Số phận - Chương 55
Đưa con dao lên miệng để nếm thứ dung dịch vẫn còn nóng ẩm , loang sang đôi môi dày, trên sống mũi cao. Mùi tình yêu trỗi dậy trong tâm trí. Hắn dành tặng cho cậu vũ điệu bất diệt của cái chết.
Đôi mắt hoang mang và tiếng ồn ào hoảng loạn của những tên đàn em vang lên trong khu rừng tối tăm, không ai dám đến gần tử thần khát máu. Con dao trên tay hắn còn ướt đẫm màu đau khổ, màu bi thuơng, nụ cười nửa miệng trên môi hòa trong ánh mắt đã chuyển thành màu trắng…màu trắng của tuyệt vọng và điên loạn.
“Không được giết nó, nếu chạm vào một sợi tóc của nó tao sẽ hỏi tội chúng mày”
Seven quát khi thấy một tên đàn em của mình rút súng ra. Bọn thuộc hạ hoang mang trước mệnh lệnh quá khó khăn của ông chủ chúng, nỗi sợ hãi tràn ngập trong đôi mắt sâu, chúng hết nhìn nhau rồi lại nhìn thân thể ngập trong mùi tanh của đồng đội.
[Jaejoong à! cây hoa của chúng ta có màu đỏ như thế này đây, em có thấy không, tiếng rên run sợ của bọn chúng, em có thấy không?]
Những tiếng hét hòa trong nhát chém ngọt như đôi môi, mùi vị của cậu còn đọng lại trong đầu lưỡi, đôi mắt hoang dại tìm kiếm tình yêu, tìm kiếm màu tinh khôi của cái chết.
Seven lặng im nhìn Yunho lần lượt giết chết đàn em của mình một cách thích thú, thi thể của bọn chúng nằm chất đầy trên mặt đất, máu chảy ra nhuốm ngọn cỏ xanh. Không băn khoăn, không tức giận, hắn ngắm nhìn tử thần đòi nợ.
Thảm cảnh nối tiếp thảm cảnh, hơn 30 tên mafia không làm gì được một kẻ đã không còn là người.
“Để xem mày làm sao tìm được tao”
Seven cười đểu rồi ngồi vào trong xe. Chiếc xe rú lên từng hồi dài rồi bỏ lại đằng sau đám hỗn loạn do người anh em của hắn gây ra. Chết có bấy nhiêu thôi có đáng gì, cái hắn cần thì đã có được, ma vuơng trong Yunho đã thức tỉnh, đang đòi máu, đang cười hả hê ngắm nhìn những cái xác bất động trên nền đất cằn khô.
Lửa vẫn cháy….
Tiếng gào thét vang vọng vào đêm đen.
“Này ăn đi”
Tiếng tên đàn em vang lên phá vỡ không gian lặng lẽo trong khu nhà giam đặc biệt của Seven. Đặt khay thức ăn xuống nền đất ẩm, cách cửa phòng giam một khoảng cách an toàn rồi hắn đứng dậy bỏ đi, miệng không quên nhổ ra một câu chửi thề vì cái công việc nhàm chán mà ngày nào mình cũng phải làm. Tiếng bước chân của tên đàn em cứ thế xa dần rồi biến mất hẳn vào dãy hành lang tối tăm và nồng nặc mùi ẩm mốc.
Lười biếng nhìn thứ thức ăn khô khan ngoài song cửa một lúc rồi Kibum mới chậm chạp đứng dậy.
“Hứ! chẳng lẽ tên khốn kiếp ấy nghèo đến mức cho con tin ăn chỉ toàn bánh mì với nước lã hay sao?”_Kibum vừa càu nhàu vừa lôi khay thức ăn qua cái khe nhỏ ở bên dưới chấn song vào, sau đó hắn đưa nó đến trước mặt Changmin_” Nhưng nếu không ăn thì đến khi ra khỏi đây sẽ thành cái xác khô đấy”. hắn bẻ một cái bánh mì ra rồi đưa cho Changmin, nửa còn lại đưa lên miệng ăn một cách ngon lành.
