Sea - Chương 3
Chapter three :
” Thiếu chủ , tôi đã đưa hắn về đây . Còn đây là thiếu chủ của phủ này ”
” Được rồi , Ji Sung , ngươi lui ra đi ”
Sau tấm rèm , tôi lặng lẽ quan sát cậu ta . Vẫn như cũ sao , đôi mắt vẫn tò mò như muốn xuyên qua tấm mành .
Đúng là … chẳng thay đổi gì cả .
” Ngươi tên là Phong ? ”
” Thưa vâng ”
” Ngươi từ Cao Ly à ? ”
” Thưa không . Cha tôi là người Cao Ly sang đất này lập nghiệp rồi kết thân với mẹ tôi ”
” Cha mẹ ngươi đâu ? ”
” Mẹ tôi đã mất khi tôi vừa ra đời còn cha tôi đã qua đời cách đây ba năm ”
” Vì sao ngươi lại trở thành nô lệ ? ”
” Vì một tóan hải tặc ”
Tất cả những câu nói đó dội vào tôi như tíêng sóng biển từ ngày này qua ngày khác vẫn đập vào mạn thuyền .
Đúng là Phong , đúng là người của ba năm trước .
” Ngươi lui ra đi rồi nói Ji Sung xếp đặt công việc cho ngươi . Nếu không có lệnh ta thì không được vào đây ”
” Thưa vâng ”
Tiếng đóng cửa vang lên thật nhỏ , chiều mộng , chỉ có những chiếc lá bàng đỏ rực rơi dưới hiên .
Thật là số phận khéo trêu người . Tôi đã để cậu ta đi ba năm trước , tôi đã để cậu ta đi theo lựa chọn của mình , trong cái lựa chọn đó rõ ràng không có ” hải tặc ” , không có ” nô lệ ” , thế mà vậy đấy , và cuộc đời đã đẩy cậu ta về tay tôi .
Thật quá đáng cười phải không Phong ?
………………………………………….. ………………………………………….. ……………………..
Tôi vẫn nhớ những buổi chiều . Những buồi chiều nắng mộng , trong làng , ngay bên dòng nước ngọt , dòng nước hiền hòa khác hẳn những đợt sóng dồn dập , lớp này ập tới lớp sau , những đứa trẻ đem những bông hoa không rõ tên thả xuống dòng nước xanh . Hoa cứ trôi , cứ trôi .
Hoa liệu có trôi ra biển chăng ? Hoa liệu có bám lấy thuyền , theo tôi chăng ?
Nắng tỏa lấp lánh trên dòng nước
Như một lọai đá quý
Nắng soi rạng gương mặt thon , đang nô đùa cùng lũ trẻ …
Là nắng khiến gương mặt sáng hay gương mặt đã khiến nắng sáng ?
Sáng lóa đến mức nhìn không rõ
Sáng lóa đến mức mơ hồ
Sáng lóa đến mức nhớ không rõ
” Xuân mộng thùy vân đán
Phi hoa trục thủy lưu ”
” Thiếu chủ , lão gia cho gọi ”
” Xuân mộng thùy vân đán
Phi hoa trục thủy lưu ”
( ” Mộng đẹp , mây tan mộng
Hoa bay , nước cuốn hoa ” )
( trên đây là đọan hồi tưởng của Min Woo )
………………………………………….. ………………………………………….. …………………………
Tôi phải làm tiếp công việc của tôi , lý do để đến vùng này , đem những món hàng đi bán cho nhà quan lại , địa chủ , cho các lái buôn . Và nơi tôi chọn đến là phủ của một viên quan đã về hưu .
Tôi cùng Ji Sung sắp xếp đồ đạc trên chiếc xe ngựa rồi chuẩn bị khởi hành , trước khi đi còn kịp che mặt để Phong không thấy tôi . Mà nếu cậu ta thấy tôi , liệu có nhận ra không ?
Cũng chả rõ , càng nghĩ càng …
Vương lão gia , tuy đã không còn làm quan trong triều nhưng ông ta được liệt vào hàng danh gia vọng tộc ở đất này , và ông ta có rất nhiều vợ . Những người bọn họ đều thích những món hàng của tôi , nữ trang , tơ lụa , phấn hồng …
Thỉnh thoảng tôi vẫn hay ghé lại và đã trở thành người quen với trên dưới trong Vương phủ .
Và ở đó , tôi gặp Nhạc Linh
Nhạc Linh là con gái út của Vương lão gia , và cũng là người con mà ông ta yêu quý nhất . Có lẽ vì nàng đẹp , có lẽ vì nàng tài . Nàng là một đại mỹ nhân với nhan sắc vô cùng hòan hảo và tuyệt mỹ . Có lẽ trong suốt phần đời còn lại của tôi cũng không thể gặp ai xinh đẹp hơn như thế . Đã gần tròn một năm tôi không ghé lại nơi này , nhưng tôi vẫn nhớ như in dáng dấp nàng .
Mùa xuân năm trước , nàng chỉ mới mười ba tuổi .
Dáng thanh tao , làn da như ngọc tạc , môi hồng và mơn mởn , mắt phượng , mày liễu . Quả đúng là
” Hiệu tần mạc tiếu đông thôn nữ
Đầu bạch tây thiên thượng hóan sa ”
( Đừng bảo Đông Thi nhăn mặt vụng
Bạc đầu mã vẫn giặt bên khơi )
Năm ấy , tết , nhà Vương lão gia ngựa xe ra vào nườm nượp , quan khách bao nhiêu người không kể xiết , các quý phu nhân , các tiểu thư xúng xiếng trong những bộ xiêm y lông lẫy . Nhất là Nhạc Linh , nàng yểu điệu trong chiếc áo lụa hồng , chạy ra vườn đào cùng các chị . Họ đuổi bắt nhau , hò reo trong vườn . Cảnh xuân năm ấy chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh . Tôi ( lúc ấy được Vương lão gia giữ lại ) đã hứng chí vuột miệng một câu
“Xuân quý đáo Vương uyển ”
( Mùa xuân dạo bước Vương hoa )
Đang chơi vơi không biết nên ghép câu nào tiếp theo thì Nhạc Linh đã ngừng chơi , che miệng cười .
” Anh hùng kiến hồng nhan ”
( Người tài trông thấy người hoa nơi này )
Vậy đấy , một năm đã qua , biết đâu Nhạc Linh giờ đã về làm dâu nhà khác . Nhưng thật không ngờ , khi tôi vừa nhấc chén trà lên đã nghe một tiếng reo trong trẻo
” Phong Tư ca ”
Phong Tư . Phải , đó là cái tên mà chỉ có Nhạc Linh và Vương phủ mới gọi tôi thế . Từ ba năm trước , tôi đã lấy cho mình một cái tên chữ Hán .