Sau cơn mưa - Chương 4
CHƯƠNG IV
Lại chiếc áo trắng bước vào quán nhưng gương mặt không phải người tôi muốn gặp. Thở dài, tôi nhìn những giọt cafe đen thẫm nhỏ xuống đứt quãng. Có vẻ sắp đến giọt cuối cùng rồi, cũng nên uống thôi. Nhưng bàn tay vẫn nguyên vị trí, fin cafe lặng câm trên bàn im lìm nhìn vào mắt tôi. Tâm trạng như những mắt lưới đan vào nhau, bàn tay đan lưới của người thợ mới học vụng về làm chiếc lưới rối tung lên_mắt to mắt nhỏ lẫn lộn, nhìn thật xấu xí. Mớ bòng bong đã không được gỡ ra, lại bị tôi vò lại vội vã với tâm trạng háo hức, hy vọng đầy ngây thơ.
Hôm qua tôi gặp Duy ở quán này nhưng cậu ta phớt lờ như không quen. Về nhà ngồi giải đáp thắc mắc “mới hơn 2 năm mà đã quên?”, cuối cùng tôi chợt nhớ cậu ta không đeo kính. Chắc chắn đây là lý do không nhận ra tôi. Ở lớp có một thằng bị cận, nó bảo hai năm nó tăng lên ba độ. Việc tăng giảm độ cận thị dựa vào hoàn cảnh sinh hoạt và dựa vào bản thân người bị cận. Mấy việc này tôi không rõ lắm nhưng chỉ có lý do này mới làm Duy không nhận ra tôi.
Lại một nhóm con trai tầm 20, 21 tuổi bước vào cuời nói rôm rả, dĩ nhiên không có cậu ta. Nhìn lại fin cafe, tôi chạm khẽ để rồi nhận ra nó không còn nóng ấm như ban đầu. Kim dài của chiếc đồng hồ chỉ con số 9 khiến tôi gọi phục vụ tính tiền. Gần 2 giờ đóng đô ở đây, đã đến lúc đi về. Dù lòng không muốn nhưng có người đang chờ tôi đến chở đi chơi. Con béo giở chứng muốn lên Tràng Tiền mua sách và dĩ nhiên tôi bị nó hành hạ làm culi không công.
– Sao mày không bảo thằng bồ đưa đi – Tôi hỏi yếu ớt sau một hồi chưa tìm ra cách từ chối.
Hôm đó nó thản nhiên cười toe :
– Bồ tao tháng về có một lần. Phải tận dụng thời gian làm việc khác chứ?
– Việc khác là việc gì?
– Con nít hỏi làm gì?
– Con nít cái con khỉ khô! Mày khác gì tao?
– À, tao quên không nói với mày. Hồi bé tao ốm yếu bệnh tật nên học muộn một năm.
Đôi mắt tôi mới chỉ đảo một vòng xung quanh người nó thì cả chiếc ghế lẫn người đổ kềnh ra sàn nhà. Do bất ngờ nên không kịp chống tay, đầu tôi cứ thế đập vào chiếc ghế gần đó u lên một cụ to tướng. Hôm đó không có bé Mai chạy lên xem có chuyện gì để kiềm sự nóng giận trong tôi, đảm bảo tôi đã dần cho con béo một trận nhừ tử rồi. Thấy tôi không đánh con gái và hiền với nó nên “được đằng chân lân đằng đầu”. Mà cái con khỉ lai lợn đó cũng dã man, thản nhiên đạp vào người tôi như đạp bao cát. Không biết thằng bồ nó tìm thấy điểm gì ở đứa con gái hung dữ chuyên dùng bạo lực này nhỉ?
– Ê! Mày không gửi xe hả – Bả vai đau nhói, tôi ngơ ngác khi giọng chua lè vẫn vang lên sau lưng – Đi quá lố rồi mày.
– Ờ, quên – Cười gượng, tôi tự xỉ vả cái tâm hồn treo ngọn cây rồi sang đường gửi xe.
Không biết tôi chở con béo từ lúc nào nhỉ? Không nhẽ trong khi hồi tưởng, tôi đã đến nhà nó, chở nó và đi đúng đường đến Tràng Tiền? Kiểu này gọi thiên tài hay “chó ngáp phải ruồi”?
Đúng là đối với Hằng, tôi không khác thằng cửu vạn là bao. Ngoài việc chọn sách cho tôi, con béo còn chuyển giao toàn bộ những thứ nó mua sang tay tôi. Bảo đi mua sách tham khảo vậy mà nó vào khu truyện thiếu nhi rồi ôm cả đống : Kính vạn hoa ba quyển dày cộm, vài quyển dày không kém nhưng là tiếng Pháp. Lắc đầu ngán ngẩm, tôi thầm rủa cái tội lười, phải lúc nãy xách theo cái giỏi siêu thị thì tốt không? Hay bây giờ ra chỗ quầy lấy một cái nhỉ?
– Bé Oanh thích truyện hoàng tử và công chúa phải không?
– Dạ!
Nếu Hằng không nhanh tay đỡ chồng truyện trên tay tôi, chắc chắn nó đã rơi tung toé trên sàn. Vẫn đôi mắt mở to, tôi nhìn người đàn ông đang lựa truyện với bé gái gần đó. Cũng lâu rồi tôi không còn gặp lại Thăng, anh ta có vẻ trẻ hơn, nụ cười vẫn ấm áp như ngày nào. Đứa bé chọn vài quyển rồi chạy sâu vào trong hơn, anh ta vội vàng đi theo và những quyển truyện được trả lại tay tôi. Hằng im lặng chờ mắt tôi chạm vào tia nhìn thẳng thắn của nó rồi mới nói :
– Dì tao vừa sinh em bé. Thằng bé ba cân tư dễ thương lắm.
– Anh ta hạnh phúc chứ?
– Tao không biết – Nó nhún vai, nụ cười có gì đó của sự chấp nhận – Tao chỉ biết dì tao nói “Dì hạnh phúc vì tình yêu của chú ngày càng lớn. Lớn hơn cả hồi hai người mới cưới”
Xốc lại chồng truyện trên tay, tự nhiên tôi muốn cười_không phải cười mỉa mai mà là sự bình thản của tâm hồn khi vết sẹo không còn nhức hay ngứa nữa :
– Vậy cũng tốt!
– Ờ – Con béo vỗ bôm bốp lên vai tôi, nụ cười trên môi nó y như ác quỷ – Tiếp tục thôi mày, tao vẫn chưa chọn xong.
– Hả??? – tôi hoàn toàn không tin những gì vừa nghe thấy – Mày tính khuân luôn cửa hàng về hả con béo?
– Không, tao không có mang đủ tiền mà mày đi xe đạp chở sao nổi cả cái cửa hàng này – Thêm một quyển gì đó dày thật dày lên cánh tay vốn đã ôm đồm quá nhiều thứ.
Tôi quyết định ra lấy giỏ siêu thị, chứ thêm chút nữa chắc tiêu tay tôi quá. Giọng nhõng nhẽo của con nít làm tôi hơi nhìn lại, đứa bé gái đang vòi mua búp bê. Nụ cười của anh ta đúng với nghĩa hạnh phúc. Thôi thì, hãy hạnh phúc nhé, người tôi đã từng yêu.
Chính việc Hằng thả thêm quyển sách nói về mưa và bão đã làm tâm hồn tôi có cơ hội đi hoang, trở về tối qua lúc 10 giờ ở hàng nét gần nhà ….
Anh sẽ không dùng nick Mưa_trong_nỗi_nhớ nữa. Sau ngày hôm nay Mưa_trong_nỗi_nhớ không còn tồn tại trên đời.
– Tại sao? – Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
– Mưa_trong_nỗi_nhớ là tâm trạng của anh khi nhớ đến người anh yêu. Giờ anh đã tìm được, nỗi nhớ không còn nằm trong cơn mưa nữa, nó cần hiện hữu ngoài đời.
Việc Duy đã làm tôi đủ đau đầu, giờ đến Mưa_trong_nỗi_nhớ lại nói những lời khó hiểu, thực sự tâm trạng ngoài khó chịu còn đan xen bất an nữa.
– Không phải boyfriend anh ở bên anh sao? Em không hiểu.
– Người anh yêu không có nghĩa người đó yêu anh – Dòng chữ dài thật dài cứ như lần đầu và cũng là lần cuối cùng Mưa_trong_nỗi_nhớ chịu nói về “người đó” – Vì một số lý do anh và cậu ta xa nhau, nhưng giờ bọn anh gặp lại. Hiện tại cũng có nhiều việc xảy ra nhưng chỉ cần tồn tại trên đời, anh tin cậu ta sẽ yêu anh như anh yêu cậu ta.
– Việc đó ảnh hưởng gì đến nick yahoo?
– Dù trong tâm tưởng, dù qua mạng hay qua bất cứ phương tiện gì, anh đều muốn bản thân không phản bội lại tình yêu của chính mình. Anh muốn dành trọn vẹn trái tim cho người anh yêu.
– Anh sợ sẽ yêu em khi còn chat qua nick Mưa_trong_nỗi_nhớ hả?
– Anh đã trả lời câu hỏi này nhiều lần rồi.
Tôi vẫn cố tình nói dù biết Mưa_trong_nỗi_nhớ rất bướng :
– Anh có quyền im lặng, những những gì anh nói sẽ là bằng chứng trước toà án trái tim.
Sau vài phút im lặng, cuối cùng dòng chữ lạc chủ đề xuất hiện :
– Hơn mười giờ rồi, em onl vậy không sao chứ?
– Anh đừng lảng chuyện lãng xẹt vậy – Nhún vai bất cần, mẹ tôi vẫn ở dưới quê mà. Hình như họ bên nội muốn xây phần mộ họ Trần nên còn lâu mẹ mới lên.
– Biết anh cố tình sao em còn cố chấp?
– Anh có nghĩ đang đối xử bất công không? – Tự nhiên tôi cười khẩy khi gõ những dòng chữ có vẻ lẫy – Quan tâm và luôn ở bên một người, đùng cái phủi tay thản nhiên đến ác độc.
– Người anh yêu quan trọng hơn mọi thứ trên đời.
– Dù vô tình tổn thương người khác?
– Ừ, anh yêu cậu ta và không ai được phép tổn thương hay gây đau khổ cho cậu ta, kể cả anh.
– Anh đi chết đi!
– Không, anh không thể chết khi còn người đó tồn tại trên đời.
– Thôi em chịu thua – Tôi thả người xuống ghế và nhận ra hai bàn tay nãy giờ đã gồng cứng – Vậy mai em del nick không người sử dụng này đi?
– Ừ, del đi. Anh không vào nữa đâu.
Vậy đấy. Mạng vẫn chỉ là mạng, ảo không gì hơn. Tôi cứ nghĩ Mưa_trong_nỗi_nhớ mãi mãi là người bạn tinh thần dù luôn từ chối gặp gỡ vì chỉ cần nghĩ “trong thế giới này, hay chỉ là thế giới ảo, luôn có sự dịu dàng dành riêng cho tôi” là tôi thấy bản thân tự tin và được cổ vũ tinh thần rất nhiều. Nhưng bây giờ thì sao? Mộng đẹp đến mấy cũng phải có lúc tỉnh. Mưa_trong_nỗi_nhớ có thể bỏ tất cả cảm xúc đang nhen nhúm để sống trọn vẹn với tình yêu của anh ta, vậy tôi cũng nên trở về hiện tại, sống với quá khứ đang trở về. Duy, cậu ta lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời tôi. Đồng hồ cát vẫn dõi theo cuộc sống một cách âm thầm rất riêng, tôi cần nắm bắt cơ hội ông trời ban tặng trong phút yếu lòng một lần nữa. Tôi không thể là thằng nhóc sợ hãi cảm xúc và bỏ qua nó trong hối tiếc muộn màng.
– Trước khi Mưa_trong_nỗi_nhớ chỉ là một vệt ký ức, anh sẽ trả lời tất cả những gì em muốn hỏi trừ việc liên quan cậu ta – Dòng chữ trên màn hình cắt ngang suy nghĩ – Chắc em có nhiều thắc mắc lắm phải không?
– Sao hôm nay anh dễ dãi thế? – Tôi cười cười vì biết có nói gì cũng không bao giờ nắm bắt thứ không thuộc về mình, tốt nhất hãy buông mới là khôn ngoan, vì thức thuộc về tôi không ở trên mạng mà ở ngoài đời.
– Đó là câu hỏi?
Cái kiểu trả lời này không nhầm vào đâu được. Mãi mãi Mưa_trong_nỗi_nhớ vẫn là người hướng dẫn đứa trẻ đi lạc, trong đó có tôi.
– Anh cho em coi cam nhé?
– Không hỏi lại những câu đã hỏi.
Cười hì hì về sự tỉnh táo của Mưa_trong_nỗi_nhớ, tôi công nhận anh ta đúng là đáng sợ ngay cả khi đang “say trong tình yêu”.
– Có tồn tại tình yêu của gay không?
– Có! Nơi nào có sự rung cảm của trái tim, có sự hoà hợp của hai tâm hồn, có sự chân thành và thuỷ chung son sắc, nơi đó có tình yêu. Đã là tình yêu thì không nên rạch ròi giữa dị tính và đồng tính.
– Nhưng tình yêu = tình dục + thuỷ chung. Cái tình dục luôn là cửa ải không phải ai cũng muốn bước qua.
– Khi hai người yêu nhau, muốn tình cảm đạt đến sự thăng hoa cảm xúc, tự nhiên họ sẽ nghĩ đến chuyện đó. Em đừng nghĩ vệc đó là xấu hay ghê tởm. Khi vào trong nhau, cảm nhận trọn vẹn người đó ở trong mình hay ngược lại cũng là một khía cạnh của tình yêu và thể hiện được rất nhiều màu sắc của tình yêu.
Đọc những dòng giải thích già đời, tôi cũng nhẹ người nhiều, không còn thấy ghê khi nhớ lại chuyện với Thăng. Nhất là gần đây tôi cảm thấy bản thân có những khác lạ, tôi đã “mở mắt” rồi, không còn bé nữa. Nên lời nói của Mưa_trong_nỗi_nhớ không còn gây sửng sốt hay ngạc nhiên nhiều.
– Vậy anh đã khui hàng chưa?
– Anh có quyền im lặng vì việc này chỉ boyfriend anh biết thôi.
Tôi cũng thấy tính tò mò đi quá lố nên đổi đề tài :
– Sang câu hỏi khác – Tôi nói lên sự lo sợ vừa chớm trong đầu – Yêu straight thì cơ hội thành công là bao nhiêu?
Khi học lớp tám, tôi chưa khẳng định chắc chắn mình là người đồng tính, chỉ thấy thích ngắm người cùng giới. Mãi về sau tìm hiểu mới rõ về bản thân. Trong thời gian đi tìm câu trả lời, tôi có đọc một số bài “Sự hiểu lầm về straight”. Có người bảo straight chỉ thích con gái, không hề có chút rung động hay cảm xúc với đàn ông nên nhiều khi có cử chỉ thân mật mà đối với họ đó là bình thường. Nhưng nhiều gay do vốn đã thích người đồng giới nên chỉ với những va chạm nhỏ, những cách cư xử, thái độ hơi thân mật cũng dễ hiểu lầm và dẫn đến mơ mộng. Từ mơ mộng chuyển sang thích để rồi tự rước đau khổ khi nhận ra sự thật “straight mãi mãi là straight, tụi nó không bao giờ thích hay yêu đàn ông”. Vậy Duy hay nhìn tôi không có nghĩa thích tôi hoặc giống tôi. Mà nếu nhớ không lầm, hồi đó có con khỉ nào đó ngồi gần chỗ tôi được gọi là xinh hay đẹp gì đó, vậy Duy nhìn ai chưa thể rõ được. Ừ, suy ra có thể tôi tự kỷ ám thị, cũng có thể tôi cả nghĩ hay đơn phương. Đây là lý do tôi hỏi Mưa_trong_nỗi_nhớ như vậy.