Bụng đã đói đến mức không còn cảm giác cho nên có ăn hay không thì cũng chẳng làm sao cả, sống hay chết đối với Changmin đã không còn quan trọng, chỉ cần nhắm mắt thế là xong. Có vẻ như đoán được điều Changmin đang nghĩ nên Kibum nói luôn, miệng vẫn còn nhai nhồm nhoàm.
“Cậu có thể không quan tâm đến bản thân mình nhưng không thể để mặc cậu ta muốn ra sao thì ra chứ?”_Nói xong hắn dịch lại gần Junsu đang ngồi bên cạnh_” Trông sắc mặt của cậu ta không được tốt lắm, mấy hôm nay cũng không chịu ăn gì cả, ai…kiểu này thì mấy hôm nữa sẽ có hai cái xác chết nằm đây với mình, chết kiểu gì không chết, lại đi chết đói sao”.
Kibum kết thúc màn than thở của mình bằng cách đưa chai nước lên miệng uống một hơi. Sau đó hắn cẩn thận đổ một ít nước ra cái nắp chai rồi đưa nó lên miệng Junsu. Sau mấy lần như thế thì đôi môi của Junsu cũng dần dần tươi tỉnh trở lại, đồng thời phần áo dưới cổ của cậu cũng ướt hết. Kibum nhìn thành quả của mình rồi cười mãn nguyện.
“Nhìn đỡ kinh dị hơn rồi, nhưng nếu không ăn thì chết thật đấy….anh Hyesung sẽ thế nào khi thấy cậu như vậy chứ, chắc chắn là không vui đâu.”
Cái tên Hyesung làm cho đôi mắt của Junsu khẽ lay động, có vẻ như trong tiềm thức vẫn còn sót lại một chút xúc cảm nào đó, cảm xúc về một người đã nhốt toàn bộ suy nghĩ của cậu lại trong tim.
Kibum im lặng một lúc rồi đưa cái bánh còn lại lên miệng nhai, sau đó hắn nâng cằm Junsu lên rồi cúi sát xuông miệng cậu, thấy thế Changmin vội lao đến như cơn bão rồi đạp cho một cái ngã dúi dụi.
“Anh làm cái quái gì vậy?”_Vừa ôm Junsu cậu vừa quát.
“Bón cho cậu ta ăn”_Kibum ôm chỗ đau và trả lời một cách ngây thơ nhất_” Mà tôi tưởng cậu sắp chết rồi chứ, tưởng không quan tâm đến cậu ta chứ? Aizz…có đôi khi con người thật không thể nào hiểu được”.
Những lời than vãn của Kibum khiến cho trong lòng Changmin bỗng cảm thấy có chút hối hận.Cậu Nhìn Junsu ngày càng lả đi trên tay mình mà lòng nhói đau. Changmin đổ một ít nước vào chỗ bánh mì còn lại rồi bóp cho nó mềm ra trước khi đút cho Junsu ăn, Kibum nói đúng, không thể chỉ vì bản thân chán chường mà không quan tâm đến Junsu được. Ngồi lặng lẽ quan sát Changmin từ phía sau, Kibum cứ thế cười tủm tỉm.
“Anh cười cái gì?”
“Tôi cười kệ tôi”
“Đưa mấy cái bánh kia đây!”
“Vâng ạ!”_Kibum ngoan ngoãn tiến lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh Changmin và Junsu, vừa trêu chọc, vừa giúp cậu bón cho Junsu ăn.
Cái nhà giam bẩn thỉu này đã không còn nhàm chán đối với Kibum.
