Sea - Chương 24
Chapter twenty-four:
” Ngày mai chúng ta sẽ đi Tô Châu và Giang Bắc ”
” Tại sao ? ”
” Vì cậu đang bị thương, đâu thể nào làm việc trong phủ ”
“…”
” Chẳng lẽ cậu không muốn đi cùng ta ? ”
” Không phải…. Trời đã vào đông rồi ”
” Mùa này ở Tô Châu chắc đã có tuyết rơi ”
” Tại sao ngài lại muốn đến Tô Châu ? ”
“…”
” Vì có thể nghe được tiếng tuyết rơi ? ”
Phong ngồi nghiêng nghiêng tựa vào thành giường , ánh lửa leo léo hắt lên Phong, ánh lửa đỏ, màu sắc mê muội. Đam mê …
Thật là . Tại sao cậu lại hiểu ta đến thế hả Phong ?
Mê đắm…
Như một cái vòng quay cuồng, cuốn tất cả vào đó, không có đêm, không có ngày,… chỉ có nỗi đam mê … chỉ có cậu và chỉ có ta.
” Cậu có thể cười lên không ?”
” … ”
” Ta chỉ thấy cậu cười duy nhất một lần, khi cậu chơi đùa với lũ trẻ ở làng ”
” Tôi không thể cười được nữa ”
” Từ ngày đó ? ”
“…”
” Quả thật, nụ cười của cậu rất đẹp”
” …”
” Cậu thật giống Bao Tự ”
“…”
” Chu U Vương chỉ vì một nụ cười của Bao Tự mà mất cả cơ đồ ”
” Xưa nay, anh hùng đều chết bởi tay mỹ nhân ”
” Mỹ nhân nhất tiếu hoán thiên kim ”
( Nụ cười của mỹ nhân đáng để đổi lấy ngàn lượng vàng )
” Còn ngài thì chết bởi nam nhân ? ”
” Không, ta chỉ chết vì cậu thôi. Nếu có thể có được nụ cười của cậu mà có phải chết, ta cũng cam lòng ”
“…”
“…”
Tôi hôn cậu ấy, cái hôn dài và sâu. Cái hôn như chôn chặt cả hai miền đất, vùi con người vào một cõi mơ hồ.
” Tử lộ hương yên diểu nan thác
Thanh phong minh nguyệt dao tương tư”
(Sương thơm khói biếc khó mong
Gió trong, trăng sáng mơ mòng nhớ nhau )
Những ngón tay của Phong, nắm chặt tóc tôi, cậu ta dụi đầu vào gáy tôi, những lời thì thầm trôi nổi, những lời thì thầm hâm nóng cả đêm đông.
” Đừng. Ngài hãy sống vì tôi. Chỉ sống vì tôi thôi ”
” Ta hứa”
Đêm lập lờ trôi, đêm trôi qua trăng, đêm trôi qua mây. Có tiếng những con dế đi hoang kêu rả rít.
” Ngài không định thành thân sao ?”
“Đừng nói đến những chuyện đó ”
” Trước sau gì cũng phải nói ”
” Cả đời này, ta chỉ có mình cậu thôi, Phong ”
” Không thể ”
” Ta không phải là Phong Tư công tử, Phong à ”
“…”
” Ta chỉ là Min Woo, một tên hải tặc mà thôi ”
” Ở trên đất liền thì ngài vẫn là Phong Tư công tử ”
” Ta không quan tâm lắm ”
“…”
Phong không nói gì, cậu ta nằm im bên cạnh tôi. Chúng tôi đã nằm như thế này bao lâu rồi, từ khi trăng vừa lên đầu ngọn liễu ngoài sân kia , và bây giờ thì ngọn nến sắp tàn rồi.
” Một ngày kia, tôi sẽ già đi ”
Có cái gì đó uất nghẹn, nỗi ức nghẹn chực chờ dập tắt ngọn nến.
Tôi nắm chặt bàn tay Phong, xiết thật chặt.
” Dù cậu có già, dù cậu có xấu, ta vẫn cần cậu ”
“…”
” Đường Thái Tông Lý Thế Dân…”
” Sao ? ”
” Ngài ấy có một người con trai, là thái tử Thừa Càn …”
“…”
” Thái tử Thừa Càn đã vì cái chết của một tiểu thái giám tên Xương Tông mà tạo phản ”
” Số phận vị thái tử đó phải chăng … ?”
” Đúng. Mưu đồ tạo phản thất bại. Ngài ấy bị đày đi xa rồi chết ”
“Thật đáng tiếc …”
” Ngài ấy có lẽ đã chết…khi tiểu thái giám kia chết đi rồi”
“…”
” Nếu ta là vị thái tử kia và cậu là Xương Tông, ta sẽ không để cậu chết”
” Nếu tôi là Xương Tông, tôi không mong ngài tạo phản. Tôi muốn ngài sống và trở thành một vị hoàng đế tốt ”
“…”
” Nếu tôi chết …”
” Đừng nói vậy ”
” Nếu tôi chết, ngài nhất định phải sống. Sống và nhớ đến tôi qua từng khắc của thời gian”
Phong ngồi dậy, cúi xuống hôn tôi, những nụ hôn như những hạt mưa , mát lạnh. Những nụ hôn rơi như sao băng, rơi … rơi…
” Ta hứa ”
La sàng ỷ dao sắt
Tàn nguyệt khuynh liêm câu
(Đàn sắt tựa giường lụa
Trăng tàn nghiêng rèm tương )
Ngọn nến tắt phụt trong đêm.
Ngọn nến đã tàn.
Đêm vẫn chưa qua .