Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
Đăng nhập Đăng Ký
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Đăng nhập Đăng Ký
Prev
Next

Silver Rings - Chương 18

  1. Home
  2. Silver Rings
  3. Chương 18
Prev
Next

Rings. 8

“…Tớ chưa từng yêu một ai như thế. Tớ muốn nói điều ấy bằng tất cả tấm lòng và sự chân thật.

Có những điều tớ đã làm sai. Có nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ mà tớ muốn che giấu.

Có lẽ việc tớ sống trên đời và mưu cầu hạnh phúc là một điều rất sai, một yêu sách không thể thực hiện được. Nhưng điều duy nhất tớ muốn nói, chỉ là, tớ thực lòng yêu cậu, Tử Anh à…”

Tôi không gặp Huyền kể từ khi nhận được bức thư ấy, qua tay Trà. Có người nói nó tự tử hụt và đã vào Nam. Tôi hầu như không quan tâm, cho đến những ngày Trà chì chiết tôi và bắt đầu giở những trò hành hạ mà một lũ con gái có thể nghĩ ra.

– Ông có gì hơn nó? Ông chửi nó là một con điếm, sao ông không xem lại chính mình trước? Ông tưởng ông trong sạch lắm hay sao? Ông vĩ đại lắm hay sao? Nếu không có cái mã này, ông là cái thá gì trên đời này!
– Tôi có là ai thì cũng không liên quan đến cô! Chỉ cần biết tôi không thể nằm lên một con ả đê tiện như thế!
– Huyền không đê tiện! Chí ít cũng không thể hơn ông! Tất cả đã là quá khứ! Nó đã cố gắng vượt lên! Vậy mà ông đã làm cái gì cơ chứ!
– Cô nghe cho rõ đây, chuyện của con nhỏ ấy thế nào, tôi không cần biết. Và tôi cũng không cần ai trong số các cô cho tôi biết. Tôi với nó chẳng là cái quái gì cả! Chẳng việc gì tôi phải quan tâm đến nó!
– Ông là một thằng hèn khốn nạn, Tử Anh ạ. Ông không có tư cách bằng nổi bất cứ ai trong lớp này, chứ đừng nói đến người ngoài. Ông cũng chỉ là một thằng đĩ bán của cho những bà già mà thôi!

Tôi vung tay tát Trà và cũng gần như tức khắc lũ con gái bên đó bật dậy.

Tôi với Trà càng căng thẳng thì tôi càng bị cô lập trong lớp, khi chúng cũng ngăn cản bất kì ai tới nói chuyện với tôi. Tất nhiên phe của Diễm vẫn giúp tôi khá nhiều. Nhưng trong thâm tâm tôi không coi Diễm ra gì, nên những điều nó làm, tôi cũng chỉ để ngoài tai. Sau chuyện đó tôi ít đến lớp hơn. Cho dù có đến, tôi cũng thường trèo qua toa lét nam ở tầng 4 và leo lên tầng thượng dãy lớp học, hút thuốc và ngủ đến khi hết giờ.

Tôi chưa từng có ác cảm về Huyền cho đến ngày hôm đó, tôi từng nghĩ cô là người duy nhất trong lớp không như những đứa con gái khác, người luôn khép nép bên bàn học, cau mày khi có đánh nhau xung quanh và mỉm cười trước mọi lời chê trách … Đó cũng là mẫu con gái tôi có cảm tình, ít ra là không ghét. Nhưng, liệu tôi có sai thật hay không?

Tôi vứt cặp vào lớp, không nhìn Trà lấy một cái, trước khi bỏ ra ngoài.

– Hôm nay kiểm tra Toán đấy, cô ta nói với tôi.
– Thì sao? Tôi cứ nghỉ đấy thì đã sao? Mụ Trinh ấy không cho tôi kiểm tra lại được hay sao?

Tôi không hề sợ môn Toán, cho dù tôi có học hay không. Trinh là bà giáo dạy Toán lớp tôi, trẻ và thích đùa giỡn với nam sinh bằng những cái váy ngắn cùng những loại nước hoa sực nức. Cô ta theo tôi từ ngày đầu tiên vào lớp. Ít ai trong trường biết được lý do vì sao tôi không mấy khi ở lớp, mà lại luôn đủ đầu điểm cho môn Toán, vì cô ta chỉ cần tôi thiếu điểm là sẽ có cớ lôi tôi về nhà .Chúng tôi làm nhiều chuyện hơn là chỉ học phụ đạo hay kiểm tra bù. Nhưng, riêng với loại phụ nữ ấy, tôi không coi bằng nửa con mắt. Thực sự thì cô ta với tôi cũng không làm gì với nhau quá đà. Nhưng ngữ khí của cô ta, coi tôi là vật sở hữu của cô ta, khiến tôi phát nôn.

