Sea - Chương 5
Chapter five :
” Ý trung nhân ” , tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại mà cảm thấy buồn cười . Nếu như Vương lão gia , Vương Nhạc Linh biết rằng tôi , một Phong Tư hào hoa chưa có ý trung nhân mà lại điên cuồng vì một tên đầy tớ thì sẽ ra sao nhỉ ?
Tôi thở dài , nhìn ra trời …
Đêm trăng , sáng quá … Đêm trăng , mùa nước lên , lại sắp phải đi xa …
Xa nơi này …
Xa Phong …
….
Bỗng vẳng nghe một tiếng sáo nỉ non … Tiếng sáo réo rắc như một vết dao khía vào trái tim của lữ khách xa quê .
Réo rắc
Tôi lần theo tiếng sáo … Phong
Tiếng sáo bỗng ngừng bởi bước chân tôi
” Đừng quay lại . Ngươi cứ thổi tiếp đi ”
” Khúc nhạc đó đã hết rồi , thiếu chủ ”
” Chỉ vậy thôi à ? ”
” Vâng ”
” Ngươi hay chơi sáo lúc đêm khuya lắm sao ? ”
” Thưa không ”
Coi kìa , sao tôi quá ghét cái tính của cậu ta , vẫn ít nói như ngày nào . Một kẻ như tôi , một kẻ chỉ cần dùng đôi mắt đã có thể ra lệnh cho kẻ khác nay lại phải cố làm một tên ” mồm mép ”
” Tôi … chỉ thổi vào những đêm trăng sáng ”
” Vì sao ? ”
” Đêm trăng làm tôi nhớ đến hai người ”
” Cha mẹ ngươi sao ? ”
” Thưa không , một là hải tặc và một là tiểu thư khuê các ”
” Hải tặc , là tóan hải tặc đã khiến ngươi trở thành nô lệ ?”
” Chỉ một trong số đó thôi ”
” Ngươi … hận hắn lắm phải không ? ”
“…”
“…”
” Không ”
Câu nói của Phong khiến tim tôi đập thình thịch . Không hận ? Không hận ? Có lý nào …
” Hắn đã thả tôi ra ”
“…”
” Hắn đã có thể bắt trói tôi , biến tôi thành hải tặc như hắn nhưng hắn đã để tôi lựa chọn ”
” Hắn … xem ra cũng có lòng tốt ”
” Thật ra .. ban đầu tôi đã nghĩ ngài là hắn ”
” Vậy sao ”
” Đã ba năm rồi , có lẽ hắn cũng cao như ngài . Tướng mạo hắn xưa kia nom rất giống ngài , cả giọng nói nữa ”
” Nếu như giờ gặp lại hắn , ngươi có nhận ra hắn không ? ”
” Có lẽ có . Đôi con ngươi cao ngạo của hắn không thể nào lẫn với ai khác được . Nhất là đêm trăng sáng , ánh sáng vằng vặc tỏa trên gương mặt hắn khi hắn thả tôi càng tôn thêm cái nét đó . Hắn cõ lẽ … đã coi thường tôi … một kẻ yếu hơn …”
Ta không bao giờ nghĩ về cậu như vậy
” Bởi thế , tôi nghĩ nếu người mua tôi là hắn , hẳn hắn sẽ khinh bỉ tôi lắm , một nô lệ ”
Không có , ta đã luôn nhớ cậu , ta đã luôn vui mừng vì gặp được cậu
” Nhưng đúng là ngài và hắn hòan tòan khác nhau . Ngài là đại công tử quyền quý . Hắn , có lẽ đã cười khẩy nếu có lúc nào nghĩ tôi chết …”
Trong những giấc mơ , ta đã luôn sợ cậu sẽ chết
Tôi đã không để ý đến giọng Phong nghèn nghẹn .
” Còn đại tiểu thư kia ? Người trong mộng của cậu sao ? ”
” Thưa không … thân phận thấp hèn của tôi làm sao … Đó là con gái của viên quan đã xử tôi , lẽ ra tôi bị bỏ đói trên hoang đảo , nhưng nhờ tiểu thư xin cho , tôi bị bán làm nô lệ , nhập vào đám người từ Cao Ly , thế cũng còn cơ hội sống ”
” Vậy … ”
” Tiểu thư đã qua đời . Một lần tôi theo chủ nhân ra chợ , thấy đám tang của nhà viên quan cũ , hỏi ra mới biết người nằm trong áo quan là tiểu thư , đã qua đời sau một cơn bạo bệnh ”
” Tiểu thư đó chắc rất xinh đẹp ”
” Nàng là người đẹp nhất trong những người tôi đã gặp . Đẹp mỏng manh như ánh trăng , như tên nàng Minh Nguyệt ”
” Thật đúng là
Giai nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu ”
” Tôi đã nguyện vì tiểu thư mà mỗi đêm sáng trăng đều thổi khúc nhạc này ”
” Ngươi thật quá nặng tình ”
Tôi bỏ vào trong sau câu nói đó . Tự cảm thấy một mối hờn ghen vô cớ . Không hiểu vì sao , không hiểu do đâu . Tức cười , lại đi tứ tối với một người đã chết ?
Hay vì tôi đang tức với cái danh hiệu ” thiếu chủ ” này . Khi mà người kia , người đã quay quắt , đau đáu vì cậu ấy suốt ba năm lại chỉ được cậu ấy nhớ đến như một kẻ chỉ luôn khinh khi cậu ta .
Đau quá
Chén rượu soi đêm trăng
Chén rượu soi … ta
Lạnh…
Đau…
” Thiên khách thử thời đồ cực mục
Trường châu cô nguyệt hướng thùy minh ”
( thiên khách trông vời thôi cũng uổng
Dọi ai trăng bãi luống bơ vơ )
Trong những cơn mơ , trong những cơn say , tôi đã không nghe được khúc nhạc của Phong , cũng không nghe thấy lời cậu ta nói ” Khúc nhạc này còn để cầu bình an cho hắn “