Silver Rings - Chương 28
Silver rings. 8
Hiện nay, mẹ tôi làm quản lý cho một chi nhánh của công ty mà ông nội tôi làm chủ. Nghe bố nói thì sau khi chúng tôi được 1,2 tuổi, mẹ đột nhiên đi học lại, lấy bằng trường kinh tế, sau đó vào làm cho ông nội tôi. Bố tôi tự hào nói, mẹ đã tự đi lên bằng chính khả năng của bà, vượt qua hết những nghi kị của gia đình nhà nội tôi.
Còn bố tôi? Ông tốt nghiệp đại học với một tấm bằng tàm tạm, sau đó xin vào dạy vẽ cho một trường tiểu học mà ông có quen biết. Cá tính của ông hợp trẻ con, công việc cũng nhàn hạ, cả đời chắc sẽ không có truân chuyên. Và tuy cả nhà tôi rất hài lòng với công việc nhí nhố của bố tôi, thì tự ông vẫn đôi khi tỏ ra trầm tư khi thấy bản thân quá thiếu chí tiến thủ. Nhưng, tôi yêu tính cách đó của ông. Bởi đó là một phần đem lại sự hạnh phúc của gia đình tôi.
Tôi kể chuyện này có lẽ nhiều người sẽ không tin. Nhưng một lần Tử hút thuốc trong phòng, bố tôi thấy được, ông chỉ tỉnh bơ nói: “Hút thuốc lá là hỏng răng đấy con ạ” làm cả tôi và Tử phải trố mắt nhìn nhau. Tôi biết đa số các ông bố tử tế khi thấy cảnh ấy sẽ có thái độ như thế nào, ngoại trừ bố tôi. Khi tôi hỏi ông tại sao ông phản ứng như thế, ông chỉ cười rất thoải mái:”Vậy nếu bố cấm thì chúng mày có không hút nữa không?”. Quả thật, sau lần đấy, tôi thấy Tử có vẻ quyết tâm cai thuốc.
Sau hơn một tuần tôi mới đến lại lớp học, vỗ tay với đám bạn, cười trừ với Linh và phải nghe con Thủy khóc lóc cả giờ ra chơi. Nhưng không hiểu sao, khi ôm nó trong tay để an ủi, tôi nghĩ tới Trà, và tôi vội bật dậy.
– Anh Hồng Anh? Anh sao vậy? Cả tuần rồi anh mới gặp em thế mà anh như vậy sao?
– Không…Không có gì.
Tôi chưa hiểu lắm cảm xúc trong mình. Nhưng tôi cũng không muốn làm Thủy hay Linh phải buồn. Tôi đâm bối rối và hỗn tạp. Tình cảm, hóa ra lại là một thứ rất phiền hà. Khó để có, khó để phân biệt, khó để rũ bỏ. Dẫu vậy, tôi phải thừa nhận là cảm xúc của tôi với Trà rất khác với Thủy hay với Linh. Tôi coi Linh như một người bạn gái đặc biệt thân thiết, coi Thủy rất gần với một người em. Còn Trà? Cô ấy thì sao?
Cô ấy luôn có một vị trị kì lạ trong tôi, một vị trí rất khác biệt với những thứ tình cảm khác. Tôi có hơi e sợ thái độ quả quyết và tâm tư thâm trầm của cô ấy, tôi có hơi cảm phục bản lĩnh ấy, và tôi cũng có hơi xúc động trước nụ cười mỉm của cô. Nhưng, ấy có phải tình yêu hay không, tôi hoàn toàn không biết. Thực ra tình cảm của tôi gần với yêu hay ngưỡng mộ hơn? Tôi không biết được nữa. Lẽ ra bình thường, khi gặp khó khăn, tôi sẽ trò chuyện với gia đình tôi, hay ít nhất là với Tử. Nhưng lần này, cứ nghĩ đến sự phản cảm của Tử với Trà, sự khó hiểu của bố mẹ, là tôi lại muốn thôi.
Tôi bâng quơ suốt quãng đường đạp xe từ trường về nhà. Linh vẫn huyên thuyên nhiều thứ xảy ra trong tuần với tôi. Như chuyện kiểm tra, chuyện trực nhật, đá bóng đánh nhau. Rồi, tự nhiên nó gọi tôi lại :
– Này! Hồng Anh!