Tôi lên tầng thượng, nơi còn hơi ướt mưa từ đêm qua. Gió thổi lành lạnh. Tháng 12, bầu trời chỉ âm u một màu xám xịt. Tôi thường để ý đến bầu trời kể từ khi tôi quen với việc ngủ ở trên đó thay vì ở lớp học. Bầu trời rộng lớn, tôi nghĩ, có lẽ chỉ ở đó, sự cô đơn mới không làm tôi buồn bã. Người ta cô đơn nhất là khi bị bỏ mặc giữa những người khác. Còn khi chỉ có mình họ, họ chỉ thấy tĩnh tại mà thôi.

Những ngày ngồi hút thuốc trên tầng thượng, đôi khi khiến tôi nhớ đến Hồng. Từ ngày tôi còn bé, ai cũng nói rằng hai anh em sinh đôi thường trái hẳn tính nhau. Chúng tôi không tin, vì ngoài việc tôi thờ ơ với môn Thể Dục, độ tinh quái và những trò chơi của hai đứa tôi rất giống nhau. Mọi thứ dường như chỉ hoàn toàn khác kể từ khi tôi lên cấp 3. Tôi nhận ra mình không còn như Hồng nữa. Hồng là bản sao của bố tôi, còn tôi thì như một người lạ trong căn nhà. Tôi thấy tâm tư mình xa lệch với mọi nếp sống trước nay của gia đình mình, thấy mọi thứ thay đổi, hoặc tôi đã thay đổi quá nhiều. Quay đầu không được nữa.

Đã có lúc tôi tựa trên thành tường cao lồng lộng ấy, và chỉ muốn nhảy xuống dưới kia. Biết đâu, kiếp sau, tôi sẽ khác. Không có tôi, mọi thứ cũng sẽ khác. Bầu trời xám xịt u ám, hợp với tâm trạng tôi đến mức tôi nghĩ mình có thể chết ngay lúc này mà không nuối tiếc.

– Tử Anh phải không?

Tôi ngoái đầu lại, giật mình khi thấy cô Ngọc dạy tiếng Anh.

– Sao cô lên đây được? Tôi hỏi.
– Có ai cấm bước vào nhà vệ sinh nam đâu?
– Với con gái thì…
– Không khác đâu. Chỉ khác cái biển thôi mà.

Cô mỉm cười rồi ngồi phịch xuống dựa vào thành tường. Cô lại mặc váy ngắn, và hành động ấy khiến tôi đỏ mặt sững sờ.

– Cậu nghỉ của tôi 2 bài kiểm tra rồi đấy nhé. Liệu mà trả đi. Ngồi trên này thì làm được gì?
– Vậy cô lên đây làm gì?
– Ngắm trời, và nghĩ về cuộc đời. Hồi cấp 3, rồi sinh viên, tôi vẫn hay làm thế này. Thế cậu đã thông suốt được điều gì chưa?

Tôi quay lại nhìn bầu trời, và thở dài :

– Chẳng có gì khởi đầu và kết thúc cả.
– Khởi đầu và kết thúc vốn khó có thể định rõ được. Bao giờ, trong một hành trình thời gian, cũng có những khởi đầu và kết thúc khác nhau. Chỉ là, cậu thích cái khởi đầu và kết thúc nào hơn mà thôi.

Tôi chiêm nghiệm câu nói ấy, bỗng thấy nó rất đúng với những gì mình đang trải qua.

– Cậu là một cậu học sinh rất dễ mến. Hồi cấp 2 cậu học giỏi và lanh lợi. Thế điều gì khiến cậu như thế này?
– Cô biết thời cấp 2 của tôi?
– Học bạ và ảnh của cậu, khiến tôi tin điều ấy.
– Những điều ấy đã kết thúc lâu rồi.
– Phải có điều gì đó khiến cậu thay đổi như thế chứ?
– Có lẽ là tại tôi, hoặc Hồng Anh, hoặc cả hai.
– Hồng Anh?
– Em trai song sinh của tôi.
– Không ai biết điều này.

Tôi từng yêu Hồng đến mức tôi không nghĩ rằng có một ngày chúng tôi sẽ xa nhau. Hồi bé, tôi từng nghĩ, cho dù cả thế giới này có sụp đổ, chỉ cần có Hồng, tôi vẫn sẽ kiên cường mà sống. Bố tôi đã làm nhiều việc khiến tôi tin rằng người gần gũi duy nhất với mình trên đời này là người em song sinh của mình. Chúng tôi sẽ luôn đi cùng trên một con đường, luôn giống nhau mọi thứ. Tôi có thể thấy gương mặt mình khi đứng trước Hồng. Và, chúng tôi đã ở bên nhau từ trước khi thành một con người.

