Số phận - Chương 56
Tất cả những người cso mặt ở đó đều trợn mắt lên một cách sợ hãi, họ lùi dần ra khỏi cái bàn đó và ngay sau đó Những tiếng hét vang lên chấm dứt khung cảnh im lặng đến rợn người . Vanness dừng đưa rượu lên môi để nhìn thành quả đạt được sau mấy tiếng chờ đợi. Lão Hanazawa và những kẻ sừng sỏ không khỏi cảm thấy kinh ngạc, toan quay ra quát bọn thuộc hạ đi giải quyết kẻ to gan dám phá hỏng buổi tiệc vui thì đồng tử mắt bị đông cứng lại. Ly rượu trên tay Vanness dừng lại trong không trung còn ánh mắt đọng lại nơi kẻ vừa xuất hiện trước cửa chính.
Không gian ngập trong màu chết chóc và sự im lặng đến rợn người, tử khí từ cánh cửa chính diện phát ra ngày càng nồng nặc, không ai bảo ai những người ở đó đều quay lại nhìn nhau, trong mắt không giấu nổi sự lo âu.
Những bước chân chậm chạp đạp lên đống đổ nát, bàn tau kéo lê cái xác không đầu và thanh kiếm vẫn còn rỉ máu.
Chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đầy máu đỏ, mái tóc đen rủ xuống hai bên vai, sống mũi cao còn đọng lại mùi tanh hôi của xác chết. Gương mặt hắn hiện lên như cơn ác mộng của tất cả những kẻ có mặt ở đấy.
“Jung ….Jung…Yun…”
Hanazawa run rẩy nhìn người vừa xuất hiện mang theo mùi tử khí khiến cho mọi ngôn từ đọng lại nơi cổ họng. Những kẻ còn lại cũng vội vàng dạt sang một bên khi bước chân của hắn chậm chạp tiến vào, không dám thở không dám động đậy như thể thanh kiếm vô tình kia sẽ lia đến và cắt phăng cái đầu của họ. Đôi mắt vẫn một màu trắng dã và nụ cười nửa miệng nở trên môi, hắn thả cái xác ra rồi cứ thế tiến lại gần Hanazawa, chậm chạp như con thú dữ nhìn con mồi đang ở bước đường cùng.
Hanazawa giờ mặt cắt không còn giọt máu, lão đưa ánh mắt nhìn những kẻ gần đó mong được cứu giúp nhưng chẳng ai dám đến gần. Họ dần dạt sang một bên vì sát khí tỏa ra từ người Yunho trở nên ngột ngạt.
“Ông chủ Jung! May quá, chúng tôi…biết hôm nay ông chủ đến nên đã tổ chức tiệc mừng….ông”
[Jaejoong à! Em nhìn xem, những kẻ này đang tổ chức tiệc chúc mừng chúng ta đấy. Anh có lẽ nên đáp lại lòng nhiệt tình của họ nhỉ].
Dường như nỗi sợ hãi ngày một trở nên lớn hơn. Hanazawa thét lên kêu bọn thuộc hạ vào cứu nhưng tất cả đã phơi xác trên con đường tiến vào phòng tiệc.
“Mày có hóa thành ma tao cũng không sợ”
Hanazawa rút từ trong ngực áo ra một khẩu súng rồi chĩa thẳng vào Yunho, đôi mắt vì quá sợ hãi mà trợn lên như sắp sửa nhảy hết cả ra ngoài. Nhưng khẩu súng vừa được lên đạn thì bàn tay của lão cũng rời khỏi cơ thể. Máu văng ra bắn lên mặt Yunho khiến cho ham muốn trong hắn càng trỗi dậy.
[Jaejoong à! Em nhìn xem, gương mặt này mới đẹp đẽ làm sao, nó đang hân hoan chào em đấy]
Tiếng la hét mỗi lúc một lớn hơn, những kẻ có mặt ở đó bắt đầu đè lên nhau mà tháo chạy, tiếng bàn ghế đổ kèm them tiếng chai lọ rơi xuống nền đất vỡ tan. Chẳng mấy chốc căn phòng đã trở nên tan hoang đến thảm hại. Vanness đứng lặng im trong góc phòng và quan sát Yunho từng chút một.