– Sao ta? Tôi quay sang hỏi.
– Cảm ơn về món quà hôm trước nhé. Tôi không ngờ ông quan tâm đến tôi như thế.
– Món quà? Món quà nào?
– Chậc. Bị thương ở đầu rồi nên quên à? Cái túi quà ông gửi cho bà tôi ngay trước hôm ông vào viện ấy.
– À! Đó là quà của ông Hưng. Ông ấy sợ bà không nhận nên mới nhờ tôi gửi.
Đột nhiên Linh đứng sững lại. Nó nhìn tôi chằm chằm, đổ hẳn xe xuống.
– Này! Cẩn thận chứ! Có làm sao không? Tôi cũng vội dựng xe lại.
– Tại sao ông làm như thế? Ông có biết suốt bao lâu nay tôi vui mừng thế nào về món quà ấy không? Tại sao ông lại nói như thế? Linh quát tôi giận dữ.
– Tôi đã nói là gửi hộ cho một người bạn còn gì?
– Bà tôi đã nói đấy là ông! Tôi cứ tưởng là ông, cuối cùng đã nhận ra những gì tôi dành cho ông? Tại sao ông nhẫn tâm với tôi như thế?
– Tôi không hiểu gì cả! Thế là thế nào? Đó chỉ là món quà tôi gửi hộ thôi mà. Nếu cảm ơn bà có thể gặp ông Hưng. Còn tôi với bà vẫn mãi là bạn cơ mà!
– Thôi ngay đi! Suốt bao lâu nay tôi với ông thể nào chẳng nhẽ ông không hiểu?
Gương mặt Linh co rúm lại, và ứa đầm nước mắt.
– Ông nghĩ bức thư con Thủy gửi đến cho ông là ai viết? Là ai nhét vào ngăn bàn của ông? Ông tưởng tôi dễ chịu lắm khi buộc phải làm mai mối cho ông với con bé đó hay sao? … Tôi chỉ không dám nói rằng tôi, thực sự … với ông thế nào. Tôi cứ nghĩ ông nhận ra nét chữ của tôi. Thế mà ông thản nhiên nghĩ là con bé đó!
– Vậy tại sao bà lại viết bức thư ấy thay cho con Thủy! Lại còn ghi đích danh lớp của nó ra?
– Tôi không dám nói thẳng điều ấy ra trước lớp! Tôi muốn mượn bức thư ấy. Tôi tưởng ông sẽ hiểu. Ai ngờ … Thực sự, trong ông, tôi là cái gì?
– Bà là một lớp trưởng giỏi, một học sinh giỏi, và là … một người bạn rất tốt của tôi.
Linh tát tôi một cái đau, trước khi dựng xe lên và đạp đi thật nhanh.
Những ngày đầu mùa hè, nắng thảnh thơi, cây cối xanh ướt. Hoa phượng nằm trên một tán, dưới đó là những tán hoa bằng lăng tim tím. Mùa hè luôn đẹp đẽ, luôn rực rỡ.
Nhưng tại sao lại có một mùa hè như thế này?
Tôi ngồi phịch xuống ghế, cố gắng vùi đầu vào những suy nghĩ rõ ràng nhất. Tôi hoàn toàn không hiểu gì. Tất cả như một thứ bòng bong vứt vào đầu tôi. Chuyện của Tử, rồi chuyện của Linh, của Thủy, của Trà. Một đống lời nói xoay vần quanh quẩn đầu tôi, một đống những cảm xúc, một đống những cái tát và cú đánh đau. Vết thương trên trán tôi chưa lành, nó làm tôi đau nhức.
Tử cũng về nhà cùng tôi. Nhưng nó chưa đi học được. Nó còn không buồn rời khỏi giường, cũng không hề nói với tôi một câu nào suốt mấy hôm nay.
– Tao không biết giải quyết chuyện này thế nào.
Tôi ngồi xuống giường, cạnh Tử. Nó đang nằm xem tivi, vẫn coi như không nghe thấy tôi nói gì.