– 0%
Con số hiện lên màn hình khiến tôi bật cười :
– 0%? Bộ không có nổi 1% sao?
– Không! Em yêu straight hả?
– Không, em chỉ hỏi thôi – Tôi tiếp tục thắc mắc – Có cách nào biến straight thành gay hay không?
– Hiếp nó!
Nhăn mặt bởi cách dùng từ trần trụi, tôi biết câu trả lời này khi vào các web đọc bài nhưng nghe Mưa_trong_nỗi_nhớ nói cứ thấy…khó chịu sao đó.
– Từ hiếp có hơi quá không?
– Muốn biến straight thành gay, ngoài việc have sex thì không có cách nào khác. Không thằng straight nào tự nguyện have sex với một thằng đàn ông, trừ khi nó liên quan tiền bạc hay điều kiện gì đó. Nhưng ở đây đang nói sự tự nguyện. Không có tự nguyện thì thành ép buộc. Ép buộc ngoài hiếp và cưỡng bức thì còn cách gọi nào cho thích hợp? Hay em muốn dùng tiếng Anh là rape cho văn vẻ?
Dù chỉ là những dòng chữ vô tri vô giác, không cảm xúc nhưng sao tôi thấy có sự giận dữ và khó chịu trong đó nhỉ? Phải chăng mưa_trong_nỗi_nhớ đang nghĩ đến những nạn nhân mà hồi trước đã từng nhắc đến?
– Hình như anh đang bực mình? Anh giận khi em hỏi vậy hả?
– Không, em hỏi thì anh trả lời. Chứ ai thèm giận con nít.
– Này, này, ai con nít?
– Ờ, không phải anh….
– Ê! Về hay đứng đây mơ mộng tiếp – Chân phải tôi hơi khuỵ xuống, có ai đó phía sau thúc nhẹ vào kheo chân – Chở tao về nhà rồi mày muốn treo tâm hồn ở đâu cũng được hết.
– Xong rồi hả – Tôi lắc mạnh đầu xua đi cuộc chat cuối cùng đêm qua rồi cầm hai túi nilông to tướng trên quầy tính tiền – Mua ít vậy? Tưởng khêng luôn cửa hàng về.
– Mày còi cọc sao chở nổi? – Con béo ngoe ngẩy đẩy cánh cửa kính cho tôi ra trước.
Đặt chân ra ngoài, tôi phải đứng lại mấy giây để quen với không khí bị thay đổi đột ngột. Đây cũng là lý do mẹ tôi không thích vào siêu thị, sự thay đổi đột ngột có thể làm người huyết áp thấp như mẹ bị ngất.
Bầu trời vẫn sáng và trong xanh màu hy vọng. Hằng đang bước những buớc tự tin kiêu ngạo, tôi cũng nên song hành với nó để đối diện với tương lai đan lẫn quá khứ. Vài đám mây trắng trôi lững thững báo hiệu sẽ không có mưa. Hôm nay không mưa và “cơn mưa của tôi” đã biến mất, không để lại cái gì ngoài sự khâm phục và biết ơn.
“Cảm ơn Mưa_trong_nỗi_nhớ đã ở bên tôi những ngày qua. Cảm ơn đã hát cho tôi nghe. Cảm ơn đã lắng nghe tôi nói. Cảm ơn đã cho tôi những lời khuyên bổ ích. Cảm ơn rất nhiều, người bạn trên mạng”
Tôi tự nói với lòng và cười nhẹ khi con béo hét lên :
– Mày có đi nhanh không thì bảo? Tao muốn ăn kem. Nhanh lên đồ con rùa.
– Ok, con béo – Tôi đi theo sự hối thúc của nó, câu cuối cùng dành cho người bạn đúng nghĩa người bạn vẫn ngân vang trong đầu.
“Hãy hạnh phúc nhé, người bạn của tôi”
~~~~~~~~~~~~~~~
Chỉ vì tao lỡ tay phóng con sirius thẳng vào gốc cây mà nó dám chửi tao là ngu ngốc, không nghe lời, cứng đầu, khó trị…Hứ! Có con xe ghẻ mà ăn nói với bồ kiểu đó. Mày thây ứa gan không cơ chứ?
– ……
– Nó phải biết tao quan trọng hơn con xe chứ? Thân thể ngọc ngà đẹp đẽ của tao mà không bằng đống sắt vụn đó hả?
– …….
– Tao cho nó chờ đến đêm cho chừa. Mày phải đi chơi với tao đến 12 giờ đấy, đừng hòng bỏ về.
– …….
– Tao xinh đẹp dễ thương chừng này mà chịu yêu nó, nó không…Ê – Bàn tay chuối nắn phang bốp vào đầu tôi đau điếng – Nói gì đi chứ? Tao đang buồn mà mày một câu an ủi cũng không có. Bạn bè thế hả?
Tôi rất muốn dừng lại, dựng chống xe rồi tóm đứa con gái ngồi sau ném thẳng vào chiếc taxi đang lao tới. Nhưng biết khả năng eo hẹp, chỉ dám thở dài :
– Nói gì? Mày buồn tao đi đầu xuống đất …Á!!! Ờ, ờ …- Tay xoa hông, tôi nhăn nhó vì con béo nhéo đau dã man – Thằng bồ mày đúng là xấu xa đê tiện. Ai lại để một người con gái xinh đẹp dễ thương như chiếc bánh bao…Á!!! …đau! Thì xinh đẹp dễ thương như chị Hằng Nga bị Chu bát giới sàm sỡ…Á, này này, mày vừa thôi nhé.
Tôi dừng hẳn xe, quay phắt lại nhìn cái mặt câng câng của con béo mà chỉ muốn bóp mũi cho chết :
– Làm gì nhéo tao thế hả? Tao khen mày dễ thương xinh đẹp không muốn, hay muốn nghe “Hằng béo quay béo quắt, xấu ma chê quỷ hờn, Hằng có dáng thon thon hình vạ, thoai thoải hình chum” thì mới vừa lòng?
Dưới ánh đèn đường, tôi sởn da gà trước cái trừng mắt toé lửa của nó :
– Mày tin tao phanh thây mày ngay tại đây không? Mày có phải đàn ông con trai không đấy? Thấy con gái nhà lành bị bồ bắt nạt, không biết nói câu công bằng ….
“Ngoài kia có cô bé trèo cây me nghe tiếng đàn của tôi, ngoài kia có chú bé nhìn qua khe nghe tiếng đàn của tôi…”
Bài hát Mặt trời bé con cắt ngang giọng tức tối của con béo, nó xem ai gọi rồi áp lên tai :
– Nghe!
– …..
– Không!
– ….
– Không biết!
– …..
– Kem Tràng tiền!
– …..
– Hứ!!!
Cúp máy, Hằng hơi tủm tỉm cười, đến khi thấy ánh mắt hiếu kỳ của tôi liền cười toe toét :
– Tràng Tiền kem thẳng tiến.
– Thằng đó gọi hả?
– Ờ.
– Nó làm lành hả?
– Ờ.
– Mày đồng ý tha lỗi hả?
– Ờ.
– Mày bị ngu hả???
– Không.
Phì cười vì sự tinh ý của Hằng, tôi đầu hàng vô điều kiện :
– Vậy về nhà chứ, lên Tràng Tiền ăn kem làm gì?
– Hỏi nhiều sẽ già. Già nhiều nếp nhăn. Nhiều nếp nhăn sẽ xấu trai. Xấu trai không ai mê. Không ai mê sẽ ế. Ế là có tội với cha mẹ, có tội với tổ tông, có tội với họ hàng, có tội với bản thân, có tội với….
– Nín! Mày không biết mỏi miệng hả? – Tiếng “không” ngon ơ phát ra từ phía sau làm tôi lắc đầu ngao ngán – Vui cười thất thường đúng là con gái. Điên có nhiều loại nhiều cách thể hiện thật.
– Không phải ai cũng điên trình độ như tao đâu nhé.
Nhún vai, tôi thấy Hằng đã trở về tính tưng tửng kiêu ngạo hàng ngày của nó, không còn gì gọi là mất bình tĩnh nữa. Con gái dễ dụ dỗ thật, một cuộc điện thoại là xong phim.
Con béo im lặng khiến tôi tìm chủ đề nói chuyện :
– Cái vụ an ủi ý. Lúc nãy tao không ư hử vì biết chắc mày cũng hiểu thằng bồ mắng mày ngu ngốc vì lo cho mày, chứ không phải con xe đâu.
– Ờ, tao biết.
– Hả??? – Tay lái loạng choạng, tôi hơi quay lại hỏi – Biết sao còn chửi rủa nó?
– Chửi cho bõ ghét. Chứ tao biết thừa nó yêu tao không hết, làm gì có việc vì đống sắt vụn mà thay đổi.
Hình như càng quen lâu, tôi càng thấy con gái thật rắc rối và dở hơi. Mấy con khỉ trong Thủ Lệ chắc cũng không điên như tụi nó đâu.
Vừa dừng xe, con béo đã nhảy phóc xuống rồi chạy vào mua kem. Nó không thèm hỏi tôi ăn kem gì, đúng là tôi không được gam nào trong mắt nó. Tự nhiên thấy ngu ngu khi đi cùng nó. Cũng tại hai tối nay ông thầy về quê nên mới không phải học, chứ thường giờ này tôi đang ngồi học trên tầng ba rồi.
– Duy? Duy phải không?
Cái tên chưa bao giờ lãng quên hơn hai năm nay được hét lên bởi chất giọng chua lè. Dù không tin vào tai nhưng tôi phải tin vào mắt. Duy bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt tôi, cười vui với khuôn mặt tròn quay của con béo :
– Hằng phải không? Nhìn là nhận ra liền.
– Muốn ám chỉ Hằng béo phải không? – Nhăn mũi, con béo dúi vào tay tôi hai kem ốc quế – Cầm đi mày. Duy ăn kem với tụi này.
Tay hơi đẩy kính lên, cậu ta từ chối :
– Hai bạn ăn đi, bạn Duy vừa vào mua xong.
Đây là cửa hàng kem rất đông khách nên có rất nhiều đèn phía ngoài, tôi có thể nhìn rõ mặt cũng như ánh mắt của người đối diện. Qua lớp kính, đôi mắt cậu ta nhỏ hơn hồi trước một chút nhưng tia nhìn bình thản đến nghi ngờ :
– Hải? Đúng Hải không?
– Ừ, Hải cù lần lớp mình đấy – Dù không nhìn nhưng tôi biết con béo đang nhe răng ra cười – Mày quên Duy cận học cùng cấp hai rồi hả Hải?
Tôi vẫn im lặng nhìn như thôi miên vào gương mặt thản nhiên đó. Không có gì gọi là ngỡ ngàng bất ngờ, khuôn mặt có nụ cười rạng rỡ và không phải rạng rỡ như tôi muốn mà là sự vui mừng gặp lại bạn cũ. Ừ, không hơn không kém. Nhìn tôi cũng như nhìn Hằng, cười kiểu “bạn bè”.
Đã giữa tháng 11 nhưng trời vẫn nóng, không khí oi bức ngột ngạt bủa vây khiến tôi khó thở nhưng cũng không thèm cố thở. Mũi ngạt cứng, tim khựng lại vì chạm phải đôi kính cận. Tôi cố điều khiển cơ miệng khi cậu ta nhanh chóng đảo mắt sang cười với Hằng nhưng đều vô hiệu.
– Anh chờ lâu không – Chất giọng nhão không khác con khỉ ngồi bàn trên ở lớp, đứa con gái tóc dài trạc tuổi tôi đứng sát vào Duy, mắt cười tỉnh bơ – Bố vừa gọi điện, em phải về nhà ngay. Đi thôi anh!
– Ừ – Nụ cười bừng sáng trên gương mặt Duy khi ánh mắt hướng về khuôn mặt trắng hồng của cô gái đó – Sao hôm nay Mỹ nghe lời thế?
– Ứ, trêu người ta – Cánh tay vung lên theo giọng dỗi hờn nhưng cô gái nhận ra trên tay là 2 kem ốc quế nên liếc mắt thật sắc – Anh liệu hồn! Chút biết tay em.
Duy vẫn cười trước lời đe doạ, ánh mắt chưa giây nào rời khuôn mặt trước mặt. Tôi không muốn nhìn cảnh này nhưng không cách nào điều khiển hành động và cử chỉ của bản thân, cả người cứng đờ bất động. Chính sự bất lực này khiến tôi trở thành tên tò mò, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ tôi khiếm nhã bất lịch sự, như chưa bao giờ được chứng kiến những đôi tình nhân nũng nịu. Tôi không muốn nhìn, không muốn một chút nào, nhất là không muốn sự thật trước mắt là thật. Tôi không hề muốn nó tồn tại.
– Này, giới thiệu đi Duy – Có lẽ con béo cũng nhận ra ánh nhìn của tôi nên nó nhanh chóng hỏi – Kép hả???
– À, xin lỗi, quên mất – Cậu ta hơi giật mình quay lại chỗ tôi và Hằng – Đây là Mỹ học cùng lớp với Duy. Còn đây là Hằng và Hải học cấp hai với anh.
Mỹ cười thật đẹp ngay khi Duy dứt lời :
– Hai bạn học trường nào? Tụi này dân Lê Quý Đôn.
– Tụi này học trường làng lớp huyện thôi – Hằng cười lý lắc như thường ngày – Quang Trung đó.
Mọi người bật cười trước câu đùa nghịch, tôi cũng ráng nặn ra nụ cười gượng gạo méo xệch. Nếu có chiếc gương ở đây, đảm bảo phản chiếu trong đó là hình ảnh của tên bại trận dù chưa xuất trận.
– Tụi này phải về gấp, lần sau gặp nhé – Cô gái đẹp cả người lẫn tên níu tay Duy – Đưa em về. Chắc chắn bố đang sốt ruột.
– Hôm khác gặp nhé – Duy chiều theo Mỹ nhưng chợt khựng lại – À, lớp trưởng cho số điện thoại đi, có gì còn liên lạc.
– Ok – Con béo nhanh chóng đọc số của nó và tôi.
Duy gật đầu chào trong tiếng cằn nhằn của Mỹ :
– Có phải anh lấy xe máy đi thì lúc này tiện không cơ chứ. Nhà có xe mà lúc nào cũng đi xe đạp. Ghét ghê!
– Mỹ lại thế rồi.
– Chứ em nói sai sao? Đưa người ta đi chơi mà dùng xe đạp, tụi bạn em thấy ngượng chết.
– Mỹ có thể xuống xe đi bộ, anh nhớ đâu có ép – Giọng cậu ta vẫn nhẹ nhàng như chuyện đó xảy ra thường xuyên, không có gì đáng để bận tâm.
– Thấy ghét! Một câu dịu dàng cũng không có. Sao mà em ghét anh thế…
Vài chiếc xe máy phóng lên át đi giọng nũng niu rất con gái, Duy theo đoàn người rẽ phải và biến mất. Đèn đường rất sáng nhưng sao tôi chỉ thấy trước mắt một màu đen mờ ảo?
– Ờ, tao cũng về đây. Mày ở lại tiếp tục ăn kem hay đi đâu thì tuỳ – Ngạc nhiên với câu nói khó hiểu, tôi quay lại đã thấy thằng bồ con béo xuất hiện từ lúc nào – Bye!
Tiếng xe máy lao vút, thân hình bồ thượng hoà vào dòng người đầy ồn ào. Cảm thấy tay ươn ướt, tôi cúi xuống và cười chua chát. Kem tan ra chảy xuống tay lặng lẽ âm thầm khiến tôi ném vào thùng rác gần đó.
