắn bỗng khựng lại, Junsu từ bao giờ đã đứng ở đó, đôi mắt vô hồn là lạnh lẽo của cậu dừng lại nơi Eunhyuk.
“Cậu…tỉnh rồi à”
Nụ cười một lần nữa lại nở trên đôi môi của Kibum, niềm vui nối tiếp niềm vui, có lẽ cuộc đời không bất công với hắn cho lắm, Eunhyuk vẫn còn sống, Junsu cũng không còn là một cái xác nằm bất động trong góc phòng giam nữa, bây giờ chỉ còn đưa Changmin ra khỏi chõ này là đêm nay hắn có thể yên tâm mà ngủ. Có lẽ do quá vui mừng nên Kibum không nhận thấy đôi mắt Junsu bắt đầu chuyển sang màu đỏ.
“Cậu tỉnh rồi thì tốt, tôi đưa hai người ra khỏi đây sẽ dễ dàng hơn” rồi hắn nói với lại Eunhyuk” Eunhyuk, Junsu có lẽ vẫn còn mệt, cậu dìu cậu ta giúp anh nhé”_Nói rồi hắn hăm hở chạy đến chỗ Changmin đang nằm.
‘Chính hắn đã giết Hyesung”
Câu nói của Junsu khiến cho Kibum khựng lại, nhưng có lẽ không nghe rõ nên hắn vẫn tiếp tục đi tới chỗ Changmin, tự nhủ có lẽ mình đã nghe nhầm.
“Chính hắn đã giết Hyesung…mày đã giết anh ấy…mày”
Junsu lặp lại một cách chậm chạp từng chữ một, trong giọng nói pha lẫn sự sợ hãi, sự căm hận và cả nỗi đau tột cùng của một người tận mắt chứng kiến người mà mình yêu thuơng nhất bị người khác giết hại. Kibum ngay lập tức đứng lại, hắn nhíu mày nhìn Junsu một cách khó hiểu. Nhưng Junsu vẫn lặp lại những từ đó và từ từ tiến lại gần Eunhyuk như một kẻ điên, trong đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ ngầu.
“Junsu à! bình tĩnh lại đi, tôi biết cậu rất đau khổ sau cái chết của Hyesung nhưng chúng ta cần ra khỏi đây đã, người của…”
Kibum vỗ nhẹ lên vai của Junsu nhưng ngay lập tức cậu đẩy hắn ra và lao đến chỗ Eunhyuk.
“TẠI SAO MÀY LẠI GIẾT ANH ẤY? TẠI SAO? TẠI SAO HẢ? TAO…TAO PHẢI GIẾT MÀY..TAO PHẢI GIẾT MÀY…TRẢ HYESUNG CHO TAO…TRẢ CHO TAO”
Junsu cứ thế đánh vào người Eunhyuk, nước mắt vốn cứ tưởng đã cạn khô giờ thi nhau chảy xuống trên guơng mặt tê tái vì đau khổ. Eunhyuk vẫn đứng yên bất động tại chỗ để mặc cho Junsu đánh tới tấp vào người.
“Junsu à! cậu làm sao thế? bình tĩnh lại đi”
Kibum dùng hết sức để giữ Junsu lại nhưng cậu vẫn vùng vẫy và gào lên một cách điên loạn.
“TẠI SAO MÀY LẠI GIẾT ANH ẤY? TRẢ LẠI CHO TAO…TRẢ ANH ẤY LẠI CHO TAO!”
Kibum vốn cứ nghĩ Junsu vì quá đau khổ nên nhất thời phát điên, những lời nói vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác do nỗi đau trong tim mang đến mà thôi. Nhưng hắn không thể ngờ được rằng người đang đứng đằng sau mình đang từ từ đưa kiếm lên cao.
==========================================
Mặt trời dần dần biến mất nhưng dư âm của nó vẫn còn đọng lại trên những con đường nóng bỏng, trên cây cầu trắng bắc qua con sông dài chảy quanh thành phố xa hoa và bận rộn.
Bao giờ cho có mưa rơi?
Hankyung ngồi trầm ngâm bên bàn làm việc, từng vòng khói thuốc bay lên trên mái tóc trắng lạnh lùng của vị giám đốc sở cảnh sát.
“Thưa giám đốc! có chủ tịch Park đến ạ”
Hankyung dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn ở gần đó rồi nói với nhân viên của mình.
“Mời cậu ấy vào đây!”
Một lúc sau Yoochun đã đứng trước mặt Hankyung, vẫn với guơng mặt sốt ruột và vội vàng.