Nhưng không phải vậy. Hồng là Hồng, còn tôi là tôi. Chúng tôi không thể chia sẻ với nhau mọi thứ mọi điều, nhất là một thứ. Tôi thay đổi từ bao giờ, tôi đã nghĩ. Có lẽ là từ hồi lớp 9, khi tôi nhận ra rằng, không phải trong bất cứ chuyện gì, cả hai chúng tôi cũng có thể giải quyết được. Thực tế, trong những chuyện quan trọng nhất trên đời này, thì tình cảm giữa hai anh em song sinh mới là thứ trở ngại nặng nề nhất. Nếu tôi không có một người anh em song sinh như thế, cuộc đời tôi chắc chắn sẽ khác. Nếu tôi thực sự là một người anh, hơn Hồng vài năm tuổi, mọi thứ sẽ khác.

Tôi sẽ không phải chia đôi hạnh phúc của mình, mà đôi khi việc chia sẻ ấy lại không hề công bằng, đôi khi đáng lẽ tôi có được cả, rồi bỗng chốc tôi mất đi tất cả. Tôi ghét Hồng. Tôi ghen với Hồng. Tôi căm thù cái vận mệnh bị chia cắt của tôi với Hồng. Tại sao chúng tôi giống nhau, nhưng người phải nhận bi kịch ấy lại là tôi chứ không phải Hồng? Tại sao cuộc đời lại bất công như thế? Lẽ ra bây giờ tôi cũng có thể hưởng hạnh phúc, vui vẻ, vô tư như Hồng. Tôi chẳng việc gì phải ngồi một mình ở một chốn như thế này, nhìn trời và để khói thuốc làm ấm lòng mình. Chẳng việc gì tôi phải chịu đựng một lớp học như thế.

Tại vì sao? Tất cả chì vì Hồng! Vì tôi sinh ra đã có một người em song sinh như thế! Ai bảo chúng tôi hạnh phúc sung sướng? Họ sẽ làm gì khi một người giống hệt mình tước đoạt hết hạnh phúc của mình? Nhiều khi, nhìn gương mặt rạng rỡ của Hồng, nín nhịn trước những lời khen chê phân biệt của bố mẹ và mọi người, tôi chỉ muốn Hồng mãi mãi biến đi.

Tôi sẽ có cả bố mẹ, cả người tôi yêu, cả gia tài tình cảm. Tôi sẽ chẳng việc gì phải giả vờ hòa thuận với một kẻ bước ra từ trong cái gương mà muốn lấy của tôi mọi thứ. Phải! Định mệnh! Định mệnh sắp đặt cho kẻ ấy át đi cả số phận của tôi kể từ khi còn chưa là một con người.

– Cô thấy tôi độc ác phải không? Khi tôi ước em trai của tôi chết phứt đi, nó chết đường chết chợ càng tốt, để tôi không bao giờ phải nhìn thấy gương mặt nó một lần nào nữa!
– Bố mẹ cậu vẫn sẽ để ảnh cậu ta trên bàn thờ mà thôi.
– Phải! Nó chẳng bao giờ buông tha cho tôi. Nó vờ như không biết, nhưng lại luôn bám dính lấy số phận tôi. Tôi ghét nó đến như thế nào? Ghét cái thái độ vô tư giả tạo ấy!
– Hai người có thể sẽ là một bộ anh em sinh đôi rất hoàn hảo…
– Không bao giờ! Một khi đã là song sinh, không bao giờ tồn tại từ hoàn hảo! Chúng tôi là hai người, nhưng lại không phải hai người. Có những thứ, chỉ thuộc về một người mà thôi! Có những thứ không thể san sẻ, không thể nhân đôi lên để ban phát cho cả hai. Có những thứ chia sẻ chỉ gây ra bất hạnh.
– Hồng Anh có biết những chuyện này của cậu không?
– Không, tôi lắc đầu. Tôi hiểu rõ tính của Hồng, nó sẽ không chịu nổi nếu biết những chuyện như thế.
– Thực ra, cậu rất quan tâm đến em cậu. Em cậu cũng thế. Anh em song sinh như hai cậu, nói thế nào, cũng có những điểm rất khác biệt với bình thường. Hai cậu có thể bình đẳng mà giải quyết những trăn trở của cả hai, thế chẳng hay hay sao?