Một tối nhiều màu sắc vừa đến với tôi. Ước được gặp giờ gặp rồi và thứ nhận được là bẽ bàng. Muốn xỉ vả bản thân ngu ngốc nhưng cũng chẳng còn tâm trạng nào nữa. Hơn hai năm không gặp, giờ cậu ta đã có bạn gái, nhìn lướt qua cũng nhận ra hạnh phúc trong đó. Còn tôi dần quên được bằng tình cảm với Thăng, bằng những bài học về giới tính trên mạng nhưng tôi biết sâu sa trong góc nhỏ của trái tim vẫn còn lưu giữ một hình ảnh. Giờ đây hình ảnh đó từ tốn siết nhẹ vào tim, sợi dây kéo mạnh thít lấy khiến tôi muốn hất tung tất cả. Nhưng phản ứng chỉ là nhìn trong bất động. Cảm xúc không tên mãi mãi là cảm xúc không tên và nó không nên tồn tại đến bây giờ. Nên chết đi!
– Chó chết!
Tiếng “rầm” làm tôi tỉnh hẳn.
– Này, chú mày làm gì thế – Anh bảo vệ đứng gần đó đi ra với gương mặt không vui, những đôi tình nhân xung quanh mở to mắt hiếu kỳ.
Vội vàng nhảy lên yên, tôi đạp xe phóng vút đi, bỏ mặc tiếng cằn nhằn của người bảo vệ. Vừa nãy trong vô thức, tôi đã trút giận lên thùng rác gần đó, may có chiếc cột bên cạnh chứ không rác đã đổ ra tung toé.
Tôi tức vì cái gì nhỉ? Vì sự thật trước mắt là Duy có bạn gái hay Duy là straight? Hay vì tôi đã tự hàm hồ nghĩ ánh mắt hồi lớp tám là dành cho tôi? Hay tại tôi tức bản thân đã dành nhiều thời gian để quên thứ vốn không dành cho tôi?
“Cảm xúc hay những rung động dù làm ta buồn, khổ hay đớn đau nhưng tất cả đều xuất phát từ trái tim, hãy tôn trọng và yêu nó vì nó chân thật”.
Câu nói của Mưa_trong_nỗi_nhớ lại hiện về như nhắc nhở nên dìm sự nóng giận xuống. Tôi phải trân trọng ngay cả khi nó làm tôi đau? Tôi phải yêu ngay cả khi nó khiến tôi trở nên ngu dại? Làm người có thể buông thả theo cảm xúc và tâm trạng không? Tôi có thể nhưng tôi bắt buộc bản thân phải dừng lại, nén xuống và đứng vững.
– Hải! Hải đi đâu ra đây? – Giọng hồ hởi kèm the tiếng động cơ đi bên cnạh, ông thầy cười rạng rỡ – Ông trời đúng là thương người hiền.
– Thầy về quê lên rồi ạ? – Tuy khá bất ngờ nhưng tôi cũng nhanh chóng trở lại dáng vẻ mọi khi – Em tưởng mai thầy lên?
– Mẹ anh đỡ rồi, mà cũng phải lên sớm để theo kịp bài chứ – Khi quay sang, tôi bắt gặp nụ cười hiền hạnh phúc – Anh đang tính vào nhà thì lại gặp Hải ở đây.
– Có chuyện gì hả thầy?
– Gặp Hải.
Câu trả lời đơn giản đầy đủ ý nghĩa nhưng với tâm trạng hiện giờ tôi không cách nào thấy vui.
– Thầy thích em thật hả?
– Không, anh nghĩ từ yêu chính xác hơn.
– Có nhanh quá không thầy – Tôi có tình không đi vào vấn đề, chỉ trả lời chung chung vô thưởng vô phạt. Cái cảm giác tránh né đang len lỏi trong từng tế bào.
– Không nhanh để nói chữ “yêu” nhưng chưa đủ để chứng minh.
Bật cười trước câu trả lời của ông thầy, tôi hỏi thật vô tư :
– Thầy cũng nhận ra?
– Nhận ra chứ? Hải lạnh lùng và nhẫn tâm vậy, người ngốc như anh cũng thấy nữa là…
“Thầy mà ngốc thì em là gì?”, biết câu hỏi như lời than nên tôi chọn câu khác :
– Em đâu thấy mình lạnh lùng, nhẫn tâm.
– Gọi thầy mà không lạnh lùng? Thản nhiên không nhìn ra thật lòng mà không nhẫn tâm?
Lần này tôi không nén cười nổi, tiếng cười hoà tan vào dòng người trên đường :
– Thầy bao nhiêu tuổi ạ?
– Sao lại hỏi tuổi lúc này – Giọng chưng hửng khiến tôi nhún vai.
– Có gì đâu, em hỏi thôi.
– Thì anh học năm thứ 3, em cũng đoán ra tuổi chứ?
– Có nhiều người trượt hai, ba năm mới đỗ mà.
– Ừ nhỉ! Sao anh không nhớ ra cũng có những trường hợp đó nhỉ?
Câu trả lời hài hước khiên tôi nhìn ông thầy lại lẫm. Đúng là phải tiếp xúc lâu mới nhận ra nhiều điều bên trong.
– Thầy đưa tới đây được rồi. Em về đây – Nhấn pêđan, tôi rẽ sang đường sau khi buông gọn – Em không nghĩ mình lạnh lùng và nhẫn tâm đâu.
Đuổi theo phía sau là tiếng gì đó như sự vui mừng bị hét lên. Cười cười, tôi đạp xe nhanh hơn. Một buổi tối không đáng ghét như tôi nghĩ. Tôi dìm được thứ cần dìm và mở ra thứ nên mở.
Hãy tỉnh táo và bước tiếp như câu khẳng định chắc chắn của Mưa_trong_nỗi_nhớ :
“straight mãi mãi là straight, tụi nó không bao giờ thích hay yêu đàn ông”.
~~~~~~~~~~~~~
– Nhà còn dao không Duy?
– Hở??? À, trong phòng Duy có đấy, hôm qua gọt hoa quả quên mang ra.
– Đứa nào vào phòng Duy lấy dao đi.
– Hải, nãy giờ thấy mày ngó dáo dác như thằng ăn trộm, giờ vào đó làm việc phi pháp rồi tiện tay mang dao ra đây.
Những tràng cười bùng nổ, con béo đẩy vai tôi vô tư :
– Còn đứng đây? Ít nhất cũng giúp mọi người một chân chứ mày.
– Chân nào vậy Hằng? – Công béo đang phụ nhặt rau với Hoa gần đó cũng tham gia trêu tôi.
– Tuỳ người sử dụng chứ, sao lại hỏi tao – Con béo chống tay lên hông, mắt quắc đanh đá – Mày điếc hả Hải?
– Ờ – Không còn cách nào, tôi bước về phía phòng Duy với cái nhún vai – Mất gì trong phòng tao không chịu trách nhiệm.
– Chôm gì thì chôm chứ đừng chôm trái tim của Mỹ cô nương nhé mày.
Tiếng cười vỡ oà khắp bếp kèm theo giọng nũng nịu của cô gái tôi gặp hôm ở Tràng Tiền :
– Mấy bạn đùa vậy, anh Duy giận Mỹ đó.
– Ai dám giận người đẹp, bảo tôi, tôi …tặng hoa cho nó.
Tiếng cười nói vẫn vang lên phía sau, tôi chậm rãi bước lên tầng hai mà lòng không biết nên vui hay nên buồn.
Sau buổi gặp ở Tràng Tiền, Hằng và duy liên lạc rồi quyết định cả lớp họp vào ngày 20-11 là hôm nay. Con bé “bí thở” và “phó bỉ thở” đang thân chinh đi mời thầy Chủ nhiệm, còn mọi người tụ tập ở nhà Duy làm lẩu. Khi nghe Hằng thông báo, tôi rất vui,cứ có cảm giác lâng lâng hồi hộp dù đêm nào cũng tự dặn lòng “Cậu ta đã có bạn gái, cậu ta là straight, là straight”. Trong năm ngày sau đó, tôi liên tiếp phủ nhận sự thật bằng cách tự dối lòng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù cầu nguyện thì nó vẫn không thay đổi. Và hôm nay, sự thật đó khiến tôi thành người phản ứng chậm khi đặt chân vào nhà Duy. Mỹ_cô gái có mái tóc dài với giọng nhão nhão chào đón mọi người với nụ cười “chủ nhà”.
Cửa phòng Duy từ tốn mở ra, một căn phòng khá đơn giản khác hẳn ngôi nhà đồ sộ. Chỉ có chiếc giường đôi cạnh tủ tường to tướng, bàn học cạnh cửa sổ bằng kính đẩy sang ngang, gió lùa vào làm rèm cửa lay nhẹ. Màn hình máy tính vẫn chạy, có vẻ cậu ta đang down gì đó khá nặng nên mới được 20%. Căn phòng không có gì đặc biệt ngoài …mùi con trai rất đặc trưng. Tôi cũng không rõ nữa. Chỉ biết ngay từ khi bước vào đã bị mùi gì đó cuốn hút và tôi đinh ninh đây là mùi của Duy. Cũng có thể đầu óc tôi đang không tỉnh táo nên mới có sự tuởng tượng này. Tốt nhất nên dời đây trước khi cảm xúc vượt khỏi tầm kiểm soát.
Đảo một vòng, mắt lia phải con dao trên bàn, bên cạnh là rổ táo tàu. Nhanh chóng bước đến làm nhiệm vụ nhưng tia mắt chợt sững lại, tôi nhắm mắt rồi mở ra và nhìn chằm chằm cào khung ảnh cạnh đó. Tờ giấy trong khung ảnh hơi nhăn nheo nhưng cây cổ thụ cô độc trong cơn mưa vẫn rõ nét như năm nào. Khung ảnh được đặt ngay giữa bàn, nơi dễ nhìn thấy nhất dù đứng ở bất kỳ vị trí nào trong căn phòng này.
– Làm gì lâu thế Hải? – Một con khỉ tôi không nhớ tên chạy xộc vào phòng, cầm con dao trên bàn rồi lao nhanh ra ngoài – Đang thiếu đồ nghề mà cứ rề rà.
Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng vì người đóng là Duy. Cậu ta im lặng bước đến cầm khung ảnh rồi cười mơ hồ :
– Còn nhớ nó không?
– ……..
– Rất đẹp phải không?
– ……….
Phải là mãi mới thẳng ra đấy, vẫn còn một số nếp gấp bị hằn rõ…
– Tại sao?
– Tại sao cái gì? – Duy thôi nhìn vào khung ảnh, mắt hướng thẳng vào tôi – Tại sao lại giữ nó chứ gì? Vì đẹp!
Tay tôi đã nắm chặt từ khi nào, cả cơ thể trở nên nóng kỳ lạ, giọng nói khàn khàn phát ra những tiếng như bị nghẹn :
– Tại sao biến mất không lý do và xuất hiện bất ngờ? Tại sao cũng ở Hà Nội, không học xa mà không liên lạc?
– Tại sao hả? – Duy cười cười đặt khung ảnh về vị trí. Tôi hồi hộp chờ nghe lời giải thích nhưng giật bắn mình trước đôi mắt đỏ ngầu tia giận dữ.
Ánh mắt như thiêu đốt người đối diện, dồn họ lại và xuyên qua bởi màu lửa giận dữ. Toàn thân tôi bất động, không biết phải làm gì vào lúc này. Như bị thôi miên, tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ ngầu mà không rõ lý do tại sao.
– Anh Duy, xuống em nhờ chút – Giọng eo éo kéo cả tôi và đôi mắt vằn tia đỏ trở về thực tại.
Trong khi tôi đang bối rối sắp xếp lại diễn biến thì Duy thản nhiên sử dụng nụ cười hay cười. Chưa kịp thở phào nhẹ nhóm, tôi đã gập người xuống theo cú đấm của Duy.
Sau khi đấm hết sức vào bụng tôi, cậu ta đẩy gọng kính lên cao :
– Anh xuống ngay đây – Như chưa có gì xảy ra, cậu ta bước về phía cửa với bước chân tự tin.
Tôi vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng ngay cả khi cánh cửa khép lại. Duy đấm tôi? Lý do gì chứ? Người tức giận phải là tôi, sao cậu ta lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi ….
– Hải! Ông còn ở đây làm gì? Mọi người đang chờ mỗi ông thôi kìa – Một cái đầu ló vào thông báo, chiếc kính cận lại được đẩy lên với nụ cười tinh quái – Tính ngủ luôn trong phòng tôi hả?
– A, hay anh giấu gì mờ ám trong đó, Hải phát hiện nên tiếp tục điều tra?
– Mỹ lậm phim quá rồi – Bước chân dời đi, cái đầu biến mất khỏi cánh cửa kèm theo tiếng phản đối.
– Sao không cho em vào phòng anh chứ? Ghét!
– Con gái không nên vào phòng đàn ông con trai.
– Ư, kẹo. Ghét cái mặt!
– Ghét sao còn bám tay?
Tiếng nói nhỏ dần nơi cầu thang, tôi đoán Mỹ đang ôm tay Duy đi xuống nhà.
Cuối cùng có ai giải thích cho tôi mọi việc không? Những hành dộng vừa rồi của Duy có nghĩa là gì? Cậu ta hiểu những câu hỏi đặt ra cho bức hình tôi đã vẽ cách đây hai năm? Tôi nhớ vo tròn nó và ném đi rồi cơ mà? Không nhẽ cậu ta nhặt lại? Nhặt làm gì? Sao còn lồng vào khung ảnh, đặt vào nơi đẹp nhất trên bàn khi mà đã có bạn gái?
Đầu óc ngày càng rối, tôi không biết gỡ mớ bòng bong này từ đâu nữa. Từ khung ảnh hay từ hành động kỳ lạ của Duy? Khi giận dữ đấm tôi rồi lại cười tươi bảo xuống nhà. Có vẻ như tôi là con rối và bị cậu ta điều khiển cảm xúc bằng những sợi dây vô hình. Không cách nào thoát ra cũng như hơn hai năm vẫn giữ một nỗi nhớ mơ hồ.
Ngày 20-11, tết của thầy cô nhưng cũng là ngày khiến tôi đặt chân vào một thứ cảm xúc mơ hồ đầy hư ảo. Và người nghệ sĩ dệt lên sự đau đầu là Duy_người tặng tôi đồng hồ cát cách đây hơn hai năm.
Tốt hay xấu khi tôi linh cảm “Duy cũng như tôi, chưa chắc cậu ta là straight”?
~~~~~~~~~~~~~~
Tay chăm chú viết lời giải trên bảng nhưng tôi biết tâm hồn, khối óc đang dõi theo tên con trai bên cạnh. Chỉ hơn hai năm mà cậu ta không còn dáng lẻo khẻo như hồi lớp 8, cơ hồ dáng người chắc hơn xưa rất nhiều.
– Ê, ông không chép bài tôi cũng không cho mượn vở đâu đấy.
– Tao thèm vào mượn vở mày.
– Không có mày tao, xưng “ông tôi” đi.
– Kệ tao!
– Ờ, tuỳ – Cậu ta lại tiếp tục dõi theo bài giảng, mặc kệ tôi tức tối trước sự thản nhiên hờ hững đó.
Chết tiệt tên ngồi cạnh đáng ghét đi. Có biết tôi đã phải dùng thủ đoạn để ông gia sư dạy lý ra đi trong êm đẹp không? Có biết tôi đã phải dùng trăm phương ngàn kế để mẹ tin ông thầy dạy lý không hay, và thuyết phục con béo tin vào lý do này tốn bao nhiêu nước bọt không? Cuối cùng thấy tôi cương quyết giữ vững trận địa, con béo buông gọn với cái nhún vai :
– Tuỳ mày. May là thầy dạy lý, chứ mày bảo thầy Nguyên dạy chán chắc tao phải bảo cô Thi đưa mày đi khám mất.
