Sequence - Chương 13
Một ngày… hai ngày… một tuần đã trôi qua
Một tuần u ám và đầy bóng tối…
Đã có chuyện gì đó xảy ra… nhưng là chuyện gì? Tôi không thể nhớ…
Hôm đó cũng là một ngày mưa… hôm đó?
“Cậu muốn quên?”
Giọng nói ấy chợt đến như cơn gió thoảng… rồi ánh mắt ấy… điềm tĩnh pha chút lạnh lùng.
… Mưa… mưa nhỏ giọt trong lòng bàn tay tôi.
“Tay cậu cóng cả rồi này! Để đó tôi sưởi ấm cho!”
Cảm giác như đã từng có bàn tay ai nắm chặt tay tôi…
Trời đã mưa rất to hôm ấy… và từng cử động của anh trên thân thể tôi… hơi thở của anh… đôi mắt anh…bàn tay anh lướt nhẹ trên người tôi… những nụ hôn của say mê và nóng bỏng…
Tôi hoảng sợ khi những hình ảnh vừa rồi bất chợt ập đến. Chúng là gì??? Tôi run rẩy vùi mặt vào lòng bàn tay. Một tiếng thét câm lặng vang lên văng vẳng trong tiềm thức. Rồi một câu trả lời đột ngột xuất hiện : Chúng là ký ức. Nhưng ký ức về ai? Về cái gì? Và tại sao tôi lại không nhớ là mình có chúng? Chuyện gì đã xảy ra cho tôi????
_ Trời mưa rồi Damian…
Một tán ô lướt nhẹ qua đầu tôi. Gin cúi xuống nhấc chân tôi ra khỏi mặt nước đang lăn tăn sóng. Từng hạt mưa điểm nhẹ xuống mặt hồ phẳng như gương gây ra những vòng tròn rung động. Chúng loang dần ra, hòa vào nhau rồi cùng biến mất. Cứ thế mà nhường chỗ cho những vòng tròn mới xuất hiện.
Tôi lặng lẽ nhìn Gin. Anh đang mặc trên người chiếc áo khoác dài màu nâu đậm. Tóc anh lấm tấm nước mưa vì chiếc dù duy nhất của anh đang che trên đầu tôi. Không hiểu lúc đó tôi nghĩ gì, nó giống như một hành động tự phát, tôi cho tay vào túi áo khoác của anh.
_ Damian? – Gin ngạc nhiên.
Chỉ là… tôi muốn tìm một chút ấm áp……
Tôi gục vào người Gin. Hai tay tôi vẫn để yên trong túi áo anh.
Mưa rơi nặng hạt dần… thế nhưng Gin vẫn ngồi đấy. Anh vòng tay ôm lấy tôi. Anh cố tình để chiếc dù che phủ khắp người tôi còn mình thì hứng trọn cơn mưa.
Thật buồn và đau đớn…
Cô đơn và tĩnh mịch…
Đâu đó trong khoảng không mịt mùng và tăm tối vang lên tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên… và ở đó… có hai bóng người đang đứng sát vào nhau, che chở cho nhau khỏi cơn mưa chiều mùa hạ…
“Tôi yêu cậu”
Cái âm thanh bé nhỏ và yếu ớt ấy…
…… mãi mãi vang vọng……
Đó là một buổi chiều buồn và thê lương. Ben đã gọi cho tôi lúc ở trong văn phòng. Anh muốn báo cho tôi biết một tin không hay và hẹn gặp tôi ngay sau khi tan sở. Đúng năm giờ ba mươi, tôi tức tốc rời khỏi tòa cao ốc và lao ngay đến chỗ hẹn. Khi tôi tới nơi, Ben vẫn chưa đến. Mãi hai mươi phút sau, tôi mới thấy anh đẩy cửa bước vào quán nước. Nhìn anh tôi có thể đoán là anh đã có một tuần tồi tệ như thế nào. Gương mặt hốc hác, mắt thâm quầng, hoàn toàn mất sinh khí. Lần đầu tiên tôi dành cho anh một sự thương cảm thật sự.
_ Khỉ thật! Mọi chuyện tồi tệ lắm rồi! – Ben hớp vội cốc cà phê nóng trước mặt, cáu gắt với một kẻ vô hình nào đó.
