Silver Rings - Chương 29
Silver rings. 9
Bố mẹ tôi sau khi hỏi thăm và cảm ơn Huyền thì để cho tôi và cô được tự nói chuyện với nhau. Chưa ai, kể cả Hồng, biết được mối quan hệ của tôi và Huyền. Tất nhiên, trước mặt người khác, chúng tôi cũng làm như chẳng biết gì về nhau.
– Tôi cứ tưởng rằng cô đã vào Nam rồi.
– Mình đã ra Hà Nội được vài tháng. Chỉ là, không liên lạc với lớp.
– Ờ. Và cô biết tôi ở đó đêm ấy? Không phải là mưu của con Trà sao?
– Trà? Bạn ấy nói gì với cậu? Không có chuyện đó. Mình chỉ tình cờ đi qua, và thấy cậu?
– Giữa trời mưa?
Huyền gật đầu. Còn tôi thở dài. Một người như nó sẽ không nói dối tôi. Có thể nó chẳng biết gì thật. Và lời giao ước của tôi với Trà không thành hiện thực. Tất cả là một sự ngẫu nhiên trùng hợp đến thế sao? Tôi rốt cục lại mắc ơn một người mà từng vì tôi mà mang oán.
– Mình không biết cậu có một người anh em sinh đôi.
– Cũng không nhiều người biết.
– Hai người rất giống nhau.
– Không hẳn.
– Giống chứ.
Tôi nhìn Huyền chăm chú, để xem nó có thể đưa ra một chứng cứ gì thuyết phục cho lời khẳng định ấy. Nhưng nó chỉ để lộ sự chần chừ bồn chồn lên gương mặt và mái tóc tém lòa xòa phần mái.
– Mái tóc này không hợp với cô lắm.
– Thật sao?
Tôi vén những lọn tóc che lấp gương mặt của Huyền, nhún vai:
– Cô nên để tóc dài như trước. Nó hợp với gương mặt của cô hơn.
– Cậu nghĩ như thế sao?
– Ai cũng nghĩ như vậy thôi.
– Chỉ là, mình không dám đối diện với mình ngày trước.
– Ai rồi cũng sẽ phải đối diện với những nhân cách khác nhau trong mình. Việc đấu tranh cho nhân cách cuối cùng, rốt cũng không phụ thuộc vào việc cô nhìn nhận bề ngoài thế nào.
Huyền khúc khích cười. Tôi cũng nhìn cô với ánh mắt lộ rõ sự thắc mắc:
– Cậu không giống cậu của nửa năm trước nữa. Mình thực sự thấy hạnh phúc vì điều ấy.
– Tại sao đêm đó, cô không để mặc tôi? Chẳng phải chính tôi đã gây ra điều đó cho cô hay sao?
– Để mặc ư? Đời nào lại như vậy? Những chuyện quá khứ, phần lỗi của mình là rõ rành rành. Mình thực sự đã lừa dối cậu trong tối hôm ấy. Nhưng tình cảm của mình với cậu, rất khác. Nó không cho mình có thể bỏ mặc cậu. Thậm chí, mình đã không dám chạm vào người cậu. Với mình, cậu rất đặc biệt.
– Vậy còn Hồng Anh?
– Cậu ấy ư? Đó là cậu, một con người khác của cậu.
Tôi nhướn mày.
– Mình nghĩ thế. Hồng Anh là cậu khi chưa có mất mát, hoặc đã vượt qua được mất mát. Còn cậu là một Hồng Anh khi vẫn có ám ảnh về mất mát trong người.
– Cô nghĩ rằng cô thích ai hơn?
– Tất nhiên là cậu. Vì mình cũng có những sự mất mát. Và cậu mới là người đem đến cho mình cảm giác gần gũi và thân thiết. Hồng Anh với mình mà nói, ở cách rất xa.
– Cảm xúc của cô rất trái ngược với người thường.
– Phải. Mình biết chứ. Vì đó là cảm giác của một người từng có nỗi đau. Thế giới của hai cậu dường như không có những nỗi đau như thế. Về bản thân cậu, cậu lại luôn che đậy nó.