Tôi chẳng bao giờ nói với Hồng những gì tôi nghĩ, nó cũng thế. Ở nhà, chúng tôi dường như chỉ đơn giản là chung phòng, chung bố mẹ. Tôi yêu đương thế nào, Hồng yêu đương thế nào, không ai biết của ai. Với tôi, chuyện của chị, chuyện của Huyền, đều là những cú shock. Nhưng không có cú shock nào nặng nề hơn cái ngày con bé ấy khóc với tôi và nói tôi không phải là Hồng. “Ước gì bạn là Hồng.” Không đâu, tôi sẽ làm mọi thứ để người ta thấy rằng, tôi không bao giờ là Hồng. Với tôi, ngần ấy năm với nó, là quá đủ rồi. Tôi tuyệt đối, không để hạnh phúc nhầm lẫn giữa tôi và nó một lần nào nữa.

– Tử Anh. Cậu có bao giờ nghĩ, cậu đang áp đặt cho Hồng Anh và chính cậu chưa? Có thể việc năm lớp 9 đó ảnh hưởng đến cậu quá nặng nề. Nhưng đó không phải lý do cậu buông thả đi. Hai người vẫn có thể cùng bước đi vững chãi, trên những con đường khác nhau, chứ không cần một trong hai từ bỏ cuộc sống của mình. Cậu nói “hạnh phúc nhẫm lẫn” là không đúng. Cậu phải làm cho, không một ai nhầm lẫn hạnh phúc của hai cậu. Và rằng, cậu phải cố gắng để đoạt lấy hạnh phúc của cậu, riêng cậu mà thôi.

Tôi ném bóng từ vị trí 3 điểm. Quả bóng rời tay tôi và trôi vào lưới rổ. Tôi chạy qua và đập tay mấy anh cùng đội.

– Cậu có thể là thằng ném bóng 3 điểm giỏi nhất mà anh từng gặp. Thế mà hôm đầu tiên, cậu ném hụt nhiều đến nỗi anh tưởng rằng cậu chỉ biết dunk thôi. Có được một trung phong như cậu, anh không nghi ngờ khả năng được giải của trường mình năm nay.

Tôi cười, đập quả bóng rổ xuống đất. Tôi biết Hồng rất dở ném bóng 3 điểm. Thế mà ngay từ lần đầu tiên sờ tới quả bóng, tôi đã ném hoàn hảo một pha từ vạch 3 điểm. Và tôi nhận ra rằng, rõ ràng, chúng tôi đã đang đi trên những con đường rất khác nhau.

Tôi yêu mến cô Ngọc kể từ lần gặp nhau trên tầng thượng ấy. Cô không thừa nhận với tôi, nhưng vẫn để cho tôi được theo đuổi một cách âm thầm với cô. Cô đã tặng tôi một lọ nước hoa nho nhỏ trong dịp Giáng Sinh, để đáp lễ món quà của tôi. Và tôi vẫn dùng loại ấy đến tận bây giờ, bất chấp mụ Trinh vẫn khủng bố tôi mỗi lần cô ta ngửi thấy mùi hương ấy trên áo tôi.

Hồi Tết, tôi đã nhờ Trà gửi cho Huyền một tấm thiệp Tết. Cho dù con nhỏ cau mày và mắng tôi mấy câu nặng nề đến mức tôi phát cáu lên được, từ sau đó, nó cũng ôn hòa với tôi hơn. Trái lại, tôi thấy nó tơ tưởng đến những chuyện khác, đến mức lần đầu tiên tôi thấy nó giật mình khi bị gọi lên bảng, và thậm chí là còn tái diễn nhiều lần sau đó. Tôi vẫn mong người ấy không phải Hồng.

Rồi một ngày nào đó, Hồng Anh ạ, việc của tao với mày, sẽ phải được giải quyết triệt để.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng_truyencogiaothao
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng
Chương 49 22 Tháng 3, 2025
Chương 48 22 Tháng 3, 2025
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 45 19 Tháng 4, 2025
Chương 44 1 Tháng 4, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Mối Tình Cha Con_truyencogiaothao
Mối Tình Cha Con
Chương 18 14 Tháng 3, 2025
Chương 17 14 Tháng 3, 2025
YISOO LÀM DÂU NHÀ HỌ KANG
YISOO LÀM DÂU NHÀ HỌ KANG
Chương 60 25 Tháng 12, 2024
Chương 59 25 Tháng 12, 2024
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ
Chương 14 27 Tháng 3, 2025
Chương 13 27 Tháng 3, 2025
Anh Hai Ơi, Đụ Em Đi
Chương 13 24 Tháng 4, 2025
Chương 12 24 Tháng 4, 2025
Bạn Tình Gay Của Tôi là giáo viên
Chương 15 30 Tháng 4, 2025
Chương 14 30 Tháng 4, 2025
Cha Là Số 1 – Gay 18+
Chương 9 2 Tháng 5, 2025
Chương 8 2 Tháng 5, 2025

Comments for chapter "Chương 18"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Truyen SEX GAY,

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Truyen SEX GAY,

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Truyen SEX GAY,