Sea - Chương 25
Chapter twenty-five:
Con Sông Dương Tử lững lờ trôi, trời trở nên ấm hơn những ngày trước, có lẽ vì tuyết đã rơi. Tô Châu, kinh đô của tơ lụa nay nằm im lìm trong một sáng mùa đông.
Sông Dương Tử trôi, Dương Tử đưa những cánh hoa tuyết về nơi nào. Sẽ ra biển ?
Tuyết liệu có ra được đại dương muôn trùng sóng kia ?
Chúng tôi đã đến đây được ba ngày, phải, chỉ tôi và Phong.
Suốt đoạn đường từ Giang Nam xuống Tô Châu, Phong chẳng nói bao nhiêu, cậu ta chỉ ngồi bên cạnh tôi, tựa đầu vào thành xe…ánh mắt thật xa vời…Tôi buông lỏng dây cương, nắm lấy tay cậu ta. Ánh mắt Phong vẫn mơ hồ, chẳng rõ thứ gì len được vào trong ánh mắt ấy. Cây cỏ ? Con người ? Bầu trời khói sương mờ ảo ? Không, tôi không nghĩ vậy, chẳng gì lưu trong đôi mắt người ấy.
Những ngón tay Phong đan vào những ngón tay tôi.
Những ngón tay xiết chặt nhau.
Chúng tôi đã đi thăm Thái Hồ, Sơn Đường Nhai, Bảo Đái Kiều, Vân Tự…Những địa danh đó quả đúng là diễm lệ. Không, phải nói rằng Tô Châu như một mỹ nhân được tô điểm bằng những món trang sức quý giá, quả không thẹn với những câu thơ
” Nguyệt Lạc ô đề sương mãn thiên
Giang phong ngư hỏa đối sầm miên
Cô tô thành ngoại Hàn Sơn tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền”
Ấy vậy mà Phong dường như chỉ thích con sông Dương Tử. Một buổi sáng, tôi tỉnh dậy và không thấy Phong bên mình. Một nỗi lo sợ vô căn cứ xen vào xáo trộn lòng tôi. Cậu ta có thể đi đâu ? Đã xảy ra chuyện gì … hay Phong đã rời bỏ tôi.
Nỗi lo sợ như một ngọn lửa đã âm ỉ từ lâu bỗng nhiên vụt cháy, thứ lửa xanh đáng sợ đó như muốn thiêu đốt cả tâm can tôi…
Nỗi lo sợ chưa bao giờ nguôi.
Tôi chạy khắp thành Tô Châu tìm cậu ta.
Và…
Phong của tôi đang đứng trên cầu, đôi mắt đăm đắm nhìn xuống con sông hiền hòa. Tuyết rơi đầy trên tóc, trên áo bào của cậu ta.
Lúc đó, Phong cũng vừa thấy tôi, cậu ta vẫn đứng nguyên trên cầu, nhìn tôi…Tất cả…trông như một ảo ảnh của cơn mơ không tròn nghĩa.
Sáng nào cậu ta cũng ra đó.
” Dương tử giang đầu dương liễu xuân
Dương hoa sầu sát độ giang nhân ”
Trời vào đông, những cành dương liễu không còn đẹp như trước nữa. Khắp Tô Châu, những cành cây trụi lá vẫn đâm ra tua tủa như chực chờ treo cổ một nỗi đau.Trời xám mờ, trời xám mờ, những cành dương liễu không đung đưa, hà cớ con sông vẫn đầy ưu tư, uất hận, phải chăng vì trên chiếc cầu kia đã có một cơn sầu vạn kiếp đang đứng đợi.
Đôi khi cậu ta lặng nhìn con sông như thể chỉ cần tôi không để ý, chỉ cần trên đời này không còn ai cần cậu ta, Phong sẽ nhảy ngay xuống dòng sông lững lờ kia.
Cái ý nghĩ đó thật…
” Phong ”
” …”
” Cậu lại ra đây rồi ”
” …”
“…”
” Ngài xem, sông Dương Tử thật là đẹp ”
” Nhưng cảnh sông thật buồn”
” Phải, đẹp vì buồn”
“…”
“Con sông ở Giang Nam cũng là một nhánh của Dương Tử ”
“Ừum”
” Những nhánh sông này sẽ chảy về đâu ?”