– Tôi thấy cô cũng không giống cô ngày trước?
– Thật sao?
– Trước đây không bao giờ cô dám thẳng thắn nói chuyện với tôi như thế này.
– Phải. Có thể là như thế. Thực ra mình đã rất lúng túng trước chuyện này. Mình những mong Trà không để lại địa chỉ ấy, và không bao giờ mình phải gặp lại cậu nữa. Đó không hẳn là mặc cảm hay sợ sệt. Mình cũng không sao định nghĩa nó rõ ràng được nữa. Dường như mình sợ phải gặp cậu, và đối mặt với một thứ tình cảm rất tàn nhẫn trong người mình, thứ tình cảm khiến mình phải ích kỉ. Mà điều ấy lại là điều cậu ghét nhất. Nhưng không hiểu sao, như thế này, Huyền chỉ tôi và nó, mình lại thấy rất dễ chịu. Người thay đổi có lẽ không chỉ là mình.
Đúng. Người thay đổi không chỉ là Huyền. Tôi cũng đã thay đổi, thay đổi theo chiều hướng thế nào? Có lẽ tồi tệ hơn, hoặc sáng sủa hơn. Dù sao thì tôi cũng đã rơi vào cái giới vực cuối cùng của cuộc sống, tôi đã gần như chạm chân đến địa ngục. Và tôi trở lại, hạnh phúc vô hình khi thấy cả gia đình tôi. Nhưng rồi một chuỗi những cảm xúc đến với tôi. Về việc tôi đã làm, về những gì tôi đang phải chịu đựng. Tôi ngờ rằng mình sẽ một lần nữa tìm đến cái chết, khi can đảm của tôi đối diện với cuộc đời lại tụt lùi.
Rồi câu chuyện của bố làm tôi bừng tỉnh. Nó khiến tôi thấy rằng đôi khi, con người ta không thể nghĩ rằng họ đã lớn. Họ cũng từng chỉ là những đứa trẻ. Và chỉ khi coi mình là những đứa trẻ, họ mới nhớ đến sự hiện hữu của cha mẹ. Câu chuyện của bố tôi kì thực là rất đặc biệt. Nó có thể thành bi kịch hoặc hài kịch bất cứ lúc nào bố tôi muốn thay đổi cách kể chuyện. Nhưng về căn bản, ý nghĩa của nó không khác. Ý nghĩa của hai anh em tôi với bố mẹ tôi không bao giờ khác. Có lẽ mọi lời giải thích từ trước đến nay của bố tôi về sự thần thánh của những cặp sinh đôi đều chỉ là nói vui, nhưng tôi tin chắc rằng, với bố mẹ tôi, sự ra đời của tôi và Hồng Anh chắc chắn có thể ngang với phép lạ. Khi nghĩ mình là một phép lạ, như người đời sửng sốt khi nhìn thấy cầu vồng, thì cho dù thấy mình rất tầm thường, vẫn thấy rằng mình luôn có ý nghĩa trong cuộc sống.
Tôi cho việc của tôi và Huyền giống như một trò trêu ngươi của số phận. Tôi đã đẩy cô tới chỗ chết. Rồi chính cô kéo tôi lại từ chỗ chết. Và nụ cười sau mái tóc tém âm thầm làm tôi thấy yên tâm một cách dửng dưng về những gì mình đã làm. Biết đâu, đấy là số phận.
Dẫu sao, thì tôi cũng đang đi đúng đường, tuy nó là một con đường chông gai. Tôi đã để những chuyện tình cảm, những chuyện yêu đương, những nỗi thất vọng chồng chất thất vọng đặt lên cảm thức của mình, thấy rằng sự sống của mình vô vọng như một nén nhang giữa cơn bão. Nhưng, trước mặt tôi lúc này, có người cũng từng vô vọng như thế. Và rồi, tôi trở thành hy vọng trong mắt cô và chính cô biến tôi thành một niềm hy vọng.