Tôi lo lắng. Không chỉ cho sức khoẻ của Ben mà là với sự biểu hiện này của anh cho thấy chúng tôi chẳng tiến xa thêm chút nào trong vụ này, có thể còn ngược lại. À, phải! Tôi vẫn chưa nói cho các bạn biết về cái thông tin Ben đã tiết lộ cho tôi lần trước. Tôi thật sự đã bị sốc vì nó. Căn cứ theo những gì Ben nói, Koreeda đang lủng củng từ trong nội bộ. Họ đang chia rẽ. Có quá nhiều ý kiến chống đối lại ngài Matsui Koreeda – chủ tịch tập đoàn Koreeda, thân chủ của Ben. Lý do vì sao Koreeda vẫn đứng vững đến giờ là vì cái bóng của ngài Koreeda còn quá lớn. Người ta lo sợ nếu bây giờ ông ta ngã xuống, tập đoàn tài chính khổng lồ này sẽ sụp đổ. Những sự kiện xảy ra gần đây đều do một kẻ chống đối dấu tay thực hiện trong đó có sự biến mất một cách khó hiểu của Damian Koreeda – người thừa kế duy nhất tập đoàn Koreeda. Mọi chuyện được phía Koreeda và cảnh sát thỏa thuận phải được giữ kín. Họ không muốn thông tin này bị lộ ra ngoài. Thêm nữa các tin đồn về việc Koreeda bắt tay với thế giới ngầm cũng phần nào làm giảm uy tín của thân chủ Ben. Có kẻ nào đó muốn ra tay triệt tập đoàn Koreeda. Và Damian vô tội của tôi đã bị kẹt vào cuộc chiến thương trường này.
_ Ben bình tĩnh lại đi! – Tôi trấn an cơn kích động của Ben khi nhận ra anh đang run rẩy.
_ Họ… họ đã đạt được mục đích rồi Darian ạ… – Ben khó nhọc nói.
Tim tôi giật đánh thót. Tôi nhào tới trước nhìn thẳng vào mặt Ben.
_ Anh nói cái gì???
_ Sáng nay ngài Matsui Koreeda đã bị bắn.
_ Cái gì??? Ông ấy… ông ấy có……
_ Người ta đã ngay lập tức chuyển ông ấy đến bệnh viện… nhưng tình hình xem ra chẳng mấy khả quan……
_ Cảnh sát có bắt được kẻ ám sát không?
_ Không! Cảnh sát thậm chí không tìm thấy viên đạn…
_ Có thể viên đạn nằm đâu đó dưới đất?
_ Không Darian… Lúc đầu người ta không thể hiểu vì sao ngài Koreeda lại ngã gục ngay trên lối đi từ tòa cao ốc đến chiếc xe hơi chờ sẵn. Máu loang ra từ vết thương trên ngực ông ấy. Cảnh sát xác định vết thương trông như bị một vật nhỏ nhọn đâm xuyên qua. Đến khi mổ cho ông ấy các bác sĩ nói có nước trong vết thương…
_ Nước? Chẳng lẽ……
_ Phải! Cách ra tay của chúng rất chuyên nghiệp. Viên đạn được làm từ một loại nước đá khô đặc biệt. Chúng không tan chảy ngay khi tiếp xúc với sức nóng của súng mà sẽ tan từ từ sau đó khi đã nằm trong cơ thể nạn nhân… Hoàn toàn không để lại dấu vết.
Ben kiệt sức dựa người vào thành ghế. Chúng tôi im lặng chẳng thốt thêm được lời nào. Tôi không có một con đường rõ ràng để đi.
_ Tình trạng ông ấy bây giờ thế nào? – Tôi bật hỏi.
_ Rất yếu… Có thể không qua khỏi đêm nay…… – Ben thẫn thờ đáp.
_ Ben, anh và tôi sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ!
_ Không được Darian! Ông ấy quá yếu để có thể nói chuyện!
_ Dù gì tôi vẫn phải thử! – Tôi nói dứt khoát.
Sau đó tôi và Ben đã lái xe đến bệnh viện nơi ông chủ tịch Koreeda đang nằm. Cảnh sát được bố trí khắp nơi, từ lối vào cho đến phòng bệnh. Nếu tôi không đi cùng Ben thì chắc chắn tôi đã bị chặn lại ngay chốt đầu tiên.
_ Chào luật sư Fiennes! – Viên cảnh sát đứng gác trước cửa phòng bệnh gật đầu khi thấy tôi và Ben bước đến.
_ Chào trung úy Flores! Đây là Darian Haven, một người bạn của tôi. Anh ấy muốn vào thăm… – Nhác thấy nét mặt trung uý Flores có vẻ không hài lòng, Ben nói ngay. – Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Trung úy đừng lo!
_ Thôi được! Nhưng hiện giờ ông Carvey đang ở trong đó…
_ Ông Carvey? – Tôi nhìn Ben thắc mắc.
_ Cháu trai của ngài Koreeda. Gin Carvey. – Ben đáp, rồi quay qua viên cảnh sát, anh nói. – Không sao!
Một người thanh niên với mái tóc đen sậm màu đang ngồi quay lưng lại chúng tôi. Tiếng động do chúng tôi tạo ra khi bước vào đã làm anh ta quay lại nhìn và chính lúc đó tôi không khỏi giật mình khi nhận ra tôi và Gin đã từng gặp nhau.
_ Là anh à??? – Gin đứng bật dậy, có vẻ như anh ấy cũng đã nhận ra tôi. – Anh làm cái gì ở đây? Luật sư Fiennes?