Dù xuôi nhưng con béo vẫn ráng tròng thêm câu móc lò mới vừa lòng. Cuối cùng tôi chỉ phải học gia sư toán, hoá vào tối thứ 2, 4, 6 và thứ bẩy thôi, dĩ nhiên thầy dạy vẫn là Nguyên. Còn thứ 3, 5 thì học lý ở trung tâm, nơi tôi lặn lội bỏ hơn một tuần mới điều tra ra Duy cũng học ở đó. Và bây giờ, ngay lúc này, tôi đang ngồi cạnh tên bốn mắt, người đã vô tư đấm tôi mà không nói rõ lý do vì sao.
Cậu ta cũng hay, thấy tôi vào lớp ngồi cạnh mà thản nhiên như không. Ngay cả khi tôi giả vờ hỏi thật ngây thơ :
– Mỹ không học cùng hả?
– Ông muốn Mỹ học cùng lớp này hả?
– Không, hỏi thôi – Tôi giật bắn mình khi bị kê tủ đứng – Sao hỏi vậy?
– Cũng chỉ hỏi thôi.
Vậy là cậu ta nín luôn, không thèm quay sang nhìn tôi dù 1/5 con mắt. Tôi không nghĩ ngoài ngoại hình, cậu ta còn thay đổi rất nhiều trong suy nghĩ và hành động. Cảm giác lúc nào cũng bị nhìn thấu và bị điều khiển như quân cờ khiến tôi rất khó chịu. Nhưng dù bực hay muốn hất tung, tôi cũng khôg cách nào dời mắt khỏi con người đó. Có lẽ quá khứ đang giết dần phản ứng của tôi, nó khiến tôi chậm chạp đến ngu ngốc. Nhưng vẫn tiếp tục lao vào bởi vì đồng hồ cát còn hiện hữu trên bàn học, cũng có nghĩa Duy mãi mãi không biến mất trong cuộc sống của tôi.
Thì ngay như lúc về, tôi cũng bị cậu ta nắm bắt cảm xúc thật dễ dàng. Đang đạp xe song song thì xe máy phía sau lao lên. Tuy tốc độ chạy rất nhanh nhưng vẫn kịp nhận ra người ngồi sau là Mỹ. Cô ta đang ôm eo tên con trai phía trước rất tình tứ, cằm tỳ lên vai vô cùng thân mật. Không hiểu sao tô lại thấy vui trước hình ảnh vừa rồi nên quay sang nói ác ý :
– Người vừa rồi phải Mỹ không?
– Ông đâu có cận mà sợ nhìn nhầm – Mặt cậu ta không có phản ứng gì gọi là ghen hay đau khổ, ánh mắt tự tin y như lúc ngồi trong lớp bên cạnh tôi.
– Này, không phải nó là bồ ông hả? Bộ không ghen sao?
– Sao phải ghen?
Thì bồ đi với thằng khác ngay trước mặt, lại còn ôm eo má tựa môi kề – Giọng tôi trở nên khá gay gắt.
– Ủa? Vậy là phải ghen? – Đôi mắt mở to ngạc nhiên như trêu ngươi, dồn tôi đến hành động bộc phát.
Bốp!!! Rầm!!!
Sau cú đạp ngang của tôi, Duy cùng với chiếc xe đổ kềnh ra đường. Một chiếc xe máy phanh gấp rồi lượn vòng ra ngoài, lao vút đi sau khi buông tiếng chửi thề. Cậu ta vẫn thản nhiên nhìn tôi không nói, không giận dữ khiến tôi có cảm tưởng hành động vừa rồi vô cùng ấu trĩ trong mắt cậu ta. Do quá ngượng, pha chút tức tối, tôi nhấn pêđan phóng nhanh đi, bỏ mặc cậu ta với chiếc xe trên đường vắng người qua lại. Hai tai tôi nóng hơn khi đuổi theo sau là lời nhắc nhở :
– Ngày kia nhớ qua nhà rủ tôi đi học nhé Hải!
Tôi không biết cậu ta muốn gì nữa. Ngồi học cả buổi, thái độ rất bình tĩnh mà cũng không đả động đến vụ bức hình hay cú đấm không lý do. Cậu ta đối xử với tôi như một đứa cùng lò luyện thi, có chút khách sáo và trêu chọc. Theo kiểu “Tao nói, mày không nghe cũng không ảnh hưởng”. Thái độ này khiến người “bị đối xử” luôn trong thế bị động đầy tức tối.
Tôi hiểu rõ nhưng vẫn tự nguyện cho cậu ta dẫn dắt cảm xúc, không cách nào giữ nổi thế chủ dộng như hồi chia tay với Thăng. Tôi tưởng rằng tôi đã lớn, nhưng không! Tôi đúng như Mưa_trong_nỗi_nhớ đã từng nói “Con nít luôn nghĩ mình đã lớn, nhưng đụng vào việc mới hiểu rõ ranh giới giữa người lớn và trẻ con rõ ràng đến mức nào”.
Mưa_trong_nỗi_nhớ ăn nói ác khẩu nhưng đúng trong nhiều khía cạnh. Chưa kiểm soát được hành động, chưa nắm rõ cảm xúc thì tôi mãi mãi là đứa trẻ và cũng không thể đứng vững trước đôi kính cận đó. Phải cố vì tôi biết bản thân sẽ không dời cơ hội này đâu. Ông trời ngu ngốc đã hào phóng ban cho tôi một lần nữa, tôi phải tận dụng vì nếu để vuột mất, không biết lần này sẽ bị ném trả lại là gì đây?
Cơ hội đã mở, nắm bắt được hay không là tuỳ khả năng của mỗi người. Tôi sẽ cố dù phải đặt “sự chân thành” sang một bên, phớt lờ đi tình cảm chân thật. Nhưng bỏ qua ý phụ để đẩy thêm ý chính cũng là cách hành văn hay. Ác cũng là con đường đi đến hạnh phúc.
~~~~~~~~~~~~
Sự im lặng vẫn giữ nguyên khi tiết học trôi qua hơn 15 phút. Tên bốn mắt bên cạnh chăm chú nghe giảng, cứ như tôi là tảng đá không hơn không kém. Tôi ghét cái kiểu thản nhiên không thèm hỏi han của cậu ta. Rõ ràng biết tôi không vui nên mới lỳ lỳ không nói, vậy mà chưa một lời thắc mắc.
Dù hôm trước tôi đạp Duy rồi bỏ về nhưng lúc nãy đến rủ đi học, cậu ta mặt cứ phơi phới nụ cười. Ra mở cổng rất hân hoan, lại còn nói :
– Đợi tôi mấy phút. Hay ông vào nhà chờ nhé.
Trong lúc chưa biết dùng bộ mặt nào để đối phó thì chất giọng eo éo khó ưa cất lên :
– Em về đây. Tan học nhớ qua nhà nha.
– Để lúc khác. Muộn, anh không thích sang.
– Không biết, coi như em chưa nghe gì cả – Khuôn mặt phụng phịu hơi khựng lại khi thấy tôi, rất nhanh sau đó Mỹ gật đầu chào – Cũng học lý hả bạn?
– Ừm.
– Đi học vui. Tiện thể canh chừng anhDuy giùm Mỹ nhé – Nụ cười duyên xuất hiện trên môi cô nàng – Ảnh léng phéng cô nào, Mỹ cắt luôn.
Tôi cố nặn ra nụ cười gượng gạo, lòng xỉ vả sao lại qua đây để phải chứng kiến cảnh cô ta từ trong nhà Duy đi ra. Tôi biết đó là sự thật nên đối diện nhưng vẫn cố né tránh thật ngu ngốc, khờ khạo.
Vậy là từ lúc Duy dắt con cào cào ra, tôi giữ nguyên sự im lặng. Cậu ta mấy lần quay sang nhướng mắt nhìn nhưng cũng nhất quyết không mở miệng trước. Tôi thấy tức và giận bản thân. Rõ ràng không muốn đánh mất cơ hội nhưng những gì làm được chỉ là khoé miệng giật giật, môi hơi hé ra rồi lại ngậm tăm trong tức tối. Mà ánh mắt cậu ta luôn nhìn lên bảng, chẳng có cơ sở nào cho tôi biết “cậu ta có còn nhớ ngồi bên cạnh là tôi” hay không nữa.
Khuỷu tay nóng ran, truyền nhanh những tia điện đến đầu ngón tay, tôi quay phắt sang nhìn …đôi kính cận.
– Giờ về lang thang không? – Duy hơi ngạc nhiên trước phản ứng khá nhạy cảm khi cậu ta mới chỉ khều nhẹ khuỷu tay tôi – Sao vậy?
– Không, không có gì – Tôi hạ thấp giong, trái tim đánh lôtô trong lồng ngực – Mày không qua nhà con Mỹ hả?
Cậu ta nhăn mặt vì tôi gọi Mỹ là “con” hay tại cách xưng hô “mày tao” nhỉ?
– Nếu ông muốn, tôi sẽ qua.
Kiểu ăn nói làm người nghe tức điên nhưng tôi lại thấy vui vui kỳ lạ :
– Sao lại muốn lang thang?
– Tự nhiên có hứng!
Tôi chùn người xuống vì thầy giáo đang đảo đôi mắt nghiêm khắc xung quanh lớp :
– Ok, đi thì đi.
Tôi trả lời với giọng không hào hứng nhưng lòng vui như tết. Cậu ta không muốn qua nhà bạn gái mà lại muốn đi lang thang với tôi. Cậu ta chọn tôi chứ không phải Mỹ. Nghĩ đến là thấy vui. Chỉ nội điều này cũng đủ biết tôi cũng có vị trí trong lòng cậu ta chứ không phải như cái vẻ thờ ơ bề ngoài.
Tự nhiên tôi thấy bản thân trẻ con thật. Đứng trước cậu ta, tôi không biết phải làm gì, làm thế có đúng không, và đặc biệt không thể đoán trước hành động của tên bốn mắt này. Cái cảm giác bị dẫn dắt vẫn còn đọng lại, tôi biết nhưng tự nguyện đi theo.
Phải chi Mưa_trong_nỗi_nhớ không biến mất, có phải tôi còn hỏi về những suy nghĩ rối ren này không. Bây giờ có thắc mắc hay gặp bất cứ việc gì, tôi cũng không biết tâm sự và hỏi ý kiến ai. Mà những người không có bạn đủ thân đủ tin tưởng để tâm sự như tôi thì rất nhiều, nhưng họ vẫn tiếp tục bước đi và vượt qua mọi chuyện bằng chính khả năng của mình. Tôi cũng cần phải như vậy.
– Ông thay đổi quyết định hay sao mà chưa về?
Giật bắn mình, tôi nhìn Duy ngơ ngác rồi vội vàng lắc đầu :
– Không! Ai thay đổi?
– Vậy ra lấy xe, hết giờ rồi – Cậu ta bỏ đi trước khiến tôi vơ vội quyển vở trên bàn chạy theo.
Tuy đến cùng lúc nhưng lúc gửi xe cũng có một tốp cùng vào nên tôi bị đẩy vào tít trong. Sau khi chen chúc lôi được xe ra thì đã thấy Duy đứng chờ ở cổng :
– Xin lỗi! Đông quá nên….
– Ông ra rồi đó hả? Vậy tôi đi trước nhé?
– Hả??? – Tôi nhìn vào nụ cười của Duy với sự sửng sốt trong ánh mắt.
– Tôi qua nhà Mỹ, không mai giận thì chết.
– Không phải vừa nãy mày…
– Hải! Sao em lấy xe lâu vậy? – Đến lúc này tôi mới nhận ra người đứng sau tên bốn mắt là ông thầy, nụ cười hiền dành cho tôi thật trìu mến – Chúng ta về thôi.
Tôi vẫn chưa thoát khỏi ngỡ ngàng nên hỏi thật ngờ nghệch :
– Sao thầy ở đây?
– Anh muốn gặp Hải.
– Thôi, hai người về sau nhé, tôi phải đi có việc.
– Qua nhà con Mỹ chứ gì – Không biết ma dẫn lối quỷ đưa đường thế nào mà tôi hỏi rất khó ưa.
Cậu ta cũng không thèm trả lời, chỉ dặn đúng cái câu ngày hôm trước :
– Buổi sau nhớ qua rủ tôi đi học đấy.
Gật đầu chào ông thầy, Duy thản nhiên đạp xe đi bỏ mặc lời rủ lang lang vừa nãy. Cậu ta sao thế? Không phải đã từ chối con nhỏ đó rồi sao? Và người rủ tôi cùng lang thang là cậu ta cơ mà. Sao phủi tay cái roẹt vậy?
– Hải, em sao vậy? Quen cậu nhóc vừa rồi hả?
Tôi có dìm sự tức giận xuống vì không muốn ông thầy đọc được suy nghĩ cũng như những cảm xúc trong lòng :
– Câu này em hỏi mới đúng. Sao thầy biết Duy? Đừng nói cũng là gia sư của cậu ta nhé.
– À, không – Hơi phì cười, ông thầy lắc nhẹ đầu – Anh từng là gia sư của bạn gái cậu ta nên có gặp vài lần ở nhà cô học trò bướng bỉnh đó.
– Giờ thầy còn dạy Mỹ nữa không – Tôi không nén nổi tò mò trong giọng nói.
– Không, dạy được một tháng anh nghỉ. Tuy sinh hoạt của anh dựa nhiều vào việc làm gia sư nhưng anh có quyền chọn học trò phải không nào?
– Học trò thế nào thì phù hợp?
– Như Hải và Hằng.
– Hahahahaha…- Tràng cười giòn tan che đi trái tim đập nhanh, mắt tôi vừa liếc phải tia sáng loé lên bởi đôi kính cận nơi ngã tư.
Dù chỉ có ánh đèn cao áp, dù khoảng cách khá xa nhưng tôi không thể nhầm được. Cậu ta đứng khuất sau gốc cây cổ thụ, im lìm nhìn về phía tôi. Tuy không có gì chứng minh nhưng tôi đảm bảo đích đến của đôi mắt đó là tôi và ông thầy. Không phải cậu ta nói đến nhà Mỹ sao? Còn ở đó làm gì? Không phải vừa cứa vào tim tôi một nhát, vừa thản nhiên cướp đi niềm vui chớm nở trong tôi hay sao? Giờ sao lại đứng đó….
– Hải, sao em khóc?
Như người mộng du, tôi quay sang cười, ngón trỏ chỉ lên trời :
– Mưa đấy!
Ông trời đúng là biết cách trêu ghẹo con người_vừa đấm vừa xoa. Cướp đi hơi thở của tôi trong tích tắc nhưng lại ra tay giúp tôi che đập tâm trạng. Phủ lên tóc, lên mặt, lên người tôi những hạt mưa to và nhanh. Mưa tràn lên má xoá đi mọi dấu vết. Mưa hoà tan vị mặn lăn vào khoé miệng nhạt thếch. Mưa đâm vào mắt nóng rát cay nồng rồi lại trào ra lạnh ngắt.
– Vào đây nhanh lên Hải – Tay tôi bị kéo đi đến gốc cây gần đó, ông thầy cằn nhằn úp chiếc mũ lưỡi trai lên đầu tôi – Dưng không mưa bất chợt, chẳng báo trước gì cả.
– Ông trời đang khóc đấy – Tôi nói trong vô thức, cũng không rõ vì sao lại nói lời này.
– Vì lý do gì chứ – Ông thầy nghĩ tôi đùa nên chạy ra nhấc xe tôi lên vỉa hè, cũng không kịp nghe câu trả lời.
– Vì không hiểu hết lòng người.
~~~~~~~~~~~~
Tại sao không có ai thế này? Mọi người biến đi đâu hết rồi? Tôi đã đi bộ rất lâu. rẽ vào nhiều con đường nhưng không gặp một ai. Không hề có biểu hiện nào chứng tỏ có sự sinh hoạt của con người. Tôi muốn tìm đường về nhà nhưng chân cứ bước như bị ai đó điều khiển, đi theo những con đường nhà cửa mọc lên san sát. Mùi thức ăn xào nấu lan ra hoà tan vào không khí, bay đi khắp nơi, quyện lấy hai cánh mũi tôi. Nhưng tuyệt nhiên không một ai xuất hiện trên những con đường đã đi qua. Ngay cả một con ruồi cũng không có. Chỉ có mỗi tôi, nhà cửa, cây cối, im lìm thật đáng sợ. Tôi muốn mở miệng ra hét lên để bất cứ ai nghe thấy cũng được, nhưng miệng vẫn ngậm chặt, chân đều đều bước lên phía trước, không hề ngoảnh lại phía sau dù chỉ một lần.