================================================
Yoochun ngả đầu ra sau ghế một cách mệt mỏi, số hồ sơ cần phải phê duyệt dồn lại từ mấy hôm nay đã khiến cho anh phải thức trắng một đêm để hoàn thành, nhưng dù có cố đến mấy thì cũng chỉ giải quyết được một nửa, số còn lại, anh đành để đến sáng mai làm nốt. Những lúc như thế này, Yoochun lại thầm ước giá như có Changmin ở bên. Chỉ cần có Changmin thì anh sẽ được thảnh thơi để làm những gì mình muốn, chẳng hạn như đến chỗ Junsu uống một tách café và bị cậu hắt hủi, hoặc đến nhà cậu để rồi bị đá ra khỏi cửa một cách không thương tiếc. Nhưng một cú điện thoại từ đồn cảnh sát khiến cho cuộc sống mấy hôm nay của Yoochun hoàn toàn đảo lộn, Changmin và Hankyung đã bị bắt làm con tin, điều đó đối với chính quyền Seoul thật chẳng tốt đẹp gì. Nhưng Yoochun tin chắc Changmin sẽ không gặp nguy hiểm bởi vì anh biết Jung Yunho sẽ không làm gì cậu cả. Hắn dù là một kẻ khát máu nhưng không thể ra tay với em trai của Jaejoong, anh tin chắc như vậy khi thấy ánh mắt của hắn khi nhìn Jaejoong. Điều cần chờ đợi bây giờ là thời gian để Changmin quay trở về.
Rồi đến cả Junsu cũng biến mất theo đã khiến cho Yoochun gần như phát điên. Lần cuối cùng anh gặp Junsu là khi anh bảo lãnh cho cậu ra khỏi đồn cảnh sát. Heechul nói Junsu không hề về nhà, điện thoại gọi thì không liên lạc được. Cậu biến mất như một cơn gió mà chẳng để lại một chút dấu vết nào cả. Nỗi lo ngày càng đè nặng lên vai anh khi cảnh sát tìm thấy một chiếc xe ô tô nằm cách Soeul mấy km trong tình trạng hư hỏng nặng, theo lời những nhân viên cảnh sát ở trại giam Chunggu thì đó là chiếc xe mà Jung Yunho dùng để tẩu thoát cùng hai con tin. Sự im lặng kéo dài của tên mafia ấy khiến cho niềm tin của Yoochun dần bị lung lay. Jung Yunho rốt cuộc vẫn chỉ là một kẻ khát máu, hắn đã từng giết chính cha đẻ của mình thì liệu có thể nào tha cho em trai anh không?
Mafia rốt cuọc vẫn chỉ là mafia.
Tiếng chuông điện thoại khiến cho dòng suy nghĩ của Yoochun bị gián đoạn, anh chậm chạp bật điện thoại di động lên và trả lời người ở đầu dây bên kia một cách mệt mỏi.
“Tôi Yoochun đây”
[Này! Nói chuyện với anh họ mà thế là không được đâu đấy]
Đôi mắt Yoochun ngay lập tức mở to hơn.
“Hankyung!”
[Vẫn còn nhận ra người anh này cơ à, thấy cậu lo lắng thế tôi cảm thấy rất cảm động đấy, tưởng công việc làm cho cậu quên hết mọi thứ rồi chứ ]_ Tiếng Hankyung nửa đùa nửa thật vọng lại hòa lẫn trong tiếng còi xe cảnh sát.
Yoochun ngồi hẳn dậy và hỏi một cách gấp gáp.
“Anh đang ở đâu đấy? Mọi chuyện vẫn ổn cả chứ, chúng thả anh ra rồi à? Thế Changmin đâu? Em muốn nói chuyện với nó”
[Này ! Này! Thái độ của cậu là sao hả…chỉ là đang ở đâu đấy với vẫn ổn cả chứ thôi à…]
“Anh đừng đùa nữa được không? Nói cho em nghe mọi chuyện thế nào rồi”
Hankyung im lặng một lúc rồi mới trả lời câu hỏi gần như quát của Yoochun, giọng anh bỗng trở nên nghiêm túc.
“Tôi thì vẫn ổn…nhưng có vẻ như Jung Yunho thì không ổn chút nào đâu…]
Yoochun lái xe như điên ra khỏi thành phố, những lời nói của Hankyung vẫn còn ám ảnh trong đầu.
