Sea - Chương 1
Tác giả: Ciapika
Nguồn: Diễn đàn Táo Xanh
—–****—–
Chapter one :
” Ngươi sẽ đi đâu ? ”
” Về làng ”
” Người ta sẽ không tha cho ngươi đâu ”
” Còn đỡ hơn ở đây ”
” Ngươi ghét bọn ta vậy sao ? ”
” Ai cũng căm ghét hải tặc cả ”
Ai cũng căm ghét hải tặc cả Người đó đã nói như thế trước khi biến mất vào trong bóng đen của đêm tối .
Gương mặt đó không còn xuất hiện trước đôi mắt của tôi nữa nhưng lời nói kia vẫn cứ như một cái gai ghim chặt vào tim .
Đã ba năm rồi vẫn chưa thể quên được .
………………………………………….. ………………………………………….. …………………………
Cậu ta là một người có gương mặt nhỏ , cằm nhọn , và một đôi mắt to , lông mi dài . Nói chung thì ký ức về cậu ta chỉ là một cái gì đó mơ hồ, chỉ biết là một gương mặt khá hài hòa dù rằng không được gọi là ” mỹ nam tử ” . Tứ cười , thời gian cũng góp phần làm lãng quên một phần trong tôi rồi . Nhưng không hiểu sao đôi mắt đó và cả giọng nói đó vẫn tươi nguyên , cứ như mới ngày hôm qua .
Vẫn ám ảnh hòai trong những giấc mơ .
Tôi là một hải tặc .
Cái này là truyền thống rồi . Cha tôi cũng là một hải tặc và ông có cả một đội quân hùng hậu , và tôi thì kế tục làm cho đội quân đó ngày càng mạnh hơn .
Còn nhớ , đó là một chiều nhẹ tháng năm , đã gần vào hạ nhưng không hiểu sao trời vẫn trong , vẫn xanh như vừa mới vào thu . Còn cậu ta , tuổi mười lăm , cũng đẹp như một ngày thu .
Thuyền của cha tôi vì đánh nhau với quan phủ nên bị hư hỏng nặng .Hư thuyền thì phải sửa thuyền và để sửa thuyền thì cần đến thợ . Thế là có công việc cho cậu ta lẫn cha cậu ta . Và họ chỉ biết chúng tôi là một tóan thương nhân ” không may ” gặp nhằm hải tặc .
Chiều hôm ấy xanh , xanh đến mức cái màu ám ảnh đó bám vào những giọt mồ hôi trên trán cậu ấy , Phong nhi . Đó là kiểu cha cậu ấy gọi . Dĩ nhiên là tôi không thể gọi như vậy và dĩ nhiên tôi , với tư cách là thiếu chủ , cũng không có chuyện gì để nói với một người có xuất thân như thế .
Nhưng tôi vẫn muốn nói chuyện với Phong .
Không hiểu tại sao , có lẽ là vì cái cách cậu ta đã ngước nhìn tôi khi tôi đứng trên thuyền .
Gió biển thổi thốc , lồng lộng , gió biển làm mái tóc cậu ta lòa xòa , che hết cả gương mặt , chỉ còn hai con ngươi đen thẫm . Đôi mắt nhìn tôi vừa tò mò vừa xen lẫn một cái gì đó mà tôi chẳng rõ . Nhưng tôi biết được cảm xúc của ánh nhìn mà tôi đã dành cho cậu ta . Ánh nhìn dành cho một người Cao Ly xa xứ , cũng như tôi , như cha , như hầu hết những người ở trên chiếc thuyền này .
Và cả sự cao ngạo , đôi mắt tôi từ lúc mới sinh ra đã hằn sự cao ngạo . Tôi bỏ vào trong . Biết rằng cậu ta vẫn đang nhìn .
Vật vã sau mười ngày , dưới đôi tay khéo léo của hai cha con Phong , chiếc thuyền của bọn tôi đã trở về nguyên dạng , thậm chí còn đẹp và tốt hơn xưa .
Ngay lúc đó , hai người cũng đã phát hiện ra sự thật .
Tôi không biết làm cách nào mà cậu ta phát hiện ra sự thật , chỉ biết rằng cậu ta đã biết rồi .
Cha không muốn tha .
Chỉ có hai lựa chọn : họ sẽ ở lại đây hoặc chết .
Cha Phong và cả cậu ta đều không lựa chọn , họ trốn . Cha Phong thóat còn Phong thì không .
Thủ hạ của cha đã trói cậu ta bằng những sợi dây thừng to , tôi còn kịp thấy làn da sau lớp áo vải thô ửng đỏ .
” Hãy để hắn theo con ”
” … Con muốn hắn à ? ”
” Vâng ”
” Hắn có dòng máu của người Cao Ly , sẽ không chịu khuất phục đâu ”
” Con biết ”
” Thôi được , cứ cho hắn theo con ”
Sóng biển rào rào vỗ , đập vào mạn thuyền . Sóng biển có biết cái gọi là ” số phận ” ?
Đêm . Tôi ngồi yên trên giường , tay vẫn ôm thanh kiếm , còn cậu ta ngồi bó gối ở góc phòng . Ngọn nến leo lét chỉ còn kịp soi rõ một đôi mắt đen như đại dương thăm thẳm .
” Đi ngủ đi ”
” … ”
” Chỉ còn vài canh giờ nữa , chúng ta sẽ lại ra khơi rồi ”
” … ”
” Sáng mai sẽ có việc đang chờ ngươi ”
Dưới ánh vàng của ngọn lửa , cậu ta lại nhìn tôi với đôi mắt mang lời hỏi ” tôi trở thành nô lệ rồi à ? ”
” Đừng có nhìn ta như vậy ”
“… ”
” Đang nhớ nhà và nhớ cha sao ? ”
” …”
” Đừng có nghĩ đến chuyện trốn . Ngươi mà bước ra khỏi đây thì thủ hạ của cha ta sẽ ra tay ”
” …”
” Nếu ta … thả ngươi ra …”
Tôi không hiểu vì sao mình lại nói như vậy , chỉ biết rằng câu nói đó khiến đôi mắt Phong sáng lên .
” Thả tôi ? ”
“Đợi một lát đi ”
Ngay đêm đó , không hiểu sao tôi lại thả cậu ta đi , với võ công của mình , tôi đánh ngất mấy tên thủ hạ và chỉ đứng lặng lẽ nhìn cậu ta chạy về phía làng .
Thật ngu ngốc . Biết là chết mà vẫn về .
Ngu ngốc .
Chửi mắng ai đây ? Cậu ta hay chính bản thân tôi .
” Ta biết thế nào con cũng thả hắn ra ”
” Vậy sao ? ”
” Ta đã đọc được điều đó trong mắt con ”
” Và cha vẫn để con làm ”
” Con muốn làm gì thì nhất định sẽ làm bằng được . Ngăn cản con chỉ là một việc thừa thãi ”
” … ”
Gió vẫn thổi , đêm lạnh vô ngần bởi cơn gió của tôi đã đi xa rồi .
Có nằm mơ cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày này , ba năm về sau .