Sea - Chương 2
Chapter two :
Một phiên chợ náo nhiệt , lọan đả , đông đúc , người qua kẻ lại , tràn ngập các mặt hàng : trang sức , tơ lụa , thú vật ,… và cả nô lệ .
Phong
Tôi nghĩ đó chính là Phong , lẫn trong đám nô lệ .
Dù không còn nhớ rõ mặt cậu ta nhưng tôi đoan chắc đó là Phong . Mà còn nhớ để làm gì khi rõ ràng ba năm qua cậu ta đã thay đổi quá nhiều . Kiểu tóc đặc trưng của một người Cao Ly đã dài sóng sượt , gương mặt kia không còn những nét tươi trong như xưa mà đã hằn lên những nét vô tình của thời gian , chai sạn và khắc khổ . Cậu ta chỉ cao hơn một chút so với ký ức của tôi , nhưng cũng gầy và đen hơn . Duy chỉ còn đôi mắt , vẫn lay láy một cái nhìn .
Những hàng liễu đung đưa sau lưng tôi , những hàng liễu nhỏ xuống dòng sông , biêng biếc , đôi mắt đó không nhìn vào dòng người qua lại , không nhìn vào những kẻ ” xem hàng ” , đôi mắt dán chặt vào những nhành dương liễu .
Dương liễu vẫn đung đưa …
” Dương tử giang đầu dương liễu xuân
Dương hoa sầu sát độ giang nhân ”
Chẳng rõ người chết vì cảnh quá bùôn hay vì đôi mắt kia ?
” Ji Sung ”
” Vâng , thưa thiếu chủ ”
” Ngươi hãy lại kia hỏi tên người Cao Ly đó là gì ”
” Thưa vâng ”
………………………………………..
Những thanh âm ồn ào , những thanh âm vẫn không che hết cái sầu của một ngày thu .
Con sông này sao lạnh lùng ?
Số phận của ta và của ngươi đã gắn chặt vào nhau .
Ngày đó lẽ ra không nên để ngươi đi . Ngày đó lẽ ra có phải trói ngươi , ta cũng nên giữ ngươi ở lại .
Giả như ta bắt ngươi ở lại , ngươi sẽ căm hận ta nhưng …
Nhưng giả như cái con người đang đứng trước mặt ta không phải Phong thì chẳng phải đó là một tấn bi hài quá sao .
Bi hài .
Nực cười , phải rồi , một con người như cậu ta , thà chết nhất định không chịu làm hải tặc . Một con người như cậu ta … có bao giờ còn nhớ đến ta chăng ?
………………………………………….. ……………………………..
” Thiếu chủ ”
” Sao ? ”
” Tên người đó là Phong ”
” Vậy sao , ngươi hãy mua cậu ta rồi đem về phủ . Ta sẽ về trước . Nhưng tuyệt đối không được tiết lộ ta là ai ”
” Thưa vâng ”
Chiếc xe ngựa đi lộc cộc . Và tôi , cũng lộc cộc với những suy nghĩ của mình . Hàng năm , hải tặc vẫn đưa những chuyến hàng mình cướp được , giả làm thương nhân và đem bán cho các nhà quan lại , các tên lái buôn . Nhiêu năm trời đó cũng khiến cha tôi mua được cả trăm ngôi phủ rải rác khắp nơi , vừa để tiện có chỗ ở , vừa tránh khỏi việc lộ bí mật , nhưng ngôi nhà chính vẫn cứ là chiếc thuyền lênh đênh trên biển .
Tôi có quá điên dại không ?
Có quá không ? Một thiếu chủ Min Woo lạnh lùng , tàn nhẫn , bình thản ngay trong cái chết của mẹ mình , nay lại vì một kẻ như Phong .
Ngăn không được , tôi đã ngăn mình không được . Dường như tất cả những cơn mơ của ba năm nay đã dồn hết cả vào câu nói đó .
Gíâc mộng ba năm của ta
Chiếc xe ngựa vẫn lộc cộc đi …
Chiếc xe ngựa vẫn lộc cộc đi …