“Anh! rốt cuộc là có chuyện gì thế? lại gọi em đến vào giờ này?”
Yoochun vừa kéo ghế ngồi vừa hỏi nhưng Hankyung chỉ im lặng rồi đứng dậy đi đến bên chiếc tủ gần đó, anh lấy ra một chai rượu và hai chiếc ly nhỏ. Yoochun cảm thấy ngạc nhiên vì điều đó, với tính cách của Hankyung thì anh ta sẽ không để rượu ở trong phòng làm việc của mình, nhất là lại ở đồn cảnh sát.
“Vừa mới mua đấy. Có lẽ cần uống một chút trước để lấy can đảm nói cho cậu nghe chuyện này”
Hankyung đưa cho Yoochun một ly đầy rồi ngồi xuống đồi diện với anh, gương mặt như đang cười nhưng thực chất tâm trạng lại vô cùng tồi tệ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Anh làm em sốt ruột quá ”
Uống xong, Hankyung ngồi đan tay vào nhau rồi nhìn thẳng vào Yoochun.
“Yoochun à! tôi…muốn hỏi cậu một chuyện…Changmin là em trai của Jaejoong thật à?”
“Vâng…” Yoochun chau mày nhìn Hankyung một cách khó hiểu ” có chuyện gì sao?”
“Thật chứ?”
“Đuơng nhiên rồi …mà có chuyện gì thế? anh nói nhanh lên”
Hankyung im lặng một lúc rồi mới tiếp tục nói.
“Yoochun à cậu có tin …trên đời này có thuốc phục sinh không?”
============================================
Đôi mắt cứ thế chân chối nhìn Eunhuyk, thằng em của hắn…vừa mới ban cho hắn một nhát kiếm chí mạng. Nếu như không kịp nhìn thấy bóng Eunhyuk phản chiếu trong đôi mắt Junsu thì có lẽ giờ này hắn đã đi theo Hyesung rồi. Dù có thoát chết nhưng thay vào đó cánh tay trái của hắn đã rạch một đường dài, máu theo đó chảy ra mỗi lúc một nhiều hơn. Nhìn sang bên cạnh, hắn thấy Junsu đang nằm bất tỉnh, có lẽ do bị xô mạnh vào tường nên nhất thời bị ngất
“Eunhyuk! cậu đang làm cái quái gì thế hả?”
Kibum vừa quát vừa lồng cồm đứng dậy. Nhưng Eunhyuk không trả lời mà tiếp tục lao đến, lạnh lùng như thần chết. Kibum nhìn thanh kiếm lia tới mà mặt mày tái mét
“Đồ khốn! muốn giết anh mày hả?”
Kibum vừa lộn người lùi ra xa, hắn vừa chửi vừa đưa tay giữ vết thuơng lại, nhưng chưa kịp thở thì guơng mặt Eunhyuk bất thình lình áp sát, chỉ cách hắn có mấy cm. Đôi mắt Eunhyuk ngập đầy sát khí chứ không phải cái cái nhìn tinh nghịch như mọi lần, nó khiến cho KIbum nhớ lại hình ảnh trước đây khi thằng nhóc một mình giết chết bọn chống đối bên Mĩ, nó cũng mang một vẻ mặt y như thế. Do không cẩn thận Kibum bị trượt chân và ngã nhào về đằng sau, nhân cơ hội đó Eunhyuk nhảy lên rồi chém xuống. Nhưng khi thanh kiếm chỉ còn cách mặt Kibum có vài cm thì một giọng nói vang lên khiến cho Eunhyuk dừng lại.
“Đủ rồi Hyuk, không cần giết hắn làm gì”
Eunhyuk thu kiếm về và từ từ đứng sang một bên. Kibum lúc này vẫn còn chưa tin rằng mình đang sống cũng như chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra ở cái nhà giam quái quỷ này nữa. Hắn vội đứng dậy để có thể nhìn người vừa tới. Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào khiến cho hắn không thể nhìn rõ mặt người đối diện, chỉ thấy người đó đội một chiếc mũ lưỡi chai và đeo một cặp kính khá dày, mái tóc đằng trước rủ xuống che gần hết mặt.
“Đưa Changmin đi”
Người đó lạnh lùng ra lệnh và Eunhyuk như một cái máy lập tức nghe theo.
“Khoan đã! chuyện quái quỷ gì vậy?”
Kibum giữ Eunhyuk lại nhưng ngay sau đó, hắn bị thằng nhóc đá cho một cú đau điếng vào bụng khiến cho cả người cúi gập xuống, cú đá mạnh đến nỗi Kibum cảm thấy không thể thở được nhưng vẫn cố gắng nói với theo.