“Ông Jung…tha …tha cho tôi….tha..cho tôi… Cậu Vanness làm gì đi chứ…cứu tôi ”
Đáp lại lời kêu cứu của Vanness chỉ cười rồi đưa ly rượu lên tỏ ý chúc mừng.
Hanazawa ôm lấy cánh tay vẫn đang chảy máu lùi lại trong góc phòng, đôi mắt in bóng con quỷ dữ cầm thanh kiếm sắc lao đến rồi nó trở nên tối đen như mực.
Yunho đưa thanh kiếm lên môi kiếm những giọt máu còn vương trên đó một cách thích thú, cái chết đẹp đẽ mà hắn ban tặng cho kẻ đứng đầu hội đồng đen đáng được biểu dương bằng một nụ cười ngọt ngào. Chậm chạp quay sang nhìn Vanness, đôi mắt hắn hằn lên sự thèm khát máu chảy.
“Chào mừng quay trở lại…Ông chủ Jung”
Vanness đưa ly rượu lên môi rồi uống cạn, chiếc ly trượt khỏi tay anh ta rồi rơi xuống mặt đất vỡ tan. Vanness chậm chạp tiến lại gần Yunho rồi dang rộng cánh tay như chào đón một người bạn quay trở về.
“Tất cả mọi thứ vẫn không thay đổi, chỉ cần còn Jung Yunho thì tổ chức sẽ làm theo mọi mệnh lệnh của Jung Yunho”
Bước chân loạng choạng theo dòng suy nghĩ mệt mỏi, hắn nở một nụ cười trên khóe môi. Thanh kiếm đưa vào không trung lạnh ngắt.
28
Lái xe lòng vòng một hồi không hiểu sao lại đến đúng cửa L’espoir, Yoochun thở dài rồi bước ra khỏi xe. Dẫu sao cũng đến đây rồi, có lẽ nên vào bên trong để xem tình hình thế nào, may ra Junsu sẽ đứng ở cửa và xù những chiếc gai nhọn ra với anh. Nghĩ là vậy nhưng
dường như vẫn còn do dự cho nên sau mười phút Yoochun mới lên được mấy cái bậc thang. Anh đứng tần ngần một lúc rồi mới đẩy cửa vào.
Không khí trong tiệm vẫn không có gì thay đổi, ấm áp và nhẹ nhàng, có chăng là chỉ thiếu đi bóng dáng của một người nào đấy mà thôi.
“Xin chào! lâu lắm không thấy chủ tịch đến chơi, à quên đến uống cafe”
Cái giọng nửa đùa nửa thật của Heechul vang lên khiến cho Yoochun quay đầu lại. Nhìn gương mặt cậu ta có vẻ mệt mỏi nhưng nụ cười tinh nghịch vẫn nở trên môi.
“Junsu…”
Dường như đoán được Yoochun đang nghĩ gì nên Heechul vội cắt lời.
“Cậu ấy vẫn chưa về, cũng không gọi điện. Tôi đang nghĩ xem có nên báo cảnh sát hay không đây”.
Một nỗi thất vọng vẽ lên trong đôi mắt Yoochun, vốn đã tự nhủ là không nên hy vọng rồi nhưng sao nghe Heechul nói mà lòng dạ anh càng thêm bồn chồn.
“Đã đến đây rồi thì ở lại uống một ly cafe nhé, tuy không được đặc biệt như của Junsu nhưng chắc cũng uống được, anh không định bỏ về luôn đấy chứ?”
Yoochun cười trừ rồi đi đến chiếc bàn quen thuộc, nơi mà anh trước đây vẫn thường ngồi. Heechul đứng đằng sau chỉ cười thích thú, xem ra ông chủ tịch này thú vị hơn cậu tưởng nhiều.