_ Hai người quen nhau à? – Ben hết nhìn tôi lại nhìn Gin.
_ Chúng tôi đã gặp nhau tại cổng trường của Damian… – Tôi giải thích.
_ Cổng trường của Damian? Darian… anh chưa bao giờ nói cho tôi biết anh quen cậu Damian?
_ Chuyện này dài dòng lắm Ben à… nhưng đó không phải là vấn đề chính……
Ben nhíu mày nhìn tôi rồi như chợt hiểu ra anh nói :
_ Tôi hiểu rồi! Anh muốn giúp chúng tôi vì anh cũng đang muốn tìm manh mối về Damian phải không?
_ Anh và Damian có quan hệ gì? – Gin nhảy xổ vào cuộc đối thoại của tôi và Ben. – Chẳng phải lúc trước tôi đã bảo anh tránh xa em tôi ra mà??!
Bỗng chốc mọi thứ rối tung cả lên. Ben trách mắng tôi vì tôi đã không nói hết cho anh nghe những gì tôi biết. Còn Gin thì lồng lộn vì mối quan hệ giữa tôi và Damian. Đang lúc cuộc nói chuyện tay ba của chúng tôi đến hồi căng thẳng thì một tiếng tít nhỏ đáng sợ vang lên từ giường bệnh thình lình ngắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi. Các bác sĩ lập tức chạy vào. Tôi và Ben bị tống ra ngoài.
_ Ben nghe này tôi…
_ Thôi đủ rồi Darian! – Ben bực tức bước qua lại trên hàng lang bệnh viện. – Tôi là một thằng ngu mà! Thật mất mặt! Tôi đã làm gì nào??? Tôi đã nói hết cho anh nghe tất cả những gì tôi biết như một đứa con nít ngốc nghếch, còn anh thì khư khư giữ bí mật cho mình.
_ Nhưng chuyện đó giờ đâu còn quan trọng Ben? Đúng là tôi và Damian quen biết nhau nhưng anh có chắc là anh đã hiểu rõ khía cạnh của vấn đề chưa? Tôi cũng như anh, bế tắc, điên cuồng vì mất phương hướng. Phải! Tôi không phủ nhận chuyện tôi đồng ý giúp anh vì tôi lo cho Damian! Nhưng sao chứ? Chuyện đó có gì khác nào?
_ Anh làm tôi trông giống một thằng ngố! – Ben gằn giọng. – Trong khi tôi cuống quít lo tìm manh mối về cậu bé thì anh đây biết tất cả!
_ Tôi có nói tôi biết tất cả đâu! Tất cả những gì tôi biết về Damian là……
Ben khựng lại, giương mắt nhìn tôi, đợi chờ tôi kết thúc câu nói.
_ … là… cậu bé rất đáng thương……
Tôi thấy mình thật ngốc nghếch khi đâm ra uỷ mị trước mặt Ben vì thế nên tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe những lời chế nhạo của anh. Nhưng thay vào đó, Ben chỉ thở dài rồi tựa người vào bức tường cạnh tôi.
Im lặng……
_ Ben… tôi xin lỗi… tôi…
_ Ông ấy quả thật rất khắc nghiệt! – Ben chợt ngắt lời tôi.
_ Sao?
_ Tuy tôi có lẽ không gần gũi cậu bé ấy bằng anh nhưng những gì tôi nhìn thấy… cái cách ông ấy đối xử với Damian… thật không giống một người cha thương yêu con mình. Đôi lúc tôi thấy tiếc cho cậu bé… có một người cha như thế… Matsui Koreeda có thể là một doanh nhân thành công nhưng lại là một người cha tồi.
_ Damian đã tìm đến tôi Ben à… cậu ấy đã tìm đến tôi, một người xa lạ. Cậu bé ấy thật sự cô độc. Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao tôi muốn cùng anh tham gia vụ này rồi chứ? Tất cả cũng chỉ vì Damian thôi.
Ben không nói gì. Ánh mắt hướng về một nơi xa xăm nào đó. Ben đã từng trải qua tuổi thơ dưới bàn tay của một ông bố tàn bạo. Cho nên anh là người hiểu được cảm giác đơn độc và sợ hãi hơn bất kì ai. Anh cũng giống như Damian, chưa bao giờ thử tin một ai đó, nhưng ít nhất… Damian còn có tôi……
_ Vậy… anh sẽ tiếp tục giúp tôi chứ? Vì Damian… – Tôi ngập ngừng mở lời.
_ Tôi…
_ Luật sư Fiennes!
Viên trung úy cảnh sát hộc tốc chạy về phía chúng tôi. Anh ta gập đôi người để thở, điều này chứng tỏ anh ta đã chạy quanh bệnh viện tìm kiếm chúng tôi.
_ Có chuyện gì vậy trung uý? – Ben lo lắng hỏi.
_ Ngài Koreeda… đã qua đời rồi.