Có dáng ai đó nơi con ngõ bên trái, tôi bước nhanh hơn khi nhận ra tiếng Duy. Do chạy quá nhanh nên tôi phải đứng lại điều chỉnh hơi thở, đến khi ngẩng lên thì…Duy đang ôm eo Mỹ, một tay ghì phía sau gáy để nụ hôn trở nên mạnh hơn. Cậu ta nhắm nghiền mắt, tâm hồn hoàn thoàn hướng về người con gái đó.
Tôi chết lặng trước sự thật. Muốn quay đi để không phải chứng kiến nhưng mắt vẫn mở to dán chặt vào hai đôi môi quyện lấy nhau trong hơi thở dồn dập. Đột nhiên bàn tay Mỹ giơ lên cao, ôm lấy đầu Duy rồi kéo xuống như muốn hưởng trọn vẹn cậu ta. Tôi khựng lại trong một giây khi đôi mắt Mỹ mở ra quắc lên nhìn thẳng vào tôi. Ánh nhìn thương hại kẻ bại trận, ánh nhìn của người chiến thắng đầy ngạo mạn.
Khí nóng trong người lan nhanh đến từng mạch máu, đẩy lên óc khiến tôi hoa mắt. Lắc mạnh đầu, tôi vùng ra khỏi sự yếu đuối, lao đến hai con người vẫn quyện lấy nhau nãy giờ.
Bàn tay bị giữ chặt đau nhói, tôi quay lại để rồi đầu óc càng hoảng loạn hơn :
– Hải, không phải em bảo sẽ cho anh cơ hội sao?
Tôi muốn hét “bỏ ra” nhưng dù cố gắng đến mấy cơ miệng vẫn không chịu hoạt động. Tôi bẻ từng ngón tay mạnh mẽ đang bấu vào da thịt, giọng nói đều đều của ông thầy vẫn vang lên rõ ràng :
– Tại sao em im lặng dửng dưng? Nói đi Hải. Nói em yêu anh đi. Anh biết em muốn nói thế mà.
Người con trai hiện hữu trong tôi hơn hai năm nay vẫn say mê thưởng thức vị ngọt của nụ hôn, nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt đắm say. Tôi đứng cách đó chưa đầy 5 met, tay bị giữ chặt bởi giọng nói dịu dàng :
– Hải biết anh thật lòng sao lại quay về quá khứ? Sao lại đón nhận thứ không thuộc về mình?
– Tụi đồng tính pêđê đều mê muội ngu si như vậy đấy.
Tôi quay về nơi vừa phát ra tiếng nói. Anh Khải đang choàng vai con béo, mắt ánh lên tia sáng mẹ đã nhìn tôi cách đây hơn hai năm. Đôi mắt đã từng chiếu vào tôi những tia sáng kỳ lạ khi mẹ phát hiện tôi vào những web đó.
– Đồ biến thái. Đồ bệnh hoạn. Hãy quay lại trước khi quá muộn. Mày chỉ cần đến bác sĩ là ổn, hãy nghe tao, hãy nghe tao….
– Mày sẽ càng ngu hơn khi buông bàn tay đó ra – Con béo tựa đầu lên vai anh Khải và mỉm cười ác độc.
– Nắm bàn tay đó hay phá tan hạnh phúc trước mắt đều tởm lợm như nhau – Giọng anh Khải xoáy vào tai tôi – Biến thái nên chết đi.
– Ngu dốt không nên tồn tại!
– Hãy chết đi khi mày sống chỉ làm nhục gia đình.
– Chết đi!
– Đồ bệnh hoạn!
– Biến đi.
– Chết đi! Chết đi…..
Những tiếng nói, tiếng chì chiết xoắn lấy tôi, đẩy lùi thành vòng xoáy như những cơn lốc cuốn tôi vào giữa …. vận tốc ngày càng mạnh tôi tưởng chừng không khí đã biến mất …. cả người bị đẩy lên cao …xa vút….
– Khônggg ….- Tôi bật dậy với tiếng hét bị nghẹn trong cổ.
Mồ hôi túa ra như tắm, chiếc áo ba lỗ ướt nhẹp dính sát vào người, tôi ngơ ngác nhìn xung quanh. Đèn ngủ nhấp nháy màu đỏ và xanh, màn tuyn bao phủ xung quanh như chiếc lồng màu trắng mờ ảo không lối thoát. Không tiếng động, chỉ có sự im lìm của đêm đen và hơi thở hổn hển như vận động viên vừa chạy đường dài. Với đôi mắt thất thần, tôi nhìn ra cửa sổ_nơi đó chỉ có bóng đêm và những hồn ma vất vưởng không bao giờ ngủ.
– Tất cả là mơ. Là mơ – Cử động người, tôi mới nhận ra cảm giác nhơm nhớp phía dưới – Chết tiệt!
Sau tiếng chửi thề khó chịu, tôi chui ra khỏi màn để đi thay quần. Sao giấc mơ khủng khiếp đó, tôi lại mộng tinh cơ chứ? Chết tiệt cái cơ thể đang lớn này đi!
Nhìn xuống mới biết lòng bàn tay cũng ướt mồ hôi. Bàn tay đã bị ông thầy giữ chặt, bàn tay luôn lưỡng lự giữa nắm và buông. Nhưng giấc mơ này đã cho tôi quyết định dứt khoát. Tôi không bỏ nữa, phải bước lên dù có phá đi hạnh phúc của ai đó. Tôi không muốn cậu ta chạm vào bất cứ ai, không muốn ánh mắt đó có bóng dáng người khác, càng không muốn đôi môi đó đặt lên và nuốt lấy bất cứ ai. Tôi không muốn điều đó và sẽ quyết không để xảy ra. Dù tôi biết quyết định này sẽ làm một người đau khổ, một người bị chiếm đoạt và phải biến đổi một người. Tôi cũng chưa có cơ sở nào để xác định Duy là straight hay giống tôi. Nhưng tôi sống vì tôi, vì cảm xúc của chính tôi chứ không vì sự thương hai hoặc cảm phục để chọn điều không muốn, hay vì sự lượng lự mà đánh mất cơ hội một lần nữa.
Ừ, ngày mai tôi sẽ khác. Bị dẫn dắt thì đã sao, miễn tôi tỉnh táo nắm bắt và khôn khéo trong sự dẫn dắt là được.
Tôi leo lên giường ngủ tiếp sau khi lật úp đồng hồ cát trên bàn, những hạt cát lại rơi xuống như chứng kiến cuộc sống vẫn tiếp diễn của tôi.
– Những hôm không có buổi học mà tình cờ gặp nhau là có duyên đấy – Giọng ông thầy rất đỗi bình thường nhưng tôi nghe như đang tán.
Cười cười, tôi không trả lời hay nhận xét vì biết nếu mở miệng sẽ tự đựa bản thân vào thế kẹt. Tối nhất giữ thái độ của người nghe, không tự đặt bản thân thành người trong cuộc. Nhưng cũng phải công nhận ông thầy nói đúng chữ “duyên”. Đang ngon trớn đến rủ Duy đi học thì tiếng xe máy đi chầm chậm bên cạnh thật bất ngờ. Ông thầy bảo phải đến nhà bạn cùng chuẩn bị tài liệu lần cuối cho buổi học ngày mai nên đi đường này. Có người đồng hành cũng thú vị, đặc biệt ông thầy cũng có khiếu nói chuyện, nhiều lần tôi đã phải bật cười trước giọng hài hước rất duyên đó.
– Tới đây em rẽ phải, còn thầy? – Tôi hỏi khi tới con ngõ rẽ vào nhà Duy.
– Vậy mai gặp nhé, anh tiếp tục đi thẳng – Ông thầy cười lưu luyến nhưng tôi chỉ kịp nghe thấy câu tạm biệt với theo – Học chú ý nghe giảng nhé Hải.
Giơ tay lên cao thay lời chào rồi tôi đạp nhanh đến cánh cổng sắt màu xanh. Ngực thắt lại khi thấy Duy và Mỹ đứng phía trong cổng, có vẻ đang tranh cãi gì đó.
– Nghỉ một buổi có sao đâu anh – Tay Duy đang bị Mỹ nắm chặt, giọng năn nỉ nên càng nhão hơn – Em nói với tụi nó là anh đến rồi mà. Đi đi nha. Em năn nỉ đó!
– Em biết tính anh rồi đấy. Anh không thích bị sắp đặt.
– Nhưng…
– Ông đến muộn thế? Đợi tôi lấy xe – Duy cắt ngang khi thấy tôi, ánh mắt sáng hơn mọi khi.
– Anh Duy đi với em đi – Khuôn mặt xinh đẹp xụ xuống, mắt Mỹ long lanh như chực trào những hạt lệ quý báu – Năn nỉ anh mà…
– Hải, anh quên mất – Giọng nói vui vẻ vang lên phía sau, tôi quay lại thấy ông thầy vừa đỗ xe cái két. Tắt vội máy, ông thầy lục lục cặp rồi lôi ra quyển gì đó – Hồi trưa anh tìm thấy thứ này khá hay, anh nghĩ nó tốt cho môn hoá của em.
-Ơ – Đang còn ngạc nhiên thì ông hầy đã đặt vào tay tôi.
– Anh xem rồi, những bài trong này rất thú vị đấy – Bỏ qua khuôn mặt ngơ ngác của tôi, ông thầy quay sang cánh cổng đã được mở toang ra – Lâu không gặp, cô học trò bướng bỉnh khoẻ không?
– Anh Nguyên – Sau giây ngỡ ngàng, Mỹ reo lên vô tư – Anh quen Hải hả?
– Ừ, giờ anh làm gia sư của Hải – Ông thầy gật đầu chào Duy rồi nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Mỹ – Cô bé gầy đi phải không?
– Thật hả anh? – Tay vẫn cầm quyển sách, tôi nhăn mặt vì Mỹ gọi ông thầy là “anh” ngọt sớt – Ôi, vậy là những bài luyện tập gần đây có hiệu quả rồi phải không anh Duy?
Nghe Mỹ nói, tôi mới nhớ ra thái độ nãy giờ của Duy. Cậu ta hơi khác ngày thường, ánh mắt qua cặp kính như đang suy nghĩ điều gì đó và đích đến của những luồng suy nghĩ là khuôn mặt ông thầy.
Duy không trả lời mà hỏi một câu khiến ai mới nghe sẽ thấy rất khó hiểu :
– Bây giờ đâu phải giờ tan học, thầy đến đón Hải có sớm quá không?
Dù giọng nói nghe hài hước, kèm theo khuôn mặt vui đùa nhưng sao tôi thấy rất không ổn, nhất là chữ “thầy” được cậu ta nhấn mạnh thật cố tình.
– Không, lần này tôi đưa Hải đi học đấy chứ, đón thì chưa đến giờ – Ông thầy cũng không vừa, hùa theo thật thản nhên.
– Hải lớn rồi mà đi học vẫn phải đưa đi đón về? – Câu hỏi của Mỹ làm tôi nhíu mày “ngây thơ thật hay đang xỏ xiên đấy?”.
– Thôi, đùa nữa chắc Hải không thèm nhìn mặt tôi thì chết – Thấy cái nhíu mày của tôi, ông thầy hiểu lầm tôi không vui vì bị mang ra đùa giỡn – Tôi cũng phải đi đây. Hẹn mọi người lúc khác nói chuyện nhé.
Sau khi ông thầy khuất sau ngã rẽ, Mỹ lại tiếp tục dụ dỗ Duy bằng cách quay sang tôi :
– Hải năn nỉ dùm Mỹ đi. Bảo anh Duy nghỉ buổi học hôm nay đưa Mỹ đi sinh nhật với – Con nhỏ còn giở chiêu hối lộ ra nữa – Mai Mỹ mời Hải ăn kem nha.
Tiếng phì cười khiến tôi nhìn Duy với trái tim nín thở.
– Được rồi. Anh đưa Mỹ đi. Sợ Mỹ quá – Cậu ta thản nhiên quay sang…đuổi tôi – Ông chép bài đầy đủ rồi vứt qua tôi mượn.
Trong khi Mỹ reo lên vui mừng, Duy tiếp tục dùng sợi dây vô hình siết mạnh vào trái tim vốn đang đau của tôi :
– Xin lỗi bắt ông qua rủ rồi lại…chậc, hôm sau đãi ông chầu cafe. Giờ ông đi học đi, cũng muộn rồi đấy.
– Mình cũng nhanh thôi anh. Em muốn đến sớm để phụ nó – Mỹ cười thật duyên, hoàn toàn quên mất sự có mặt của tôi – Đi xe máy nha, hôm nay em mặc váy mà.
– Ừ, mở cửa để anh lấy xe.
Khi Mỹ đã yên vị phía sau lúc đó mới nhớ tôi đang im lặng đứng gần đó :
– Ủa? Hải chưa đi hả?
– Ông không đi nhanh là muộn đấy – Vừa nổ máy, Duy vừa nói thật vô tư – Thôi, tụi này đi trước nhé.
Trước khi chiếc xe lao vút đi, tôi cơ hồ bủn rủn chân tay, sống lưng có luồng điện chạy qua. Nụ cười thản nhiên của Duy vụt tắt trong tích tắc, ánh mắt cậu ta nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Ánh mắt có lửa nhưng rất nhanh trở lại bình thường khi Mỹ ngồi sát, tay vòng qua eo như đó là chuyện thường ngày ở huyện.
Tiếng xe máy mất dần nơi ngã rẽ, trả lại sự tĩnh lặng cho khoảng thời gian chớm tối. Mọi nhà đã lên đèn, riêng căn nhà ba tầng màu vàng nhạt với cảnh cổng sắt khép im lìm là tối đen không sinh hoạt. Tôi dựng xe vào tường, ngồi bệt xuống trước cổng nhà cậu ta, tâm trạng chán nản rối ren rất khó chịu.
Bây giờ tôi không đủ bình tĩnh để đến lớp ngồi học, chắc chắn không có chữ nào có thể lọt vào đầu khi mà tôi chưa tìm ra câu trả lời cho những việc vừa xảy ra.
Rõ ràng lúc đầu cậu ta từ chối Mỹ rất dứt khoát nhưng sao thay đổi thái độ 100% vậy? Chắc chắn không thể tại tôi, đó là điều không cần phải bàn. Tôi có được gam nào trong mắt cậu ta từ khi gặp lại sau hai năm đâu. Cậu ta thích thì làm, phớt lờ ánh mắt, tâm trạng tôi. Vậy lý do vì tôi là 0%.
Vì Mỹ càng thiếu cơ sở. Cô ta đã năn nỉ ỉ ôi mãi mà có thay đổi được gì đâu. Nhớ không nhầm, cậu ta còn nói “Anh không thích bị sắp đặt”. Mà những người kiểu Duy khó có chuyện làm theo lời người khác lắm, nếu có làm thì đã làm ngay từ đầu, chứ đâu chờ phải có ai đó tác động đến.
– Đừng nói vì ông thầy? – Dòng suy nghĩ thoát khỏi miệng, tôi nín luôn khi có người đi bộ ngang qua chiếu tia nhìn hiếu kỳ vào thằng con trai đang ngồi bệt trước cổng nhà người khác.
Chờ người đó rẽ phải vào con đường cắt ngang ngõ, ngay sát nhà Duy, tôi ngả lưng vào cổng và đẩy sự thắc mắc lên cao. Ông thầy liên quan gì ở đây? Lời nói duy nhất với ông thầy là lời đùa cợt không hơn không kém, vậy lấy đâu ra ẩn ý trong đó? Hay tại tôi quá ngốc, tâm trạng như mớ bòng bong nên không nhận ra?