“Tôi nghĩ anh nên đổi bàn thì hơn”
Yoochun quay lại nhìn Heechul tỏ ý không hiểu, thấy thế cậu ta lại cười.
“Chỗ đó của anh có người ngồi rồi, có trách thì trách anh lâu không đến đấy nhé. Thôi! chọn một chỗ khác cũng được, đằng nào thì Junsu cũng không có ở đây hôm nay”
Nếu bỏ về thì hơi mất lịch sự cho nên Yoochun đành miễn cưỡng đi đến một cái bàn gần đó, đang định ngồi xuống thì nghe có tiếng gọi giật từ sau lưng.
“Này! Park Yoochun”
Yoochun quay lại nhìn và không khỏi ngạc nhiên, trước mặt anh là Hankyung đang vừa cười vừa vẫy tay với anh. Chỉ thấy Heechul nói một câu gì đó rồi đi vào bên trong, dường như cậu ta không biết mối quan hệ giữa anh và Hankyung thì phải, và theo thái độ thì cậu ta có vẻ không thích Hankyung cho lắm.
“Sao hôm nay anh nhàn rỗi mà đến đây uống cafe thế?”_Yoochun vừa kéo ghế vừa hỏi, giọng đầy vẻ châm chọc.
“Này! đừng có nghĩ tôi chỉ biết đến công việc thôi nhé, hơn nữa …”
Câu nói của Hankyung bị cắt đứt bởi tiếng đặt tách cafe không mấy nhẹ nhàng của Heechul, rõ ràng là cậu ta đang rất khó chịu.
“Hankyung à! hình như anh đã đắc tội gì với Kim Heechul thế?”
Yoochun nhìn Hankyung một cách tò mò, nhưng anh chỉ cười rồi đưa tách cafe đang uống dở của mình lên miệng.
“Có tin tức gì của Changmin và Junsu không?”_Yoochun hỏi, tay vẫn khuấy đều tách cafe.
“Chưa! nếu có gì tôi sẽ báo cho cậu ngay”
Nhắc đến Changmin và Junsu thì không khí xung quanh hai người bỗng trở nên ngột ngạt hơn. Sau đó họ ngồi trò chuyện một lúc cho đến khi điện thoại của Hankyung reo. Anh mở máy lên nghe rồi vội vàng đứng dậy.
“Tôi có chuyện quan trọng, tôi về trước nhé”
“Em cũng về luôn, đợi em một chút”
Yoochun đi vào bên trong chào Heechul rồi quay ra. Khi ra đến cửa hai người gặp Woohyuk. Anh ta Nghiêng mình cúi chào họ một cách lịch sự rồi bước vào bên trong. Nhưng khi Woohyuk vừa xuất hiện thì nét mặt của Hankyung bỗng nhiên thay đổi. Anh đứng tần ngần mãi một lúc cho đến khi Yoochun giục mới bỏ đi.
Tren đoạn đường ra chỗ bãi để xe, Hankyung không nói một câu nào cả khiến cho Yoochun lấy làm lạ. Anh toan hỏi thì Hankyung đã mở lời trước.
“Yoochun này! cậu có biết cái người mà chúng ta gặp lúc ra khỏi tiệm cafe lúc nãy không?”
“Là Jang Woohyuk hả. Anh ta là anh trai của cái cậu mang cafe cho em lúc nãy đấy. Hai anh em anh ta với Junsu cùng mở tiệm cafe này, trước đây Junsu cũng sống ở nhà anh ta một thời gian”
“Thế hả?”
Hankyung hỏi xong liền im lặng, vẻ trầm ngâm của anh khiến cho Yoochun cảm thấy khó hiểu.
“Có chuyện gì sao?”
“Không, không có chuyện gì đâu”
Hankyung quay sang cười rồi bỏ đi, Yoochun toan hỏi một điều gì đó nhưng lại thôi. ANh thở dài rồi bước vào trong xe, ngày hôm nay thế là kết thúc với ngài chủ tịch bận rộn. Không có tin tức của Changmin và Junsu, chờ đợi có lẽ là điều anh tiếp tục phải làm bây giờ.