– Khi mày yêu một người, mà biết tình yêu ấy sẽ làm bạn thân nhất của mày đau khổ, mày có dám yêu người đó nữa không? Sao tao có thể nói thẳng với nó rằng tao không hề muốn đón nhận tình cảm của nó, cho dù từ lâu tao cũng đã lờ mờ hình dung ra. Tử, nếu không có mày trên đời, có lẽ tao đã không bao giờ gặp cô ấy, và tất cả chuyện này sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
– Mày nói đến Trà?
Tôi gật đầu.
– Mày yêu nó à?
– Tao không biết, tôi cúi đầu, lặng lẽ, tao không rõ nữa. Nhưng tình cảm của tao với Trà, không giống, hoàn toàn không giống những thứ tình cảm khác.
– Chuyện này của riêng mày, tao có cố gắng giúp mày cũng không được. Tình cảm là thứ chỉ thuộc về một người mà thôi.
– Tao đau đầu quá Tử ạ. Tao chỉ muốn tao có thể ngã xuống ngay lúc này.
Tôi thấy vòng tay của Tử quàng qua mình, và mái tóc của nó miết nhẹ lên cổ tôi.
– Không có chuyện gì nặng nề đâu. Tao tin mày sẽ giải quyết được thôi.
Tôi quay người lại và cũng ôm lấy Tử. Tử cũng đã lớn rồi. Lần cuối cùng chúng tôi làm việc này là khi Tử chỉ bằng nửa vòng tay tôi bây giờ. Vậy mà bây giờ, hai chúng tôi, không đứa nào còn là trẻ con nữa. Tôi cũng ngả đầu vào vai Tử. Một khi cảm nhận được hai trái tim chung một nhịp đập, chúng tôi có cảm giác gần như một sự giao hòa tuyệt đối. Có lẽ kiếp trước chúng tôi là một con người.
– Mày đã mơ lại về giấc mơ ấy rồi chứ?
– Khi tao với mày cùng nằm trên giường ấy à?
– Ừ.
– Vừa mới sáng nay thôi. Tại sao nó lại đến chậm như thế nhỉ?
– Có lẽ chỉ vì mày không muốn nhận mà thôi.
Chúng tôi nói vào tai nhau, và đột nhiên tôi nhận ra chủ ý của những chiếc khuyên của bố. Chính là để bất cứ lúc nào, chúng tôi cũng phải nhớ đến sự lắng nghe của nhau.
– Bố mình giỏi nhỉ?
– Về cái khuyên à?
– Mày cũng thấy thế à?
– Tao vừa nảy ra ý nghĩ đó.
– Hai thằng cu đáng yêu của bố đâu rồi? Ối chà!
Bố tôi hét lên khi vào phòng và thấy hai anh em tôi đang… Cả tôi và Tử vội giật nhau ra, nhưng cả hai đã đỏ bừng mặt khi bố tôi cứ “Ố Ồ” mất một lúc.
– Hai thằng ranh này! Bọn mày làm hòa được với nhau là bố vui rồi. Bố tôi quàng vai cả hai người, đột nhiên quát lên làm cả hai anh em tôi giật nảy mình. Đi! Ăn trưa!
Tối hôm đó cả nhà tôi đi đến địa chỉ của cô gái tóc tém, cô đã cứu Tử trong đêm nó tự tử. Tôi tạm dẹp đi suy nghĩ về ba người họ, với niềm tin tưởng sâu sắc rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả.
– Khu này hơi quen, Tử nói.
– Mày quen tiểu thư nhà nào trong này à? Bố tôi cười ầm.
Tôi thấy Tử thực sự kinh ngạc chen lẫn hoảng sợ khi chúng tôi dừng trước một ngôi nhà bề thế và vắng lặng. Bà giúp việc dẫn chúng tôi vào trong.
– Tử. Mày mệt à?
– Không. Tử nói.
– Thôi. Tôi nắm lấy tay Tử. Chuyện gì cũng sẽ qua thôi.
Tôi thấy Tử thở dài, trước khi nhìn vào gương mặt bối rối của cô gái tóc tém.
“Huyền. Lâu quá không gặp.”
“Chào cậu. Tử Anh.”