” Đừng có động vào cậu ấy, khốn kiếp Eunhyuk mày bị làm sao vậy?”
Kibum loạng choạng đứng dậy, nhưng ngay lập tức đã đứng khựng lại vì cảm thấy sau gáy lạnh toát. Kẻ lạ mặt vừa dí súng vào đầu hắn vừa cười.
“Đừng có động đậy nếu không muốn bị bắn nát sọ”
Không thể làm gì được, Kibum chỉ còn biết đứng nhìn Eunhyuk cõng Changmin đi, khi thằng nhóc bước qua hắn cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái. Kibum muốn đưa tay cản nó nhưng đột nhiên mọi thứ trước mắt hắn tối đen lại. Trước khi ngất đi còn nghe thấy tiếng cười của kẻ lạ mặt vang lên trong dãy hành lang tối.
==================================================
“Thuốc phục sinh?” ANh đang nói đến chuyện gì thế?” Yoochun chau mày nhìn Hankyung, trong lòng bỗng thấy khó chịu vì thái độ úp úp mở mở của ông anh họ mình mấy hôm nay.
“Cậu xem cái này đi”
Hankyung lôi từ trong ngăn bàn ra một xấp tài liệu và đặt nó trước mặt Yoochun. Sau một lúc ngập ngừng Yoochun mới cầm nó lên xem. Nhưng càng đọc thì anh lại càng rối, cho đến khi nhìn thấy mấy bức hình thì mới ngước lên hỏi Hankyung, dường như đã nhận ra một điều gì đó.
“Anh! người này là…”
“Cậu cũng thấy quen phải không? đây là tập thể giáo sư làm việc ở trung tâm nghiên cứu phát triển thực vật Chungnam….người trong bức hình đó là cha của Changmin và Jaejoong.”
“Nhưng sao anh lại giữ hình của ông ấy? hơn nữa..”
Như nhớ lại một điều gì đó, Yoochun vội vàng đưa những bức hình đó lên xem lại, đôi mắt càng ngày càng mở to hơn.
“Anh…đây là…chẳng phải là người này rất giống Kim Woohyuk sao?”
Hankyung mỉm cười, anh nhấc lấy chai rượu lên rồi rót vào hai cái ly đã rỗng. Vẻ chậm rãi của anh càng khiến cho Yoochun cảm thấy sốt ruột.
“Người đó là tiến sĩ Jang Woohyuk, người đã chết trong đám cháy mười năm năm trước ngay tại nơi anh ta làm việc”
“Vậy thì có chuyện gì cơ chứ?” Yoochun đặt mấy tấm ảnh lên bàn rồi cười_” Không lẽ anh gọi em đến chỉ để kể cho em nghe một vụ án xảy ra cách đây mười năm năm sao. Em lại tưởng có tin tức gì của Changmin và Junsu. Thôi! Nếu không có gì thì em về đây”_Yoochun nói xong thì đứng dậy, anh thầm trách ông anh gàn dở của mình vì công việc mà phát điên, nửa đêm gọi em họ đến phòng làm việc để tâm sự chuyện phá án.
” Gia đình tiến sĩ Kim…chỉ có duy nhất một cậu con trai thôi Yoochun”
Câu nói của Hankyung ngay lập tức khiến cho Yoochun dừng lại. Anh quay lại nhìn Hankyung một cách khó hiểu, thấy thế Hankyung lặp lại một cách chậm chạp, từng chữ một như thể sợ Yoochun không nghe rõ.
“Gia đình của tiến sĩ Kim, cha của Jaejoong, chỉ có duy nhất một cậu con trai”
“Không thể nào, anh đang nói cái gì thế? Trong giấy lý lịch của Jaejoong có ghi rõ mà, Changmin đúng là em trai của cậu ấy. Trước đây em đã từng điều tra rồi”
“Tôi cũng đã tin vào điều đó cho đến khi tôi đến Chungnam để điều tra chuyện có liên quan đến thuốc phục sinh. Hàng xóm của Jaejoong nói là chưa bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ nào khác ngoài Jaejoong trong căn nhà đó. Tôi cứ nghĩ họ quên hay nhầm lẫn nên mới đưa ảnh lúc nhỏ của Jaejoong ra cho xem, họ ngay lập tức nhận ra mặc dù tôi chưa nói đó là Jaejoong. Nhưng đến khi đưa ảnh của Changmin thì họ lại lắc đầu, nói à chưa bao giờ nhìn thấy nó”
Hankyung nói xong một hồi thì ngừng lại để thở, dường như bản thân cũng không tin được vào cái điều mà mình vừa mới nói. Yoochun lắc đầu rồi xua tay, đầu óc càng lúc càng trở nên rối tung.