=========================================
Để cho dòng nước mát lạnh cuốn trôi đi mọi bụi bẩn của con đường dài, những vết máu tanh, những mùi đau khổ còn đọng lại trên cơ thể, hắn luôn luôn muốn mình là một người đàn ông hoàn hảo trước mặt cậu, trước mặt Jaejoong của hắn.
Đâu đây, tiếng nước chảy như bàn tay dịu dàng của ai đang ve vuốt tấm lưng nham nhở của hắn. Khẽ cười, con tim tối tăm ngập trong đôi mắt vướng đầy hận thù. Tâm hồn đã tối đen từ sau đám cháy, chết dần chết mòn trong đau khổ và tuyệt vọng. Còn lại gì cho hắn ngoài vết thương giờ đã mưng mủ và lở loét.
Nước vẫn chảy, giọt nước mắt đã chẳng thể tuôn rơi. Đau khổ đã không còn là đau khổ, con thú ngủ trong tim trỗi dậy theo hành trình của thời gian.
Dãy hành lang rộng với những ô cửa sổ nhỏ lấy ánh sáng từ bên ngoài vào, sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch mát và trong khiến cho những bước chân trên đó vang vọng mãi như những hồi chuông dài không dứt.
“Chuyện này là thế nào?”
Một cô gái mặc bộ đồ đen đẩy cửa xông vào, trên gương mặt vẫn còn đọng lại mấy giọt mồ hôi, thành quả cái nóng bên ngoài cộng với sự sốt ruột.
Vanness ngước lên nhìn người vừa xuất hiện rồi lại cúi xuống xem xét nốt số giấy tờ trên mặt bàn.
“Tiffany, cơn gió nào đưa cô đến đây thế?”
Ngay sau khi anh ta vừa hỏi thì thân hình nhỏ nhắn của cô gái đã lao đến chắn trước mặt, đồng thời đập tay lên bàn một cái rầm khiến cho tài liệu của Vanness bay lên rồi lại bay xuống.
“Đừng có giả bộ nữa! Anh đang có âm mưu gì vậy? Rõ ràng người của hội đồng đen đã thống nhất là sẽ hợp tác với Seven. Sao bây giờ lại quay sang Jung Yunho”
Mái tóc ngắn của Tiffany rủ xuống hai bên vai, phần cổ áo phía trước trễ xuống để lộ một phần khuôn ngực gợi cảm. Vanness ngả người ra sau ghế nhìn cô ta đầy vẻ giễu cợt.
“Thứ nhất, quyết định của Hội đồng đen không liên quan đến tôi, thứ hai , trước nay hội đồng đen vẫn đứng một phe với tổ chức của Jung Yunho, cho nên không thể nói là: ” bây giờ lại quay sang Jung Yunho được”. Đừng có bức xúc như thế, sẽ làm gương mặt cô trông khó coi lắm”
Không thèm để ý đến lời Vanness nói, Tiffany đùng đùng bỏ ra ngoài.
“Để tôi xem Jung Yunho là thần thánh phương nào mà lại khiến cho anh Vanness đây thay đổi ý kiến thế. Hắn chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ủy mị vì tình, ngu si đi yêu một thằng điếm rẻ tiền rồi bán cả tổ chức”
Vanness có lẽ định ngăn cản Tiffany nhưng lại thôi, anh ta thở dài rồi lại tiếp tục làm việc, trên môi vẽ lên một nụ cười thích thú.
Sau một hồi hỏi bọn đàn em, Tiffany cũng đến được phòng của Jung Yunho. Cô ta không thèm gõ cửa và xông vào luôn, vốn dĩ chẳng coi hắn là cái gì cả. Jung Yunho trước nay đều nhờ cậy Hyesung mới có được cơ nghiệp này, cho nên, một người đã từng bán cả mạng để có được một vị trí trong Hội đồng đen như cô ta chỉ coi hắn bằng nửa con mắt, thậm chí đến mặt còn chưa bao giờ nhìn.