” Sẽ đổ về các biển lớn hoặc các hồ ”
” Biển liệu có yêu sông không ? ”
” …”
” Bao nhiêu con sông đều đổ ra biển. Liệu biển có nhớ đến một Dương Tử giang ? ”
Câu hỏi của Phong tôi không trả lời được, biết bao nhiêu con sông, làm sao biển có thể biết được đâu là sông Dương Tử, nước của Dương Tử sẽ hòa lẫn vào nước của những dòng sông khác. Biển liệu có yêu sông ?
” Chắc chắn biển sẽ nhớ ”
Tôi ngạc nhiên trước câu trả lời của Phong.
” Tại sao ? ”
” Vì khi trôi ra biển, sông Dương tử luôn mang theo những đóa hoa dương liễu, không nơi nào mà hoa dương liễu đẹp như ở dòng sông này ”
” Phải”
“…”
” Vậy… Dương Tử có yêu biển chăng ? ”
Trong ánh sáng nhờ nhạt, tất cả mọi thứ như lấp lánh. Ánh nắng hiếm muộn của ngày đông soi thẳng vào gương mặt Phong, bừng sáng dịu dàng, nụ cười không tỏa nhưng đôi mắt nhìn tôi thật dịu dàng.
” Nếu không vì yêu biển, sông Dương Tử sẽ không mang theo những đóa dương liễu trôi về biển ”
Dòng sông lung linh, những đóa tuyết lung linh…
Dương liễu… phải vì thế mà trên chiếc trâm cài của ta, cậu đã khắc một đóa dương liễu?
Tuyết rơi Tô Châu, những đóa tuyết rơi, thật im lặng.
Xáo cả lòng người.
………………………………………….. ………………………………………….. …………………………
Chúng tôi rời Tô Châu, theo hướng Giang Bắc mà thẳng tiến.
Thành Giang Bắc xa mờ, Giang Bắc không đẹp như Giang Nam, không ưu buồn như sớm ngày đông ở Tô Châu, Giang Bắc sôi nổi, sầm uất hơn, nhưng vì sao trong những cánh rừng vẫn phản phất nỗi hờn.
Phong trầm lặng hơn.
Cậu ta bảo tôi đưa vào những cánh rừng phía bắc của thành. Những cánh rừng xanh thẫm, một cơn gió nào đó đi rong chơi làm những đợt lá lay động. Cả cánh rừng lay động, như thể đang reo vui, hay như một người tuổi đã về chiều, nay gặp lại một vị khách cũ từ phương xa, lại mừng, lại khóc, lại nhớ về những chuyện đã qua.
Phong rút cây sáo tôi tặng và bắt đầu đưa lên miệng thổi, thật khó khăn với cánh tay đang bị thương của cậu ta, nhưng cuối cùng, âm thang cũng thoát ra. Tiếng sáo khi réo rắt như dòng suối, khi bay vút lên, phá tang cả không gian, khi đua cùng gió, khi nằm cùng mây…..và đau.
Nỗi tưởng nhớ thật đớn đau. Trong tiếng sáo không có tôi, không có cả mùa đông này, chỉ còn Phong và một con người của quá khứ.
Xa xôi.
Đau đáu.
Vẫn tưởng như có lời thì thầm của Phong ” Tôi đã về rồi đây ”
Vẫn tưởng như có nụ cười vời vợi ở những cánh rừng” cuối cùng cậu cũng đã về ”
Tôi đưa Phong về nhà trọ , đá sỏi kêu lạo xạo dưới chân ngựa, dưới những chiếc bánh xe. Chúng tôi vẫn đi như thế trong lặng im.
” Ngài không hỏi gì sao ?”
“…”
“…”
“Ta nên hỏi gì đây ?”
“… ”
“…”
“Đó là nơi Triệu công tử đã nằm lại ”
” Mộ người ấy ở đâu ?”
” Ngài ấy không có mộ”
” Sao thế được. Một công tử xuất thân từ gia đình thế ?”
