Summary
Sau mấy ngày đi đường , cuối cùng tôi cũng đến Tây Tạng . Thời tiết ở đây khô hơn Trung Nguyên , sáng thì nóng nhưng đến tối thì lạnh cắt da .Lạnh , tôi tự hỏi , ở Giang Nam trời có lạnh không ? Ngày hạ sẽ qua mau thôi , thu lại tràn về . Mỗi lần thu là tôi lại mỗi lần nhớ , chả rõ lá phong đã cam rực chưa ? Lá phong . Ở Tây Tạng , thảo nguyên mênh mông là thế nhưng không thể tìm được một cây phong nào . Cũng phải . Phong , nhớ giữ giùm ta chiếc lá phong của đầu mùa .
” Cánh văn phong diệp hạ
Chiết lịch độ thu thanh ”
(Xào xạc muôn chiều nghe lá rụng
Thu vàng réo rắt dạ chơi vơi )
Tôi mang nữ trang, phấn , lụa là đến nhà các Thổ ti trong vùng để đổi ngựa , sữa và các thứ trang sức đặc trưng của Tây Tạng .
Đa số họ đều thích hàng hóa của tôi , nhất là nhà thổ ti Mạch Kỳ , bởi phu nhân thổ ti là người Hán .