Những tia nước từ ban công nhà đối diện hắt xuống đường khiến tôi ngẩng lên tò mò. Người đàn ông trung niên đang tưới cây, những giọt nước bắn ra rơi xuống mặt đường như cơn mưa phùn bất chợt đi qua rồi thả xuống vài giọt nhỏ trước mặt tôi.
Những hạt nước khiến tôi nhớ lại cái hôm Duy rủ lang thang rồi bỏ qua nhà Mỹ. Cậu ta bảo đi có việc nhưng lại đứng ở gốc cây gần đó nhìn. Cái cảm giác bị nuốt trọn, dõi theo và bị dẫn dắt đột ngột ập đến trong tôi. Lần đó cũng vì sự xuất hiện của ông thầy khiến cậu ta quay ngoắt 180 độ mà không rõ lý do gì. Hai lần thì không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên được. Chắc chắn phải có gì đó không vừa lòng với ông thầy nên cậu ta mới có thái độ kiểu đó. Nhưng ông thầy có làm gì ngoài việc quan tâm tôi đâu nhỉ? Không nhẽ đó là lý do khiến cậu ta khác lạ?
– A – Do ngồi ngả ra sau, hai chân hơi co dang sang hai bên, trong lúc mải suy nghĩ tôi đã hất chân ra xa, đạp phải bánh trước khiến xe đổ rầm ra đường kéo theo tiếng chó sủa ồn ào.
Vội vàng dựng xe lên, câu hỏi “Không nhẽ đó là ghen?” cứ lởn vởn trong đầu. Ghen? Duy sao? Tôi có quá tự kỷ ám thị không khi nghĩ Duy…thích tôi? Là straight hay không còn chưa có cơ sở khẳng định thì việc thích hay ghét càng khó xác định. Nhưng việc cậu ta còn giữ cái hình vẽ cây cổ thụ thì tôi phải nghĩ sao đây? Vì nó đẹp nên giữ? Đó là cậu ta nói nhưng lý do đấy ai mà chẳng nghĩ ra được. Cuối cùng tại sao cậu ta giữ hình vẽ đó chứ? Đừng nói vì …tôi là người vẽ nên….
Khoé miệng nhếch lên trong vô thức, tôi tự nhiên muốn cười vào sự tưởng tượng của bản thân. Nếu cứ theo chiều suy nghĩ này, tôi sẽ tự nâng vị trí mình cao đến mức nào trong lòng cậu ta đây? Nhìn vào thái độ dửng dưng, cách nói năng y như người bạn lâu không gặp, có chút khoảng cách là đủ hiểu “tôi cũng như mọi người, không hơn không kém”. Nhưng sao vẫn thấy cậu ta đối xử với tôi bất công hơn người khác nhỉ? Tôi có nhạy cảm quá không?
Luồng mắt đã hướng lên bầu trời từ lúc nào, tôi nhìn chằm chằm những hạt ngọc nhỏ xíu rải khắp nơi trong màu đen tuyệt đẹp. Hình như lâu rồi tôi không ngắm sao cũng như không có những giây phút thảnh thơi dù chỉ để cảm nhận mình vẫn đang thở. Cuộc sống che đậy giấu diếm ngay cả người thân gia đình không cho tôi thời gian để quan sát, để nhận ra trên bầu trời có hàng ngàn ngôi sao lấp lánh như những hạt lệ không bao giờ rơi. Tôi không biết cảm giác bị thu nhỏ, bị quay tròn khi nhìn lên bầu trời thật khác lạ như vậy. Cứ như chỉ có tôi, mặt đất và bầu trời phía trên cao, lơ lửng giữa không trung là những tia sáng nhỏ xíu luôn toả sáng để khẳng định vị trí của mình.
– Mình già mất rồi – Lại một câu hỏi thoát ra trong vô thức, mắt tôi vẫn không rời những ngôi sao đó.
Nếu nhớ không nhầm, có bộ phim hay quyển truyện nào đó nói “Mỗi vì sao đều ứng với mỗi sinh mạng trên Trái Đất”, nhưng tôi không nghĩ vậy. Một ngôi sao trên bầu trời, nó toả sáng hay lụi tàn thì đó là cuộc sống của nó, là khả năng sinh tồn của riêng nó, không hề ảnh hưởng đến bất cứ ai trên đời này. Vì tôi không thể là bất cứ ngôi sao nào hết, sự sống của tôi không dựa vào bất cứ điều gì, bất cứ thứ gì. Tôi là tôi. Tôi sống hay chết, toả sáng hay lụi tàn, gục ngã hay bước tiếp là do tôi quyết định, do tôi làm chủ. Cũng như chuyện của Duy, cậu ta có là straight không, cậu ta có thích tôi hay luôn nhớ về tôi hay không, đều không quan trọng. Chỉ cần biết tôi luôn có một vị trí nhất định suốt hai năm nay trong cuộc sống của cậu ta, dù chỉ ở trên bàn nhưng cũng đủ là chỗ dựa tinh thần, đủ để tôi đạp mọi thứ tiến về thứ tình cảm chưa bao giờ dám đặt tên. Mưa_trong_nỗi_nhớ bảo muốn biến straight thành gay ngoài have sex thì không còn cách nào. Nhưng tôi mới bước qua tuổi 17, tôi có rất nhiều thời gian để chứng minh không phải have sex cũng có thể nắm bắt thứ tôi cần có trong cuộc đời này. Đảm bảo Mưa_trong_nỗi_nhớ nghe xong suy nghĩ này sẽ nói tôi ngu, làm việc vô ích, nhưng “cảm xúc hay những rung động dù làm ta buồn, khổ hay đớn đau nhưng tất cả đều xuất phát từ trái tim, hãy tôn trọng và yêu nó vì nó chân thật”. Có thể tôi đặt tên cho cảm xúc với Duy là thích hoặc yêu, tôi sẽ chỉ đón nhận mọi bẽ bàng hoặc mất tất cả, ngay đến tình bạn cũng không còn. Nhưng tôi sẽ hối hận gấp trăm ngàn lần khi phớt qua cảm xúc để bước đến chỗ an toàn. Cơn mưa trắng năm nào đã dạy cho tôi một bài học “không được để mất cơ hội, dù cơ hội chỉ bắt đầu từ con số không”. Tôi cũng mất rất nhiều thời gian để vượt qua nỗi đau sau cơn mưa trắng, lại còn trao sự chân thật ngây thơ vào giả dối lừa lọc, và tốn không ít nước mắt vì sự yếu mềm, nhưng….
– Ê, ông làm gì ngồi trước cổng nhà tôi thế? – Giọng ngạc nhiên kèm tiếng xe máy dừng ngay trước mặt, Duy mở to mắt khó hiểu – Hôm nay tan học sớm hả?
Ngực thắt lại, tôi không muốn gặp cậu ta vào lúc này. Phủi phủi quần, tính lấy xe thì tay bị giữ lại :
– Sao vậy? Không phải ông đợi để cho tôi mượn vở hả?
Tôi cảm thấy giọng thản nhiên của cậu ta chứa đựng những gai nhọn, từ tốn găm vào tim tôi, nhói đau đến mức ngừng thở trong giây lát. Hít một hơi thật mạnh, tôi quay lại nhìn thẳng vào đôi kính cận. Đoạn đường này không có đèn cao áp nên rất tối, chỉ có ánh sáng từ những căn nhà gần đó hắt ra. Khuôn mặt cậu ta im lìm không cảm xúc, đặc biệt đôi mắt như đen hơn, sâu hơn, hút lấy phản ứng của tôi khiến nó trở nên vụng về đến tội nghiệp :
– Mỹ …Mỹ đâu?
– Thì ở nhà Mỹ chứ ở dâu – Thả tay tôi ra, cậu ta chắt lưỡi – Mỹ cứ đòi ở lại nhưng mai có giờ kiểm tra nên tôi phải ra chiêu “doạ” đấy. Con gái bây giờ chiều riết đâm hư ….
– Chắc sinh nhật vui lắm – Giọng tôi trở nên nặng nề nhưng Duy thản nhiên không nhận ra, cứ cười kể tiếp.
– Dĩ nhiên. Mấy cô bạn của Mỹ quậy hết biết, tôi bị lôi đi chụp hình với tất thảy mọi người hay sao ý. À, trừ mấy tên con trai…ư…
Duy nhìn tôi với đôi mắt mở to hết cỡ, một bên gọng kính trượt khỏi tai chạm vào gò má tôi trong tíc tắc. Còn tôi ngượng đến mức muốn có cái lỗ để chui xuống ngay. Tôi …tôi vừa hôn cậu ta. Không biết cái gì khiến tôi kéo dầu cậu ta xuống và hôn lên đôi môi đang nói những điều khiến trái tim trong lồng ngực nhói buốt. Điều kinh khủng là do quá vội cộng với bộp chộp, răng tôi đập ngay vào… răng cậu ta nghe cái “cạch”. Nụ hôn cưỡng bức trong vô thức càng trở nên ngu ngốc khi cậu ta cứ chăm chú nhìn tôi, tay sờ lên môi.
Mặt và tai nóng bừng, tay chân trở nên thừa thãi, tôi quyết định phải dời khỏi đây ngay, đi xa ánh mắt đó nếu không sẽ không thể kiểm soát hành động tiếp theo. Cậu ta cũng đoán được suy nghĩ trong tôi nên nhanh chóng giữ tay lại :
– Vào nhà một lúc rồi về – Hơi nóng từ tay cậu ta lan nhanh sang, khiến đầu óc tôi mụ mị không ý thức được gì, chỉ biết cậu ta đang mở khoá bằng tay phải, tay trái vẫn nắm tay tôi.
Cổng sắt mở, rồi đến cửa nhà, tôi ngoan ngoãn đi theo như bị bỏ bùa. Thả tôi ở phòng khách, cậu ta dắt xe vào nhà rồi lại cầm tay tôi dẫn lên tầng. Biết là phải hất bàn tay đó ra rồi về nhà nhưng lý trí đã bị con tim đập nhanh gạt sang một bên, tôi lơ ngơ bước theo với cơ thể khá nóng.
Tôi lại bị bỏ giữa phòng, cậu ta bến đâu mất, hình như bảo đi pha nước. Đôi mắt đảo ra xung quanh, nhìn một lượt căn phòng đã từng vào. Trên bức tường lớn là bức tranh thác nước trắng xoá, đổ xuống dữ dội nhưng dưới chân thác là cây gì đó lá xanh mơn mởn vẫn vươn mình hứng ánh nắng mặt trời. Tia nhìn chuyển sang rèm cửa màu lá cây đang lay nhẹ bởi cơn gió cái, chiếc bàn học bên trên vẫn là khung ảnh quen thuộc. Tôi bước đến để rồi nhận ra nhịp đập của trái tim đã trở lại bình thường, mặt không còn nóng như lúc nãy nữa.
– Ông có nghĩ nên thêm gì đó vào bức hình không?- Suýt chút nữa khung ảnh tuột khỏi tay, tôi quay lại nhíu mày nhìn Duy mang vào hai ly nước có màu vàng nhạt.
Thấy tôi im lặng không trả lời ngay cả khi Duy đưa nước, cậu ta cười cười đặt nước lên bàn và…vòng tay qua cổ kéo tôi sát lại :
– Tiếp tục chứ?
Đôi mắt tôi hiện lên dấu hỏi khiến cậu ta phì cười :
– Thì tiếp tục việc ông thực hiện hỏng đó. Tôi tự nguyện là nạn nhân …- Tôi đẩy vai cậu ta ra xa khi hiểu ẩn ý trong đó – Sao vậy? Không phải người bắt đầu là ông …Hự!!!
Duy ngã thẳng ra sàn sau cú đạp của tôi. Cái giọng trêu đùa bỡn cợt khiến tôi thấy tổn thương. Cậu ta nghĩ tôi là loại người gì chứ? Máu nóng dồn hết lên đầu, tôi quay phắt ra cửa.
– Này, ông nghĩ có thể về khi chưa giải thích rõ ràng cho việc “hôn mà không xin phép” hả?
– Chẳng có lý do gì cả – Tôi dừng lại, chân nặng như chì, mặt lại nóng lên vì nhớ đến sự bộc phát vừa rồi.
– Hơn hai năm mà ông vẫn không thẳng thắn nhỉ?
– Thẳng thắn cái đầu buô…- Tôi hét lên và nín luôn khi nhận ra mình đang nói bậy.
Đôi mắt cậu ta trừng lên, giọng không vui :
– Cấm ăn nói kiểu đó – Rồi cậu ta lại cười cười tiến về chỗ tôi – Tôi nghĩ đã đến lúc đối diện rồi đấy. Thời gian chẳng chờ đợi và cho nhiều cơ hội đâu mà cứ thử thách trong im lặng mãi.
Ấn tôi ngồi xuống ghế gần bàn học, cậu ta trở lại giường và nhìn thẳng vào mắt tôi không trốn tránh :
– Ông thích tôi đúng không?
– Mày biết đang nói gì không? Tao và mày là đàn ông con trai đấy…
Phẩy phẩy tay, cậu ta nói với giọng kiên nhẫn :
– Đã bảo thẳng thắn một lần cơ mà. Này, KHI NÓI CHUYỆN PHẢI NHÌN VÀO MẮT NGƯỜI ĐỐI DIỆN – Tôi giật bắn mình trước tiếng quát của cậu ta, để rồi như bị thôi miên nhìn chăm chú vào đôi kính cận trước mặt – Chắc ông vẫn đang phân vân tôi có giống ông hay không. Nhưng tôi biết mình là gay là một thằng đồng tính trước ông rất nhiều đấy.
Giọng Duy mỉa mai nhưng tôi thấy tảng đá đè nặng từ khi gặp lại đến nay đã được nhấc ra thật nhanh. Nghe tiếng thở nhẹ của tôi, tên bốn mắt tiếp tục nói :
– Nghe tin này ông vui hay buồn khi biết thêm một người có số phận ‘trời đày”?
– Chẳng nghĩ gì cả.
– Trời, ông bướng hơn tôi tưởng – Duy ngửa cổ lên trần than trời rồi nhún vai bất lực – Đã nói ngay từ đầu là thẳng thắn đối diện với bản thân đi, vậy mà ông…thôi được. Vậy tôi “trải”, ông nghe nhé?
Không chờ phản ứng của tôi, cậu ta từ tốn nói giọng đều đều như đang tự độc thoại với chính mình :
– Tôi biết mình là gay từ lớp bẩy cơ. Chắc tại tôi được tiếp xúc sớm với mạng internet. Cũng một phần do tôi “già” trước tuổi nên nhận ra bản thân khoái tụi con trai hơn mấy đứa tóc dài. Đó là lý do ông hay bắt gặp những tia nhìn có mục đích của tôi dành cho ông, chứ không phải cái nhìn hiếu kỳ như của ông đâu.
Vậy hồi tụi TKQ2 bắt nạt là mày cũng biết mình…
– Ờ, biết rồi. Nên mới tia ông đến mòn con mắt đấy thôi.
– Này – Tôi nhíu mày kìm nụ cười muốn thoát ra, trái tim nhảy điệu samba trong lồng ngực – Đừng nói mày thích tao.
– Một thằng nhóc chẳng có gì hấp dẫn từ ngoại hình đến tính tình, vậy mà có người cứ nhìn nó đến mức một năm học tăng lên hai độ, rồi hơn hai năm lưu giữ thứ duy nhất mà thằng nhóc đã vứt đi không thương tiếc. Ông nghĩ tình cảm đó gọi là gì?
Tia mắt Duy chuyển từ khung ảnh sang tôi, thoáng nét cười trong màu đen nháy :
– Ông còn giữ đồng hồ cát tôi tặng không?
– Còn, nhưng sao?