…………………………………………� � ? ?………………………………………
“Changmin và tôi bị bắt, bọn chúng giam tôi và nó ở hai phòng khác nhau. Mấy hôm sau không hiểu sao đàn em của hắn lại đưa tôi về Seoul. Theo như tôi nghe bọn chúng nói chuyện với nhau thì hình như Changmin và cả Junsu được Kim Kibum đưa về trước đó mấy hôm rồi. Nhưng lạ là tên đàn em Kibum ấy của Jung Yunho không thấy quay trở lại.”
…………………………………………� � ? ?………………………………………
Như vậy là cả Junsu cũng bị Jung Yunho bắt, nhưng hai người đó được đưa về trước đó rồi cơ mà, sao đến giờ vẫn không thấy có tin tức gì hết? Câu hỏi ấy cứ lẩn quẩn trong đầu Yoochun và làm cho anh không còn bình tĩnh, nỗi lo lắng trong anh cũng càng trở nên lớn hơn.
Theo lời hướng dẫn của Hankyung cuối cùng Yoochun cũng đến được nơi trú ẩn của Jung Yunho. Vừa bước xuống xe anh đã thấy xe cảnh sát xếp thành hàng dài xung quanh một bãi đất ngổn ngang của một đám cháy lớn tro bụi. Trong không khí, mùi tanh nồng và hôi thối khiến cho Yoochun thấy khó chịu . Sau một hồi tìm kiếm, anh cũng thấy Hankyung đứng lẫn trong một đám nhân viên cảnh sát của địa phương và thành phố. Nhìn thấy Yoochun, Hankyung nói gì đó với mấy người đó rồi tiến lại gần phía anh.
“Chà! Đúng là chủ tịch tập đoàn Kaengnam, làm việc hết sức nhanh chóng”
Hankyung vừa vỗ vai Yoochun vừa đùa. Nhìn thấy ông anh họ mình vẫn bình an và không có một chút sứt mẻ gì cho trong lòng Yoochun dễ chịu hơn một chút.
“Nghe anh nói nên em phải đến ngay. Rốt cuộc là có chuyện gì thế ? Những điều anh nói qua điện thoại là thật sao?”
Đôi mắt Hankyung bỗng trở nên đăm chiêu, anh im lặng rồi tiến đến một bãi đất chỉ còn lại một đống tro ngổn ngang cùng những viên gạch xám xịt.
“Người dân ở thị trấn gần đây có nhìn thấy khói từ chỗ này, ban đầu cứ tưởng là cháy rừng nhưng…” Hankyung chợt dừng lại rồi đưa mắt nhìn sang một khoảng đất cách đó vài chục mét, nơi mà mùi tanh hôi nồng nặc nhất_” Khi đến nơi thì chỉ còn lại một đống tro và…vài chục cái xác.”
Yoochun nhìn những đường kẻ màu trắng trên mặt đất, những vết máu đã đen lại thành từng khoảng xám xịt mà không khỏi rùng mình.
“Cậu cũng thấy sao? Nhưng kẻ đó bị giết một cách rất dã man, thi thể mỗi nơi một mảnh, cái nào lành lặn thì mặt mũi cũng biến dạng gần hết. Dấu vết từ hiện trường thì không thấy có một viên đạn nào được bắn ra và ….hung khí là một con dao dài 30cm…nó được găm vào lưng một người, có lẽ đang cố tìm đường chạy trốn. Bọn người này đến tìm Jung Yunho thì phải, chúng mặc trang phục khác với đàn em của hắn.”
Yoochun bắt đầu cảm thấy buồn nôn, anh nhìn đăm chiêu về đống tro tàn và hỏi.
“Bọn người ấy là ai? Còn Jung Yunho và Jaejoong đâu”
Hankyung thở dài rồi nhìn Yoochun.
“Nếu như tôi biết được thì tốt quá”
Hankyung nói xong liền bỏ đi. Còn lại một mình, những mối lo càng trở nên ám ảnh đối với Yoochun. Anh thẫn thờ quay vào trong xe mang theo câu hỏi vẫn chưa được giải đáp, Changmin và Junsu đang ở đâu?.