Tôi cứ cười mãi về những suy nghĩ quanh quẩn ấy trong đầu mình. Về một trò đùa cợt của số phận, về một thời gian dài của những điều gian nan thử thách qua đi. Bây giờ, trong tôi thấy sao? Tôi thấy mình gắn bó đặc biệt với Hồng, với gia đình tôi, và có tình cảm đặc biệt với cô gái đang ngồi trước tôi, cô gái để sự u uất của mình đi đúng đường và cũng chỉ cho tôi đi đúng đường. Tôi thở phào, mỉm cười nhìn Huyền, nhìn cô rất lâu. Cô cúi gằm mặt trước tôi, lộ rõ sự bối rối khó xử. Nhiều khi tôi thấy cô là một cô gái trải đời. Đôi khi, tôi thấy cô chỉ đơn giản là một cô gái rụt rè thơ ngây mà thôi.
Như một cơn gió mùa hè trôi qua những hàng cây, cơn gió vùng vẫy và khi vùng vẫy chán, nó làm nên những cơn mưa rào. Sau cơn mưa, nếu vẫn còn ánh sáng mặt trời, sẽ có cầu vồng. Thiên nhiên đơn giản và ăn khớp với cuộc đời con người một cách chẳng ai ngờ đến được. Bởi vì, tất cả mọi thứ trên đời đều thuộc về những quy luật tự nhiên, con người, cũng luôn luôn như thế.
– Tôi muốn tặng cô một món quà đáp lễ.
– Không cần đâu. Cậu đã đến đây mà nói chuyện với tớ, là tớ đã rất vui rồi.
– Đi nào. Từ bây giờ, tôi sẽ cho cô biết, tôi đã chết và sống lại như thế nào, như cô đã cho tôi thấy về cô.
– Anh định nuôi tóc dài sao? Hay cạo trọc?
– Tại sao cô lại nghĩ như thế? Chỉ có con gái các cô quan trọng mái tóc như vậy.
Chúng tôi vào một tiệm kim hoàn. Và tôi nói với ông chủ tiệm:
– Cho bọn cháu hai chiếc nhẫn. Bạc.
Huyền nhìn tôi không chớp mắt, dù bình thường cô là người không bao giờ đủ can đảm nhìn vào mắt người khác.
– Tay cô cỡ 16 phải không? Nào, đưa đây.
Tôi chọn một đôi nhẫn bạc giản dị, chỉ có vài vân in chìm quanh nhẫn.
– Cô có thấy đây không? Tôi chỉ cho Huyền cái khuyên bạc của tôi. Đó là dụng ý của bố tôi, muốn tôi và Hồng luôn nhớ đến lời nói của nhau. Còn bàn tay này của cô, đã cứu tôi. Vì vậy, không có lý gì, nó không có được một chiếc nhẫn bạc. Gia đình tôi thích màu trắng, cô hãy coi đấy là lý do bố tôi và giờ là tôi chọn Bạc, mặc dù tôi không phủ nhận rằng cũng có nguyên nhân là vì nhà tôi không quá giàu có. Tôi hy vọng rằng, mỗi khi tôi nhìn thấy chiếc nhẫn này, tôi sẽ luôn nhớ rằng có người như cô từng kéo tôi sống dậy. Cô có thể đeo nó đến khi nào cô muốn. Được không?
Huyền khóc lóc thảm thiết suốt quãng đường từ tiệm kim hoàn về đến nhà cô, đến nỗi mọi người xung quanh cứ nhìn chúng tôi chằm chằm và đồn đại.
– Tử Anh, sao cậu lại làm như thế? Huyền vẫn gào khóc bên tai tôi.
– Tôi thích thế.
– Cậu khiến cho mình, Huyền nấc lên, cả đời mình chưa từng nhận được một món quà như thế này…
Đột nhiên Huyền ôm chầm lấy tôi và khóc níu tôi lại.
– Cậu thực sự coi mình là ân nhân cứu mạng, phải không?
– Phải. Tôi nói.