– Có giống tôi giữ bức hình ông vẽ không – Hiểu ý Duy muốn ám chỉ “vị trí và độ sạch sẽ” của khung hình, tôi gật nhẹ đầu – Vậy ông chắc chắn thích tôi.
– Tao có yêu một người hơn khá nhiều tuổi ….
– Ê, đang nói hiện tại, cấm nói về quá khứ – Đôi mắt nhỏ màu đen trừng lên – Tôi cá ông chia tay người đó rồi và hiện vẫn đang sôlô nên gặp tôi “tình cũ không rủ cũng tới”.
Cách nói chuyện rất quen, tôi nhíu mày nghĩ ngợi và khuôn mặt tròn xoe của con béo lướt nhanh qua đầu :
– Mày có họ hàng gì với con khỉ lai, à quên, với Hằng không? Sao cách nói năng sặc một màu như nhau?
Duy nhún vai, miệng cười cười :
– Không biết nhưng tôi khác Hằng ở chỗ : Hằng không yêu ông.
– Nói vậy là sao? – Tôi lại trốn tránh nụ cười đó, mắt giả vờ đảo ra cửa nhưng tim đập liên hồi như muốn bứt phá khỏi lồng ngực – Trong hai năm mày không quen ai hết hả? Theo tao biết qua mạng thì…nhất là trong giới chúng ta…
– Tôi nhớ chưa nói câu nào là “không”. Nhưng tôi hiểu rõ ai mới hợp với mình.
– Ờ – Tôi nín luôn, chẳng biết tìm chủ đề gì để tiếp tục.
Có vẻ cậu ta cũng nhận ra nên quay lại câu hỏi lúc nãy :
– Ông vẫn chưa giải thích lý do vì sao hôn tôi – Cái miệng đang nói lại cười toe toét – Nhưng không cần nói tôi cũng đoán ra. Vì Mỹ phải không?
Tay chân trở nên thừa thãi, tôi cứ như thằng ăn trộm bị bắt quả tang, mặt quay đi dấu sự xấu hổ. Lúc đó hành động trước khi kịp thời điều khiển cảm xúc, nhưng giờ nghe cậu ta hỏi tôi lại thấy…đúng. Vậy ra tôi ghen? Ghen với Mỹ? Vì cậu ta đi chơi với Mỹ, lại còn kể với nụ cười vui vẻ khiến tôi ghen? Tôi nghĩ đúng. Tôi đang ghen với một con khỉ xinh đẹp hay nhõng nhẽo.
-T hôi được – Tôi ngẩng lên khi cậu ta ngắt ngang mạch suy nghĩ – Biết ông sẽ không chịu nói ra tình cảm của mình đâu. Chỉ cần tôi và ông hiểu rõ ai nằm trong tim ai và ai quan trọng nhất là được. Giờ ông về đi, muộn rồi. Hôm sau nói chuyện tiếp.
– Mày đuổi hả – Giọng tôi không vui, cứ như bị tạt gáo nước lạnh vào người.
– Mười một giờ rồi – Kim đồng hồ chỉ con số 11 cho biết cậu ta đúng, tôi đứng dậy nhưng miệng vẫn còn thắc mắc.
– Vậy còn Mỹ?
– Từ khi quen Mỹ, chưa bao giờ tôi nói lời yêu cũng như chưa bao giờ nhận lời yêu của cô bé.
– Vậy sao hai người …- Duy đẩy người tôi bước ra cửa.
-V ới người cứng đầu như ông, tôi có giải thích cả đêm cũng không thông. Nói một câu nhé, tôi là gay, không phải bi. Hiểu rồi chứ?
Đi theo đà đẩy của cậu ta, tôi cười lúc nào không hay. Ngay cả khi dắt xe ra cổng, miệng tôi vẫn cười toe toét, không thể ngậm lại được.
– Cười lúc nữa, đêm nay tôi không cho ông về nhà đâu đấy.
Ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc khiến tôi bối rối ngồi lên yên. Pêđan chưa kịp nhấn, đột nhiên tôi nhớ lại đến chuyện quan trọng :
– Ê, mày cận bao nhiêu độ?
Cậu ta nhìn tôi không vui, ánh mắt trách móc khi nghe tiếng “mày” nhưng vẫn trả lời :
– Bên phải 5,8 độ, bên trái 6,1 độ.
– Bỏ kính ra có nhìn thấy gì không?
– Không, chỉ thấy mờ mờ như cái bóng thôi – Lắc nhẹ đầu, cậu ta tò mò – Sao hỏi vậy?
-Không có gì. Tao về đây, muộn rồi – Tôi phóng xe đi, bỏ lại cái mặt ghệt.
Dù cả buổi bị cậu ta dẫn dắt cảm xúc nhưng cuối giờ lại bị tôi reo rắc sự hiếu kỳ vào lòng. Đảm bảo đêm nay đôi kính cận đó sẽ mang theo dấu chấm hỏi vào giấc mơ cho mà xem.
Những ngôi sao vẫn lấp lánh trên cao, tôi biết mình đang cười hạnh phúc. Tôi đã có được câu trả lời cho nhiều vấn đề. Dù câu trả lời có chân thật và tồn tại đúng như những gì cậu ta nói hay không thì tôi cũng không bỏ qua cơ hội này đâu. Tôi sẽ tóm lấy, dù nó đầy gai nhọn nhưng tôi sẽ dịu dàng xoa lên đó sự chân thật, xoa lên đó nỗi nhớ vẫn hiện hữu suốt hai năm qua, rồi cất vào trái tim, đóng chặt lại với chiếc khoá thuỷ chung.
Ừ, tôi sẽ bước từng bước để thực hiện những điều đó.
~~~~~~~~~~~~~~
– Con muỗi chết tiệt – Đập “bốp” vào tay, tôi rủa đàn muỗi xung quanh nhà Duy.
Con thứ năm rồi đấy. Đứng thêm chút nữa chắc tôi thành bộ xương khô, không còn giọt máu nào mất. Mà tên bốn mắt đáng ghét đó sao mãi chưa về? Tôi chờ cũng 15 phút rồi chứ ít đâu.
Ngước nhìn những hạt ngọc trong tấm màn đen sâu thẳm, tôi nhớ lại lý do đưa đẩy bản thân đứng chờ trước cổng nhà Duy. Sau khi học xong, tôi chở con béo về nhà như mọi lần và lúc rẽ vào cầu Yên Hoà thì thấy …Duy chở Mỹ phóng vụt qua. Nếu không vướng khối thịt phía sau, chắc tôi đuổi theo mất. Vứt Hằng ở cổng nhà nó rồi tôi đạp nhanh đến đây vì biết cậu ta vẫn đang đưa Mỹ về nhà. Mới tối hôm qua còn xoen xoét “trải lòng” và nói những câu có hàm ý “thích” vậy mà hôm nay đã thản nhiên đi cùng Mỹ. Ôm eo cười nói thân mật kiểu đó mà nói không phải bồ bịch? Tôi có ngu ngốc đến mấy cũng không tin. Vậy nên tôi mới kiên nhẫn đứng đây làm bữa ăn khuya cho những con muỗi ác độc chỉ để chờ một lời giải thích.
Dạo gần đây tôi cư xử toàn theo cảm xúc. Dù biết về muộn sẽ gặp rắc rối với mẹ nhưng không làm rõ, tối nay tôi ngủ không được. Câu hỏi của ông thầy đã làm tôi đau đầu, giờ thêm tâm trạng bất an không vui có chút ghen tuông trẻ con sẽ chỉ khiến tôi điên thêm thôi. Giống như cái lúc ông thầy nhẹ nhàng hỏi :
– Hải hình như mấy hôm nay có ý tránh anh – Ông thầy nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu trong khi chờ con béo đến học.
– Sao thầy nghĩ vậy? – Vì tối qua biết chắc Duy không phải straight và tôi xác định rõ phải làm gì nên bây giờ muốn nói rõ mọi việc cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Thấy tôi cứ tránh nhìn vào đôi mắt thẳng thắn đó, ông thầy thở dài hiểu biết :
– Im lặng cũng là cách trả lời phải không Hải?
Nhưng câu rả lời chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn lại bởi khuôn mặt phơi phới niềm vui của con béo lao nhanh vào phòng. Có lẽ ông thầy cũng giống tôi không muốn con béo biết chuyện nên giả vờ không có gì, nói chuyện bình thường như mọi ngày.
– Có chuyện gì mà ông đến giờ này? – Giọng lo lắng thân quen khiến tôi thót tim nhìn người trước mặt – Xảy ra việc gì hả?
– Không, không có gì – Tôi lắc đầu cố thoát ra khỏi sự lơ ngơ vụng về – Đi chơi về hả?
– Đi sinh nhật nhỏ bạn Mỹ – Tay mở cổng, cậu ta cười trông rất vui vẻ – Không biết sao mấy cô nàng đó thi nhau sinh cùng tháng. Từ đầu tháng đến giờ lần thứ ba rồi dấy.
Cánh cổng sắt đập mạnh vào tường cũng là lúc Duy ngã xuống đường, va phải xe máy làm nó đổ theo. Cú đấm của tôi trúng cằm Duy và do bất ngờ nên cậu ta không tránh kịp. Tiếng đổ xe khá lớn làm cửa sổ tầng hai nhà bên cạnh thò ra cái đầu hiếu kỳ. Tên bốn mắt vội vàng dựng xe rồi dắt vào nhà :
– Ông làm cái khỉ gì thế? Vào nhà ngay!
Lần này tôi tự dắt xe theo, không khiến cậu ta sờ vào.
Khi hai người đối diện trong phòng khách, không gian trở nên lặng ngắt đáng sợ. Tôi là người mở lời trước với chủ đề trật đường ray :
– Bố mẹ mày không có nhà hả?
– Không.
– Lần nào đến cũng không gặp ai ngoài mày, dù lúc đó là tối hay ban ngày.
– Mẹ tôi mất lâu rồi, bố không sống ở đây.
Cái giọng thản nhiên khiến tôi nghĩ cậu ta nói về ai đó chứ không phải về gia đình của mình.
– Xin lỗi.
– Bỏ qua đi. Trở lại việc kia – Đôi mắt trừng lên dữ dằn nhưng giọng nói vẫn thế, không có chút giận dữ nào trong đó – Sao dám đấm tôi?
– Chẳng vì cái gì cả.
– Đánh người rồi bảo không vì lý do gì thì trên đời cần quái gì cảnh sát và nhà tù.
– Nhà tù chỉ dành cho đồ dối trá.
Tôi nói khá lớn làm Duy nhíu mày khó hiểu. Nhìn xoáy vào mắt, cậu ta không để tôi kịp tránh sang chỗ khác. Cậu ta cận nhưng đọ mắt tôi lại thua trước. Khi tôi chớp chớp mắt cho đỡ mỏi thì Duy nói trong tiếng thở dài :
– Liên quan việc tôi đi sinh nhật với Mỹ hả – Thấy tôi mím môi, cậu ta chỉ cười – Ông có vẻ thuộc tuýt người “mất mới hối hận” nhỉ. Lần nào cũng phải cho máu ghen tiết ra mới chịu thừa nhận cảm xúc và lại hành động thiếu suy nghĩ.
– Mày nói gì lúc này mà chẳng được – Tôi vẫn cứng đầu dù trong lòng chột dạ. Sao cậu ta thông minh và nhạy bén thế – Nói gì thì việc mày và Mỹ đi với nhau là có thật.
– Thế đi với nhau là phải yêu hả? – Tia đùa giỡn hiện rõ trong đôi mắt cậu ta, giọng tưng tửng khó ưa cất lên – Vậy để tôi hỏi sếp Hằng xem hai người có bồ bịch không nhé.
– Này, lôi con béo vào đây làm gì? – Tôi tức tối la lên.
– Thế lôi Mỹ vào làm gì khi hơn hai năm nay tình cảm của tôi chỉ dành cho duy nhất một người? Không phải Mỹ, không phải bất kỳ cô gái nào mà là một tên nhóc vụng về ấu trĩ, hay ghen vô lý. Ông trả lời coi.
Tôi im lặng nhìn ánh mắt không vui trước mặt, lòng bị xáo động không ngừng. Tôi biết bản thân đang có những hành động phi lý và trẻ con nhưng cái cảnh chết tiệt đó đập vào mắt, bảo không nghĩ gì, không bị ảnh hưởng là nói dối.
– Tao về – Nói xong tôi mới biết vừa nói gì.
Rõ ràng muốn nói rất nhiều, muốn xin lỗi đã đánh cậu ta, muốn hỏi cậu ta có đau không, muốn nói hết tâm trạng nhưng câu nói thoát ra mới biết bản thân ngốc ở mức độ nào.
Tuy tôi nói không đúng với lòng nhưng cậu ta cũng gật đầu cái rụp :
– Biết là còn nhiều điều cần rõ ràng nhưng muộn rồi, ông không về nhanh sẽ bị rũa đấy.
Tôi không nghĩ mẹ sẽ mắng nhưng không muốn giải thích nên đứng dậy ra lấy xe. Trước khi nhấn pêđan, tên kính cận nói một câu làm tôi yên tâm và hoàn toàn tin tưởng :
– Đối với tôi Mỹ là cô em gái dễ thương nhưng nếu điều đó làm ông không vui, tôi sẽ hạn chế gặp, không tham gia những buổi sinh nhật bạn cô bé nữa.
– …..
– Tôi sẽ không bao giờ để ông không vui vì bất cứ điều gì – Chỉ tay lên trán tôi, cậu ta cười toe – Vậy nên đừng có chau mày nữa. Không tốt cho da cũng như đầu óc không được thoải mái.
~~~~~~~~~~~~~~
– Mày cặp với nó lâu chưa?
– Khoảng ba năm.
– Hả??? Từ lớp 9? Vậy là vi phạm pháp luật rồi.
– Ai đặt ra quy định 16 tuổi không được yêu?
– Không biết. Nhưng vậy là thằng bồ mày dụ dỗ con nít.
– Sao mày không nghĩ ngược lại.
– Hả??? – Mắt tôi mở to hết cỡ trước câu trả lời của Hằng.
Con béo thản nhiên cười trước sự ngạc nhiên của tôi :
– Sốc lắm hả?
– Ờ – Tôi gật gù thú nhận rồi hỏi – Thằng đó còn mấy năm thì ra trường?
– Năm sau – Mắt con béo trở nên mơ màng đúng với bản chất của cô gái đang yêu – Lúc đó tụi tao sẽ gặp nhau thường xuyên, chứ không phải tháng một lần.
– Ra trường nó đi làm, rảnh đâu mà rong chơi với mày – Lắc đầu ngao ngán, tôi phang nó không thương tiếc để trả thù bao lần bị nó hành hạ – Mới ra trường làm lính đánh thuê, làm chân sai vặt là chủ yếu.
– Mày không tạt nước lạnh vào tao thì không chịu được hả – Đôi mắt sắc của Hằng quắc lên thật đáng sợ nhưng chợt môi nó cười rộng ra – Vào đây Duy. Sao ông đến mà tụi này không biết nhỉ?
Trái tim muốn rớt khỏi lồng ngực, tôi quay lại để xác minh lời Hằng. Một nụ cười rộng kèm theo ánh mắt ấm áp :
Hai người bàn luận vấn đề gì mà xôm tụ thế?
– Ngồi đây, ngồi đây – Hằng đập tay lên giường, miệng ngoác ra cười mất cả duyên con gái – Đang nói về tình yêu. Ông có bồ chưa Duy?
Đôi mắt qua cặp kính trong suốt kín đáo đảo xung quanh phòng rồi dừng lại bàn_nơi những hạt cát đã ngừng rơi trong im lặng. Những tia sáng là lạ nhảy múa trong đôi kính, Duy quay sang Hằng sau khi trao cho tôi ánh nhìn đó :
– Sao lại hỏi tôi?
– Muốn xác định phỏng đoán thôi – Con béo nhún vai, môi hơi trề ra – Vào thẳng vấn đề nhé. Người yêu ông không phải Mỹ tiểu thơ phải không?