“Hắt…xì”
Kibum nhìn Changmin một cách ngao ngán rồi than thở.
“Bị cảm rồi sao? Hay là ai đó đang rủa cậu đấy?”
Changmin không thèm đoái hoài gì đến lời của Kibum, cậu cúi xuống chỉnh lại đầu Junsu vừa mới lệch sang một bên sau cái hắt hơi vừa rồi.
“Không hiểu sao cậu và anh trai cậu lại khác nhau đến thế? Anh Jaejoong ân cần bao nhiêu thì cậu khó ưa bấy nhiêu. Số tôi đúng là không có phúc”
Nhắc đến tên Jaejoong khiến cho đôi mày của Changmin nhíu lại, cảm giác trống rỗng trong lòng lại bị khoét sâu hơn.
“Tôi thấy cậu có vẻ rất yêu quý anh ấy. Nhưng đôi khi yêu quý quá cũng không tốt đâu sẽ khiến cho đối phương thấy ngột ngạt đấy.”
Nói xong những câu đấy Kibum bỗng cảm thấy hối hận vì gương mặt Changmin càng lúc càng trở nên khó coi hơn. Thấy thế hắn vội xua tay
“Ây! Tôi không có ý dạy bảo gì cậu đâu, đừng có đăm đăm cái mặt vào như thế chứ..tôi”
Kibum đang nói rồi đột nhiên ngừng lại. Hắn cứ thế nhìn đăm đăm về phía trước và chấm dứt luôn màn ca vọng cổ cho đỡ buồn vừa rồi.
“Mấy hôm không gặp! vẫn khỏe chứ”
Giong nói mỉa mai vang lên khiến cho Changmin mở mắt ra để có thể nhìn người vừa tới. Trước mặt cậu lúc này là một người thanh niên có mái tóc hung đỏ, gương mặt bầu bĩnh và nụ cười luôn trực chờ vẽ lên đôi môi xinh đến tội lỗi. Nhìn sang bên cạnh, cậu thấy đôi mắt của Kibum đã trở nên đỏ ngầu, dường như phải khó khăn lắm hắn mới giữ được bình tĩnh.
“Sao thế? Gặp Sungmin dễ thương mà thái độ khó coi thế”
“Cút đi! Nhìn cái mặt mày mà tao thấy buồn nôn”_ Kibum nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi quay mặt vào trong, không thèm đoái hoài đến sự có mặt của Sungmin tại cái nơi khỉ gió này.
‘Hứ! tôi có lòng tốt đến thăm tiện thể thông báo cho người anh em mấy tin thú vị thôi mà, không cần phải nóng giận thế chứ? Đuổi thì tôi đi vậy”
Sungmin cười rồi đứng dậy, cậu ta đi được vài bước thì dừng lại.
“À! Cậu Kim Changmin! Tôi rất tiếc phải thông báo với cậu một tin buồn, anh trai cậu Kim Jaejoong có lẽ đã sang thế giới bên kia rồi. Yên tâm đi, anh ta được chết trong một khung cảnh rất đẹp, chắc cũng cảm thấy vui lòng.”
Câu nói của Sungmin kết thúc bằng một tràng cười khoái trá. Kibum không còn tin được vào tai mình nữa, hắn ngay lập tức lao đến nắm lấy song sắt rồi gào lên.
“Đứng lại Lee Sungmin! Mày vừa nói cái gì? Đứng lại cho tao!”
Nhưng đáp trả lại Kibum chỉ có tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần của Sungmin. Hắn lắc đầu một cách bất lực để đẩy ra khỏi đầu cái điều mà Sungmin vừa nói, Jaejoong không thể nào chết được, anh Yunho sẽ không để cho anh ấy chết , không thể nào. Nghĩ đến đây Kibum bỗng giật mình quay lại. Changmin từ bao giờ đã đứng đằng sau hắn, đôi mắt vẫn mở to nhưng bên trong không có lấy một chút cảm xúc nào cả.