Yunho lúc này đã tắm xong, hắn ngồi tựa trên một chiếc ghế hướng ra khu vườn trước mặt, Mái tóc dài bết lại vì máu tanh giờ đã được cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt khép lại như đang ngủ. Có lẽ hắn đang mơ, giấc mơ ngọt ngào tại một nơi nào đó có cậu, nơi nụ cười dịu dàng trên đôi môi hồng lên trong gió làm cho tâm hồn hắn được thảnh thơi. Nhìn hắn bây giờ không ai nghĩ đó là một tên mafia khát máu đã từng giết hơn 30 mạng người chỉ trong một đêm.
Mải miết trên con đường ngập nắng nên hắn không thèm đoái hoài đến sự xuất hiện của người lạ mặt. Vốn dĩ định vào chế giễu Jung Yunho cho thỏa cơn giận dữ nhưng mọi ngôn từ không thể nào thoát ra được, Tiffany cứ đứng đó một lúc cho đến khi Vanness bước vào, có lẽ anh ta sợ hắn sẽ cho cô ta một nhát kiếm hay một viên đạn vào cái miệng xinh đẹp nhưng không biết điều ấy nên vội đến xem sao.
“Anh ta ngủ rồi! đợi đến khi khác đi”
Vanness nói nhỏ rồi kéo tay Tiffany ra nhưng cô ta liền đẩy anh ta ra rồi xấn xổ tiến lại gần Yunho, thầm trách mình vừa rồi đã bị say nắng.
“Này! Không ngờ ông chủ Jung hôm nay lại thảnh thơi thế, ngồi ngắm cảnh hóng gió sao? Tôi nghe nói ông có người tình xinh đẹp lắm cơ mà, cậu ta đâu rồi mà lại để ông ngồi một mình thế này?”
Tiffany có lẽ không biết mình vừa nói những điều không nên nói bởi vì ngay sau đó đôi mắt lạnh như băng của Yunho từ từ mở ra. Trong phút chốc, toàn thân Tiffany như bị đông cứng lại. Sát khí từ hắn bao bọc lên cơ thể mảnh mai của cô ta, đồng thời cái nhìn sắc lạnh của hắn khiến xuyên vào tim khiến cho cô ta không thể nào thở được, mồ hôi cũng túa ra trên gương mặt xinh đẹp giờ đã tái mét. Nhận thấy có chuyện không hay sắp xảy ra, Vanness vội vàng chạy đến kéo Tiffany ra khỏi phòng.
“Cô làm cái gì thế?”
Anh ta vừa nói vừa đóng cửa lại, Tiffany có lẽ vẫn chưa hoàn hồn nên cô ta cứ đứng mãi một chỗ như vậy cho đến khi Vanness gọi.
“Cô không sao chứ?”
“Không…không có gì”
Nói rồi Tiffany quay lưng bỏ đi, trông đáng thương như một con mèo nhỏ.
Không gian yên tĩnh không còn bị phá vỡ, đôi mắt từ từ khép lại. Nhắm mắt rồi mà chẳng thể nào ngủ được, đã bao đêm rồi hắn mải miết đi trên con đường tối tăm. Niềm khát khao nhìn thấy máu chảy như cơn nghiện chạy thẳng vào tim. Không thể ngủ, không thể mơ để rồi tâm hồn ngày càng cay độc, để cho tiếng nói vang đi xa xôi đến nơi nào có cậu. Đã không còn những ngày tháng yên bình, cuộc sống buồn tẻ này có lẽ nên kết thúc trong một biển lửa, ngọt ngào và đẹp đẽ.
Hắn muốn dâng tặng cho cậu món quá tuyệt mĩ nhất, món quà sẽ khiến cho nụ cười của cậu mãi mãi tỏa nắng.