– Vậy thì … làm ơn … cho mình được yêu cậu … Mình sẽ yêu cậu mãi mãi, cho dù cậu có đáp lại tình cảm của mình hay không.
Huyền lại òa khóc.
– Được thôi. Tôi cười. Tôi cũng sẽ thử xem, việc yêu một cô gái nhỏ tuổi hơn sẽ như thế nào.
– Mình lớn hơn tuổi cậu.
– Vậy sao?
– Mình sinh tháng 2…Trước cậu tới 3 tháng đấy.
Tôi nhún vai.
– Sao cũng được. Lạ nhỉ. Đôi nhẫn đó đâu có đắt gì. Một tiểu thư như cô lẽ ra phải có vô số thứ quý giá hơn thế chứ.
– Đồ ngốc. Cậu hãy nghĩ mà xem, trong đời mình… đã từng có món quà nào ý nghĩa hơn thế chưa? Cậu khiến mình … cậu sẽ khiến mình khóc chết đêm nay mất…
– Chẳng bao giờ tôi nghĩ cô lại có lúc bồng bột như thế.
– Đừng nói nữa, Tử Anh, cậu khiến mình không thể ngưng khóc được….
Huyền nấc lên từng tiếng. Trong đêm, chiếc nhẫn của tôi trên tay cô lấp lánh sáng. Và tôi cứ thấy một niềm hạnh phúc miên man không thể diễn tả trong người. Như thể cũng là lần đầu tiên, tôi nhận được một món quà lớn như thế.
Tôi và Huyền cuối cùng cũng không về nhà. Chúng tôi dắt nhau đi quanh những con đường trong khu nhà của cô, mát rượi ánh trăng và những cơn gió đầu hè còn hơi lành lạnh. Huyền thỉnh thoảng lại nhìn chiếc nhẫn mà tôi mua cho cô, đòi xem chiếc nhẫn mà tôi đeo, rồi tủm tỉm cười, và cất giấu một niềm vui mà tôi cũng thấy tò mò muốn được biết. Nhưng có lẽ, bản thân tôi cũng đang vui vẻ như thế.
Chúng tôi tung tăng như không phải hai đứa trẻ đã từng chán đời đến quyên sinh. Mà chỉ như hai đứa trẻ con không cần biết đễn xung quanh.
– Anh cũng muốn mua cho Hồng 1 đôi nhẫn, tôi nói. Anh sẽ dự phòng trường hợp nó có một ai đấy quan trọng.
– Được chứ. Chúng ta sẽ mua cho cậu ấy cùng loại này chứ.
– Ừ. Rồi chờ đợi xem nó sẽ trao chiếc nhẫn ấy cho ai.
– Vậy thì hãy nối một sợi chỉ đỏ vào hai chiếc nhẫn. Em nghe nói như thế thì tình cảm sẽ linh thiêng hơn.
– Sao chúng ta không thử nối vào hai cái này trước? Tôi chỉ vào bàn tay.
– Thôi. Huyền cười rạng rỡ. Chúng ta đã có sẵn hai cái này, cô để lộ vết cắt trên cổ tay của mình.
– Liệu có thể là…
Tôi đột nhiên nghĩ đến Trà. Nhưng trong những lời nói vui vẻ của Huyền tôi cũng quên bẵng đi. Chúng tôi đã mua một đôi nhẫn nữa, theo đúng cỡ tay của tôi và Huyền, kết một sợi chỉ đỏ, rồi cho vào hộp. Tôi sẽ đưa cho Hồng cái hộp ấy. Chuyện còn lại, ai mà biết được.
Có thể đó là Trà, hoặc một ai đấy.
Dù sao, đó cũng là chuyện của Hồng.
“Nhất định, em sẽ nuôi lại tóc. Và không bao giờ cắt đi nữa.”
“Không được đâu. Em sẽ phát mệt khi phải gội nó hàng ngày đấy. Tốt nhất là em hãy chờ một dịp đặc biệt rồi cắt tóc.”
“Ví như?”
“Biết đâu đấy.”