“Đợi đã! có thể Changmin sống ở nhà họ hàng, người quen rồi sau đấy mới đến nhà Jaejoong hoặc là cha Jaejoong đi ngoại tình rồi sợ không dám đem con về sợ vợ giận với hàng xóm dị nghị hoặc là…
“Hoặc là Jaejoong không hề có một đứa em trai nào cả. Sau khi trung tâm nghiên cứu thực vật bị đốt cháy, một năm sau cha mẹ của Jaejoong cũng bị tai nạn máy bay rồi qua đời. Nhà của cậu ta cũng bị đốt, Jaejoong hôm đó sang nhà hàng xóm ngủ nên mới thoát chết. Một thời gian sau, những người làm việc ở trung tâm nghiên cứu đó lần lượt bị chết một cách hết sức lạ lùng”
Câu nói của Hankyung khiến cho Yoochun lập tức dừng lại, nhưng nhớ ra một điều gì đó anh vội giải thích.
“Vậy còn kí ức của Jaejoong, lúc đó cậu ấy đã 8 tuổi rồi, không thể lại không nhớ rõ chuyện đó được. Theo như em biết cậu ấy rất yêu thuơng Changmin, hai anh em từ nhỏ đã sống với nhau rồi. Nếu như ai có thể nhầm được chứ Jaejoong thì không thể nhầm. Ký ức của cậu ấy đâu thể nào được sao chép hay thay đổi được”
Yoochun đang nói thì đột nhiên im lặng…
“Cậu nhớ rồi đúng không? Changmin đã từng bị đem cho kí ức của Yoomin thì tại sao điều đó lại không thể làm được với Jaejoong chứ?”
End cháp 29
Tóm tắt cháp 30
Sự thật về vụ án 15 năm trước dần được hé mở. Yoochun không còn tin vào những gì mà Hankyugn nói nữa. Trên đường lái xe về nhà, anh gặp một người lặng lẽ ngồi trước cửa….
Changmin bị Eunhyuk và người lạ mặt đưa đi…đồng thời thân thế 15 năm trước cũng được tiết lộ. Trong khi đau khổ đến tột cùng thì căn bệnh lạ đột ngột ùa tới khiến cho cậu gần như phát điên. Để chữa bệnh cho Changmin, người lạ đó cho cậu uống một loại thuốc kích thích, sau khi uống xong thì muốn quan hệ với một người nào đó. Changmin không ngờ đến người được chọn cho mình lại là….
Kim đồng hồ lê đôi chân mệt mỏi trên con đường dài bất tận. Sự sống mong manh như hơi thở, như sương đêm, như cơn gió biến mất trong bầu trời thăm thẳm.
Changmin ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, đôi mắt vô hồn cứ thế nhìn khu vườn trước mặt và lẩm nhẩm theo giai điệu bài đồng ca ngọt ngào, bài đông ca không biết đến từ đâu trong một phần kí ức của cậu.
“Đã khỏe hẳn chưa?”
GIỌNG nói của Woohyuk vang lên khiến cho đôi mắt Changmin khẽ lay động, nhưng sự xuất hiện của anh không làm cho cậu bận tâm. Đôi môi vẫn lẩm nhẩm bài đồng ca đó và bỏ mặc Woohyuk đứng một mình giữa căn phòng.
“Bao giờ cho có mưa rơi..? hồi bé vẫn thường hay hát bài này, bây giờ vẫn còn nhớ sao?”
Đôi mắt Changmin mở to hơn một chút vì ngạc nhiên, cậu quay lại nhìn anh ta một cách khó hiều. Mấy hôm nay ngày nào Wôhyuk cũng đến và đều nói những điều hết sức lạ lùng, cứ như anh ta biết rõ về những chuyện hồi bé của cậu vậy.
“Trước đây cậu với HyukJae thường hát bài này mỗi khi đi ra đồng chơi. Đến khi tiến sĩ Kim đưa con trai ông ta đến, ba đứa thường rủ nhau đi đến tối mịt mới về.”
Changmin bắt đầu cảm thấy khó chịu khi Woohyuk tiếp tục lảm nhảm những việc mà cậu không tài nào hiểu được. Changmin rời khỏi khung cửa sổ để đi vào bên trong.