[Jaejoong à! màu đỏ rất hợp với em. Đợi nhé….anh sẽ mang nó đến cho em]
Nụ cười cay độc vẽ lên môi, thưởng ngoạn màn đêm của thành phố buồn tẻ, sự sống rồi sẽ chấm dứt …chỉ có điều là sớm hay muộn mà thôi.
=================================================
Cánh đồng xanh ngọt ngào trong nắng, bài đồng ca quen thuộc thánh thót trên môi. Đã bao lâu rồi không được nghe, không được cảm nhận mùi thảo mộc trong sống mũi? tiếng kèn acmonica hòa trong làn gió mới, Chungnam xanh một màu giờ đỏ rực trong nắng chiều sắp tắt.
“Bao giờ cho có mưa rơi…ông mặt trời xa xôi…đỏ au cuối chân trời….bao giờ cho có mưa rơi….con đường xanh màu lá….”
Đôi mắt ngập trong kí ức của Changmin cứ mở to để nhìn vào khoảng không trước mặt nhưng không có ánh sáng nào cả, tất cả chỉ còn là một màu u tối, u tối đến lạnh lùng. Đôi môi run rẩy lẩm nhẩm bài đồng ca xưa một cách điên dại, nước mắt cứ thế thi nhau chảy dài trên gương mặt vô hồn vì quá đau khổ, toàn thân Changmin không ngừng co giật vì nỗi đau từ quá khứ và hiện tại, bởi vì có cố đưa ra để nắm bắt một người nhưng chỉ là vô vọng mà thôi.
“Changmin à!”
Tiếng lay gọi của Kibum không thể nào đến được bên tai, Changmin đang ở một nơi nào đó có cánh đồng xanh mướt, nơi con đường về ngập trong làn cỏ cao quá đầu ba đứa trẻ. Bài đồng ca quen thuộc vang lên cùng tiếng cười đùa, tiếng chuông gió kêu bên bậc thềm mát rượi.
Nơi đâu cho kí ức còn tồn tại? Mặc cho tiếng gọi đến khản cả cổ của Kibum vang lên bên tai, Changmin đang đi tìm lại cho mình quá khứ một thời lãng quên, quên vì thời gian hay quên vì một kẻ không cho cậu nhớ.
“Bao giờ cho có mưa rơi….”
Bao giờ?
Bao giờ
[Jaejoong à!]
Nỗi lo âu ngập đầy trong đôi mắt Kibum, những nỗ lực của hắn dần trở thành vô vọng khi thân thể của Changmin không ngừng run rẩy trong vòng tay hắn. Mồ hôi làm ướt đẫm chiếc áo Changmin đang mặc, cậu như người mê sảng lạc lối trong giấc mơ mà hắn không thể nào biết được. Cái tin Jaejoong chết như lưỡi dao cứa nát tâm hồn Changmin đồng thời đẩy cho mọi hy vọng xuống vực sâu.
Kibum nhìn sang bên cạnh, Junsu cũng không khá gì hơn, đôi mắt giờ mở ra và cứ thế nhìn vô thức về phía trước. Hai con người giờ như hai xác chết ở trước mặt khiến cho sự bất lực trong hắn ngày một lớn hơn. Vẫn tiếp tục lay gọi Changmin, một cảm giác sợ hãi lấp đầy trong tim, hắn sợ mất cậu.
“Này! Changmin..cậu nghe tôi nói chứ…tỉnh lại đi CÓ AI KHÔNG! MAU MỞ CỬA RA”
Kibum gào lên mong sao có người đến giúp, tình trạng của Changmin ngày càng xấu hơn, nếu không đưa cậu ra khỏi đây thì mọi chuyện sẽ càng trở nên vô cùng tồi tệ. Nhưng dù có hét đến khản cả cổ họng thì vẫn không thấy có ai cả. Kibum gần như phát điên, hắn đặt Changmin nằm xuống đất rồi tiến lại gần cửa phòng giam, nắm lấy những chấn song bằng sắt đã han gỉ, Kibum gào lên như con thú bị thương.
“CÓ AI KHÔNG!MỞ CỬA RA”