Sea - Chương 4
Chapter four :
” Tiểu a đầu , thật không phải phép , khiến Phong công tử phải cười chê ”
” Không sao đâu Vương lão gia ”
” Không được đâu Phong công tử , con bé này đã mười bốn rồi . Còn đứng đó sao ? Mau cúi chào Phong công tử đi ”
” Vâng … Tiểu nữ Nhạc Linh kính chào phụ thân , chào Phong công tử ”
Tôi mỉm cười trước dáng điệu của Nhạc Linh . Không ngờ mới có một năm mà nàng đã không còn là một tiểu Tây Thi , mà đã trở thành đại mỹ nhân ” hoa nhường nguyệt thẹn ”
” Quá đa lễ rồi Vương lão gia . Tại hạ cứ mong ngài xem tại hạ như người trong nhà ”
Lão Vương vuốt râu cười xem chừng hỉ hả lắm . Còn Nhạc Linh , sau màn chào hỏi đã ngồi ngay vào chiếc ghế bên cạnh tôi .
” Nhạc Linh , cứ ngỡ không còn gặp được muội nữa ”
” Vì sao ? ”
” Ta cứ nghĩ muội đã về làm dâu nhà vương gia nào rồi chứ ”
” Huynh cứ khéo đùa ”
” Phải đấy , Phong công tử , con bé này , ngài xem , cứ như một đứa trẻ con . Còn phải dạy bảo nhiều ”
Tôi lại nhấc chén trà lên , khẽ mỉm một cái cười ý nhị . Ý tứ của Vương lão gia , Vương phu nhân , chẳng lẽ tôi lại không rõ ư ?
” Nhưng mà … chị Châu Đài đã xuất giá rồi Phong Tư ca ạ ”
Đôi mắt Nhạc Linh bất chợt đượm một nỗi buồn mênh mang . Châu Đài là người chị em thân thiết nhất của Nhạc Linh , bây giờ cô ấy đã xuất giá rồi , hèn chi cứ có cảm giác Vương phủ quá trống trải .
Hoa đào năm ấy sẽ chờ ai chôn ?
” À phải , Nhạc Linh , ta có đem mấy khúc lụa và ngọc trai của Cao Ly . Chắc hẳn sẽ rất hợp với muội ”
” Thật hay quá ”
Nàng lại reo lên , giọng trong lanh lảnh .
Vương lão gia lại cười khà khà
” Phong công tử chẳng hay năm nay bao nhiêu ? ”
” Tại hạ vừa tròn hai mươi ”
” Trẻ nhỉ ? Đã thành gia lập thất chưa ? ”
” Thưa chưa ”
” Song thân ngài vẫn khỏe chứ ? ”
” Thưa , mẫu thân đã mất mười năm trước , còn phụ thân hiện đang sống ở Cao Ly ”
” À… ”
Chuyện trò hồi lâu rồi cũng vãn chuyện . Nhạc Linh xin phụ thân nàng đưa tôi đi dạo quanh vườn , tôi gật gù tán thành , Vương lão gia cũng vậy .
Mùa thu , cả vườn đỏ rực màu lá phong . Dòng nước trong vườn vẫn trong xanh biêng biếc , nước cuốn lấy lá phong , lá phong cứ rơi , rơi ,…
Bất giác , tôi nhớ đến cậu ta .
Thật lạ , đã có cậu ta nhưng sao tôi vẫn cứ nhớ cậu ta ?
Đây đâu phải là giấc mộng ba năm trước .
Những giấc mộng dài cứ trôi . Sóng biển vỗ liên hồi , đập vào nhau , tan ra , nằm dài trên bãi trăng . Trăng rọi vào biển , sóng nhấp nhô , lấp lánh.
Đêm
Biển đen
Vẫn thấy một chiếc lá phong .
Lá phong ? Chiếc lá phong nào lại lạc bến đến đại dương .
Tôi với tay lấy chiếc lá … Chiếc lá đong đưa
Vụt qua tay
Đong đưa …
Vụt qua tay …
” Phong Tư ca ”
“…”
” Phong Tư ca ”
” Hở ? ”
” Xem huynh kìa , lại nghĩ đâu đâu ”
” Uừm … ”
” Huynh ? ”
” Sao ? ”
” Thật huynh chưa có ý trung nhân nào chứ ? ”
” Sao muội hỏi vậy ”
” Các tỉ tỉ đều bảo rằng người như huynh ắt đã có người thương rồi ”
” Vậy sao ? ”
” Vâng ”
” Làm sao huynh có diễm phúc đó chứ .”
” Tại huynh không muốn thôi ”
” Hì ”
” Mà nhìn huynh cứ đôi khi …”
” Đôi khi sao ? ”
” Thấy có vẻ đau lắm … như … như … muốn níu kéo một bóng người vô hình nào đó ”
” … ”
Tôi nghe cái gì đó vỡ òa nơi đáy mắt . Ba năm qua … đó là biểu hiện của tôi sao ? Yếu đuối quá thế ?
” Chắc tại muội nghĩ nhiều quá . Mà … thật huynh chưa có ý trung nhân chứ ? ”
” Thật ”
Lúc đó tôi đã không nghe tiếng reo rất nhỏ của Nhạc Linh ” thật là hay ”
Chiều ập xuống , tôi cáo từ ra về .
Ráng chiều đỏ , những đám mây cam rượt đuổi nhau trên bầu trời , vần vũ , đen ,… thời khắc của ma quỷ .
Đỏ như những chiếc lá phong .
Cam đỏ làm tôi nhớ đến Châu Đài , một cô nương với vẻ mặt như buổi hòang hôn , thường kín đáo nhìn tôi bằng đôi mắt dài ý nhị . Một nỗi nhớ nhẹ nhàng , trôi nổi .
Cam đỏ làm tôi nhớ đến Phong , nỗi nhớ như tuôn trào ra trên mặt đất ngập ngụa , nỗi nhớ bao trùm lấy tôi . Nhớ đến đau cả ngực . Nhớ … nhớ … Chiếc xe ngựa lăn theo nỗi nhớ … nhớ … nhớ …
Phong
Cái dáng còm nhom , thấp bé hơn những thuộc hạ của tôi đến một cái đầu đang đứng nghỉ ngơi bên đống củi . Cậu ta cởi trần , mái tóc dài sóng sượt trôi theo chiếc lưng , chiếc lưng ngăm ngăm thấm đẫm mồ hôi … Và chiếc lưng đó hằn lên những vết sẹo chằng chịt .