” Nhưng trước khi qua đời, ngài ấy đã bày tỏ tâm ý muốn được hỏa táng và rải tro cốt trong rừng ”
” Là mảnh rừng đó ?”
” Nơi đó là nơi khi còn sống, tôi thường cùng ngài ấy đến, đó cũng là nơi gợi nên cảm hứng cho các bài thơ của ngài ấy ”
” Sau khi Triệu công tử chết thì cậu bị bán đi ”
” Phải”
” Tất cả các gia nhân trong phủ ”
” Không, phu nhân và lão gia chỉ bán mỗi tôi. Có lẽ vì tôi gợi nhớ họ về ngài ấy ”
“…”
Tôi thở ra, không biết mình đang vui hay đang buồn nữa.
” Những chuyện đó…cứ như đã xa vời quá rồi ”
Phong tựa đầu vào tay tôi, những ngón tay bám chặt lấy cánh tay tôi, cơn lạnh thấm qua lớp vải.
Chiều đã bắt đầu rơi rồi.
Những cánh rừng vẫn vút qua.
Những cánh rừng cuồng điên
Vì nhớ…
………………………………………….. ………………………………………….. …………………………
Chúng tôi lại trở về Giang Nam. Một đêm, khi tôi đang ngủ thì có tiếng đập cửa ầm ĩ. Là Ji Sung, hỏi ra thì mới biết cha tôi và Nhược Lan tiểu thư vừa về phủ, họ đã gặp một toán hản tặc hiếu chiến, mưu đồ thôn tính thuyền của cha tôi tấn công. Tuy thuyền cha tôi thắng nhưng Nhược Lan tiểu thư bị thương nặng, trên thuyền không đủ thuốc men nên hai người đành đánh liều về Giang Nam.
Sau đó tôi liền cho vời một vị đại phu, vốn là người quen cũ của cha tôi, đến chữa trị cho tiểu thư. Cha tôi đứng bên ngoài cứ liên tục đi qua lại, trên đôi mắt ông lộ rõ vẻ lo lắng. Đó là lần đầu tôi thấy sự xao động trong mắt ông . Đã lâu lắm ngày từ ngày mẹ tôi mất.
” Cha lo lắng cho Nhược Lan tiểu thư thế sao ?”
“…”
“Cha lại muốn để vụt mất nàng ấy sao ?”
” Cha hiểu con nói gì ”
Nói rồi, cha tôi quay lưng bước thẳng về phía cửa phủ.
” Hãy cứ tạm để nàng ấy lại chỗ con. Khi nào nàng khỏe lại, cha sẽ đến rước”
Ánh nến phủ vàng sau lưng ông.
Những ngày sau, tôi luôn cố gắng trông nom, chăm sóc cho Nhược Lan tiểu thư. Và cũng từ đó, tôi lại ít thất Phong hơn.Thật không hiểu vì sao.
Một hôm, tôi cùng tiểu thư đi dạo trong vườn thì gặp Phong, cậu ta cúi đầu chào chúng tôi rồi đi lướt qua nhanh. Lạnh lùng như một cơn gió đông. Vừa lúc ấy, tiểu thư che miệng cười khúc khích.
” Có chuyện gì vui sao ?”
” Không”
Rồi chợt nàng ấy nghiêng nghiêng nhìn tôi với con mắt nửa cảm thấy thích thú nửa ngạc nhiên.
” Ngài không nhận ra sao ?”
” Ý tiểu thư là … ”
” Ngài không thấy rằng cậu bé của ngài đang ghen sao ?”
Ghen…
Phong ghen…
Có lẽ nào ?
” Thật là… phải chăng ngài đã nghĩ rằng cậu ta quá lạnh lùng ?”
Tiểu thư lại cười rồi đẩy nhẹ tôi
” Kìa, ngài nên đuổi theo cậu ta đi, đừng đứng đây nữa”
Những cơn gió chờn vờn
Những cành cây rung rinh
Ta chưa bao giờ nhìn thẳng vào em
Khi những nỗi đau tràn về
Ta nghĩ rằng chỉ riêng mình ta đau
Khờ khạo
Khi nỗi đau tràn về.