‘Này! Cậu đừng tin những gì hắn nói, hắn chỉ muốn chúng ta mất tinh thần thôi”
Cái nhìn của Changmin dường như tan vào trong bóng tối, nó khiến cho Kibum cảm thấy vô cùng bất an.Hắn vội vàng lay cánh tay vẫn buông thõng của Changmin.
“Này! Có nghe tôi nói gì không? Đừng tin những gì hắn ta nói”
Nhưng những lời của Kibum chẳng thể nào đến được tai của Changmin, trước mặt cậu bây giờ chỉ còn lại một màn đêm tối tăm và lạnh giá.
Vô cảm…
=================================================
Tiếng nhạc vui bao phủ lên căn phòng lộng lẫy ánh đèn, những tiếng cười đùa hòa trong lời chúc tụng giả dối. Ngày hôm nay, những kẻ có thế lực của rất nhiều băng đảng đã tụ họp nhau lại để” tưởng niệm” sự ra đi của người đứng đầu băng đảng khét tiếng nhất. Nụ cười vẽ lên gương mặt thay cho sự xót thương, cuộc vui thay cho đám tang ngậm ngùi nước mắt, những kẻ đó đang hân hoan trong ngày hội được giải thoát khỏi nỗi sợ hãi bao năm vẫn đè chặt lên đôi vai. Jung Yunho chết cháy cùng người tình, một cái chết đẹp đẽ nhất và đáng mong chờ nhất.
Những người của hội đồng đen cũng tham gia trong bữa tiệc đó và đương nhiên không thể thiếu Vanness. Vẫn mái tóc đỏ quạch đến rợn người, vẫn bộ véc đen làm tôn lên sự lạnh lùng đến cay độc trong đôi mắt. Nhưng khác với những gương mặt hớn hở kia, anh ta chỉ đứng lặng im trong một góc phòng để thưởng ngoạn hương vị cay nồng của rượu. Thỉnh thoảng lại có vài ba cô gái, con của những ông chủ tại bữa tiệc này, đến bắt chuyện nhưng hắn chỉ cười chiếu lệ rồi lảng sang chỗ khác. Không phải Vanness không có hứng thú với đàn bà, cũng không phải vì họ quá xấu mà là anh ta đang chờ đợi, linh cảm mách cho anh ta biết đêm nay chắc chắn có chuyện thú vị sắp xảy ra. Vanness cứ thế đứng quan sát tình hình trong phòng tiệc, gương mặt cũng mỗi lúc trở nên đăm chiêu hơn.
Tiếng náo loạn từ bên ngoài khiến cho không khí tươi vui của buổi tiệc bị gián đoạn. Những người có mặt ở đó bắt đầu nhìn nhau xem có chuyện gì đang xảy ra. Lão Hanazawa, người đứng đầu hội đồng đen, liền ra lệnh cho thuộc hạ chạy ra ngoài xem tình hình rồi quay sang chấn an những người có mặt ở đó.
Rượu lại được tiếp tục đưa lên môi, đôi mắt Vanness dừng lại nơi cánh cửa chính, có vẻ như mọi suy nghĩ của anh ta đều tập trung ở đó.
Nhưng tên thuộc hạ của Hanazawa vừa mới đi ra đã quay trở vào với gương mặt đã không còn giọt máu, hắn run rẩy quỳ xuống dưới chân lão mà bẩm báo.
“Thưa ông chủ…Jung….Jung….”
Thái độ hốt hoảng của tên thuộc hạ đó khiến cho Hanazawa thấy khó hiểu, cùng với thân hình xò xề của mình, lão cúi xuống xốc cổ hắn lên rồi hỏi.
“Có chuyện gì?”
Nhưng ngay sau đó cánh cửa chính bị phá tung ra kèm theo tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng và những tiếng la hét bên ngoìa mỗi lúc một lớn hơn. Một vật thể từ đâu bay vào rồi lăn lông lốc trên chiếc bàn lớn màu trắng chất đầy đồ ăn, một cái đầu vẫn còn rỉ máu.