Duy không trả lời, chỉ nhìn chăm chú vào mắt Hằng rồi quay sang tôi tìm kiếm điều gì đó. Tôi cũng nghệt mặt ta, hoàn toàn bất ngờ trước câu hỏi không báo trước.
– Lý do gì Hằng hỏi vậy? – Không trả lời thẳng vấn đề, cậu ta tủm tỉm cười.
Hằng hắt xì hai ba cái rồi day day mũi, hoàn toàn không đếm xỉa bên cạnh là con trai :
– Bồ nhớ đấy – Tôi và Duy phì cười cùng lúc khiến Hằng cười theo – Ánh mắt dành cho người quan trọng nhất trong tim khác với ánh mắt dành cho cô em gái.
Lại một lần nữa, tôi và tên bốn mắt nói cùng lúc :
– Khác thế nào?
Trong khi Duy nhìn tôi, Hằng cười cười :
– Mắt bồ Hằng khi nhìn Hằng khác mắt Duy nhìn Mỹ.
– Vậy mới hỏi khác thế nào – Tôi nóng ruột hỏi để che đi điều gì đó là lạ đang trỗi dậy, tại cậu ta vẫn chưa dời khuôn mặt tôi.
– Nói với con nít cũng như không – Phẩy tay rất kể cả, Hằng liếc tôi chưa được ½ con mắt rồi nhìn Duy tíu tít – Chưa trả lời câu hỏi nhé. Tính trốn hả?
Đột nhiên mũi ngạt thở, không khí không thể lọt qua chui xuống buồng phổi, tôi hồi hộp chờ câu trả lời của người con trai trước mặt.
– Có gì mà trốn? Ai đang yêu và được yêu là hạnh phúc nhất trên đời. Duy có người yêu rồi.
– Hôm nào ra mắt bạn bè đi chứ – Hằng huých khuỷu tay vào người Duy, ánh mắt gian xảo lộ rõ không giấu giếm.
Có gì đó từ từ xoáy vào tim tôi, nhẹ nhàng nhưng buốt nhói. Cái đau âm ỉ lớn dần khi Duy vẫn nhìn Hằng, mãi cậu ta mới trả lời :
– Chờ đợi hơn hai năm, mãi đến hôm qua người đó mới nhận lời yêu. Để khi nào gạo đã nấu thành cơm, Duy ra mắt gia đình, họ hàng, bạn bè một thể nhé.
Cái mặt nãy giờ hồi hộp nuốt từng lời của Duy giờ bị hớ khi ăn quả đùa, Hằng nhăn trán :
– Nói thật mà đùa thế hả? Muốn vào tù với tội danh giao cấu với trẻ vị thành niên không?
– Trên 17 tuổi thì không còn bé nữa, nhất là hai bên đều tự nguyện.
– Chào mọi người, có gì mà tự nguyện ở đây thế?
Giọng vui vẻ pha chút tò mò của ông thầy kéo tôi rơi khỏi đám mây đang lơ lửng, trở về hiện tại.
– Hôm nay có buổi học sao? – Duy gật đầu đáp lại cái chào của ông thầy rồi đứng lên – Vậy hôm khác bàn tiếp nhé.
– Ok – Hằng vô tư không nhìn thấy đám mây xám lướt nhanh qua mắt ông thầy, nhưng Duy lại nhận ra nên cười cười.
– Ông bảo cho tôi mượn vở lý mà. Lấy đưa đây rồi còn học.
– Đợi chút – Quyển vở có chữ lý to tướng trên bàn đập ngay vào mắt, tôi vơ đại rồi chạy theo Duy xuống tầng.
Phía sau là con béo đang nhằn ông thầy tội đến muộn, để người học trò dễ thương như nó phải đợi. Trong khi ông thầy đi theo con béo lên tầng ba, tôi đi sau tên bốn mắt với mái tóc rối mù do vừa vò xong.
Cậu ta vẫn im lặng không nói, ngay cả khi hai người đang đứng ngoài cánh cổng. Cậu ta giận hả? Vì ông thầy xuất hiện? Hôm nay là buổi học theo lịch, dĩ nhiên ông thầy phải có mặt rồi. Mà tôi với cậu ta đã nói gì vào tối qua đâu, sao nãy dám tuyên bố tự tin trước mặt Hằng như thế?
Nghĩ là nói, tôi hỏi luôn :
– Này, ai nhận lời yêu tối qua …- Áo tôi bị kéo mạnh về phía trước, do bất ngờ nên tôi chỉ biết mở to mắt và đón nhận điều đang xảy ra_nóng, ấm, ươn ướt và ngọt.
Nụ hôn hơi thô bạo khi lưỡi cậu ta thám hiểm vòm miệng, đến khi vừa chạm vào lưỡi tôi thì đẩy ra trong nụ cười tinh quái :
– Tôi về đây, ông lên học đi.
Vẫn chưa thoát khỏi cảm giác của người “bị” hôn, tôi cứ đứng như thằng bù nhìn khi Duy đạp xe đi. Phải đến khi tiếng hét khủng long gầm của con béo vang lên tôi mới tỉnh mộng :
– Tên kia! Có lên học hay không hả?
Sợ mọi người nghi ngờ, tôi ba chân bốn cẳng lên tầng. Ba chở mẹ sang cô Miên ở Điện Biên Phủ, nhà còn mỗi bé Mai đang xem hoạt hình trong phòng khách.
Dù cố gắng gạt cảm giác lâng lâng bay bổng sang bên cạnh nhưng có mấy lần ông thầy bắt gặp tôi đang thả hồn ngoài cửa sổ. Không phải người tinh ý như Hằng nhưng tôi vẫn nhận thấy đôi mắt ông thầy ánh nét buồn và nguyên nhân xuất phát từ tôi. Tôi cần phải nói rõ là trái tim đã bị lấy cắp nhưng…tôi phải bắt đầu từ đâu? Ông thầy là người tốt và tôi tin tình cảm dành cho tôi là chân thật. Chỉ có điều con tim có lý lẽ riêng của nó, tuy là chủ nhân nhưng tôi chỉ có thể hướng cho nó đi đúng hướng theo cái mạch tình cảm trong nó. Cơ hội đã mở nhưng cánh cửa không hướng về người đang giảng những bài toán khó trước mặt, mà tình cảm lại đi theo người đã tặng đồng hồ cát_món đồ hiện hữu trong tâm trí tôi suốt hai năm nay.
Hết giờ con béo bắt tôi đưa về chứ không muốn phiền ông thầy. Lại một lần nữa tôi lại bị tra tấn lỗ tai bởi những bài hát không đầu không đuôi. Mà con béo này cũng lạ, giọng chua lè lại thích hát những bài không hợp với giọng nó. Con gái đúng là ẩn số không bao giờ tìm ra đối với tôi.
– Bye – Câu tạm biệt vang lên thật khô khốc, con béo đóng cửa đánh rầm.
Cũng chẳng bận tâm nhiều, tôi đạp xe thong thả và bị ép sát vào lề. Do phản ứng nhanh nên xe vẫn tiếp tục đi, tính quay sang thì…
– Tan học muộn thế?
Khoé miệng hơi cười, Duy đi song song bên cạnh. Sao cái chiêu chờ tôi đưa Hằng về giống ông thầy thế?
– Mày làm gì ở đây vào lúc này? Đừng nói “rình” từ lúc đó nhé.
– Ngắm trai.
– Vậy ngắm tiếp đi.
– Bây giờ không ngắm nữa mà là theo trai.
Tôi bật cười đầu hàng :
– Có gì không?
– Tối mai chủ nhật đi chơi không?
– Đi đâu?
– Lang thang hoặc kiếm quán cafe.
– Mày không có buổi học tối mai hả?
– Bỏ tiếng “mày tao” đi được không?
– Không, quen rồi.
-….
Thấy cậu ta im lặng không nói, tôi quay sang bắt gặp khuôn mặt trầm ngâm. Biết cậu ta không vui với câu trả lời đó nhưng tôi chịu, không thay đổi được.
– Tối mai, 8 giờ – Tôi rẽ nhanh sang đường khi thấy cổng chùa xuất hiện, vội vàng như trốn tránh khuôn mặt đăm chiêu đó.
Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ đuổi theo và dùng một cách gì đó để tôi nghe theo trong tự nguyện. Nhưng không, cậu ta im lặng thật kỳ lạ. Không hiểu sao tôi thấy bất an và “sợ” sự im lặng này. Đến bây giờ, Duy vẫn là một dấu chấm hỏi đối với tôi.
~~~~~~~~~~~~~~
Em không tin. Chắc chắn phải có cô gái khác anh mới đối xử với em như vậy.
– Trước đây đã không có cô gái nào thì bây giờ lấy đâu ra “cô gái khác”.
– Anh…anh khốn nạn. Đồ dối trá.
– Anh không nghĩ mình dối trá vì ngay từ đầu anh đã nói rõ.
Chát!!!
Tiếng tát tai kèm theo cánh cổng bật mở, Mỹ lao nhanh ra ngoài với gò má ướt nước mắt. Vừa thấy tôi, Mỹ ngồi lên con mini đạp đi, môi dưới bị cắn chặt ngăn tiếng khóc.
Vẫn nhìn theo Mỹ thì giọng Duy vang lên nghe thật bình tĩnh :
– Vào nhà đi. Sao hôm nay ông đến sớm vậy?
– Mỹ..có phải…
– Ừ, tôi nói thẳng khi Mỹ rủ đi siêu thị.
Hiểu Duy muốn nhắc đến việc gì nhưng tôi lại thấy áy náy không yên :
– Dù sao Mỹ cũng là con gái. Vậy có thẳng quá không?
– Và ông là chìa khoá của mọi vấn đề, là nguyên nhân của những giọt nước mắt đó.
– Dù tổn thương cả người con gái xinh đẹp như Mỹ?
– Cảm xúc của ông quan trọng hơn mọi thứ – Duy nhún vai như là phải vậy – Tôi không muốn lại bị ăn đấm vì lý do không đâu.
Cánh cổng sắt mở rộng hơn, tôi hiểu ý nên nhanh chóng dắt xe vào. Hôm nay đến rủ Duy đi học sớm hơn mọi ngày nên mới tình cờ nghe được đoạn cuối cuộc đối thoại. Chắc chắn trước lúc đó đã có cuộc tranh cãi rất lớn giữa hai người nến mắt Mỹ mới sưng mọng như vậy.
Đôi kính cận sát vào mặt tôi từ lúc nào, chiếc mũi cọ cọ lên mũi tôi. Cậu ta đứng gần sao tôi không biết và ánh mắt tinh quái đang nhá lên những âm mưu gì?
– Không!!!
Tiếng hét kèm theo giọng nức nở cố nén khiến tôi quay phắt lại, vô tình má lướt nhanh qua môi Duy nhưng lúc này tôi không còn tâm trạng để ý đến việc đó nữa. Mỹ đứng ngoài cổng, mắt ngập đầy nước, tay bụm miệng ngăn tiếng khóc vỡ oà. Người Mỹ run run như muốn đổ xuống, qua làn nước mắt tôi đọc được vô vàn suy nghĩ trong đôi mắt đẹp_những suy nghĩ không thân thiện cho tôi, cho Duy, cho những người đồng tính….
Cái cơ thể bên cạnh khẽ di chuyển làm Mỹ giật bắn, vội vã đạp xe phóng vút đi như muốn thoát khỏi thứ ghê tởm đang hiễn hữu trước mặt.
Tiếng thở dài bên cạnh rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy. Khi hai ánh mắt chạm nhau, tôi biết “cuộc sống có tôi và Duy giờ mới bắt đầu”. Tình cảm đã xác định tên tuổi, đã đến lúc đối diện với nó qua ánh nhìn của dư luận.
Ừ, bây giờ mới chỉ là bắt đầu.
~~~~~~~~~~~~~~
– Mỹ tin anh Duy yêu Mỹ. Nhưng vì Mỹ có lỗi gì đó nên ảnh mới nói vậy, chứ ảnh thương Mỹ lắm.
-…..
– Mỹ xin Hải, tình cảm đó là trái với lẽ thường. Hải không thấy xã hội vẫn lên án những cặp pêđê hay sao? Họ vẫn gọi đó là “bệnh hoạn”, Duy không phải như vậy. Hãy tránh xa Duy ra. Trả lại Duy nguyên vẹn như trước đây cho Mỹ. Van xin Hải, trả lại Duy cho Mỹ.
-……
– Mỹ yêu Duy, tình cảm đó không phải hời hợt hay trẻ con. Dù hiện tại ảnh bị lệch lạc trong suy nghĩ nhưng Mỹ tin một ngày gần đây, ảnh sẽ nhận ra tình cảm đang có với Hải chỉ là thứ không nên có, là bệnh, là thứ cần gột bỏ.
– Mỹ yêu Duy nhiều lắm đúng không? – Câu nói đầu tiên trong cuộc hẹn không hề mong đợi cuối cùng cũng thoát ra, tôi nhìn thẳng vào cô gái có dáng vẻ mệt mỏi đau khổ trước mặt.
– Đúng, hơn năm nay Mỹ luôn ở bên Duy, tình yêu dành trọn vẹn cho ảnh. Hải hãy buông tha cho anh ấy…
– Mỹ cũng biết Duy không yêu Mỹ….
– Không đúng – Giọng sũng nước vang lên khá lớn, vài vị khách xung quanh quay sang hiếu kỳ.
– Là người trong cuộc Mỹ phải là người hiểu rõ nhất chứ? Đơn giản là Duy chưa bao giờ yêu hay nói nhưng lời yêu với Mỹ.
– Không đúng! Không đúng – Nước mắt lại tràn lên hai gò má, Mỹ lau nhanh và giọng nói thay đổi – Mày thì biết gì hả đồ biến thái? Tình cảm Duy dành cho tao là chân thật, đó không phải tình yêu thì là gì? Mày có quyền gì mà xen vào hả đồ bệnh hoạn khốn kiếp.
– Người có quyền quyết định là Duy và Mỹ đã có câu trả lời – Tôi cũng biết khi sự thật phơi bày sẽ phải đón nhận những lời xúc phạm kiểu này, nhưng trực tiếp nghe, trực tiếp cảm nhận mới thấu rõ cái đau dành cho những người đồng tính như tôi.
Người con gái trước mặt cũng như xã hội này, họ đâu hề hiểu những lời nói phát ra dễ dàng trong lúc nóng giận, trong lúc tâm trạng không ổn định lại có khả năng xuyên thủng mọi rào chắn chịu đựng của chúng tôi. Cái nỗi đau vốn đã tiên liệu sẽ càng đau hơn khi nó thản nhiên thoát ra không suy nghĩ.
– Mày là đồ khốn. Mày dụ dỗ anh Duy đi vào con đường bị xã hội nguyền rủa. Mày hại ảnh đặt chân vào vũng bùn bệnh hoạn nhơ nhớp vi trùng bẩn thỉu.
-….
Giọng Mỹ ngày càng cao hơn để rồi bật khóc tức tưởi :
– Trả anh Duy đây. Trả đây. Đồ biến thái. Đồ cướp người yêu của người khác. Đồ…hức hức…tao hận mày…hức hức…
Tôi vẫn im lặng không nói, xung quanh đã có những tiếng xì xầm bàn tán, mọi ánh mắt đều hướng về tôi với vẻ soi mói cố ý. Tôi có thể nói gì vào lúc này? An ủi sẽ càng tổn thương và gây đau đớn cho Mỹ hơn. Còn nếu làm theo lời Mỹ thì biết chắc bản thân không thể. Cuối cùng tôi phải xử xự ra sao cho đúng? Cho vẹn cả ba người? Hay chỉ cần giảm bớt nỗi đau của người con gái trước mặt cũng được. Ai có thể chỉ cho tôi không?
– Hải, xin Hải đấy, buông tha cho anh Duy đi – Mỹ cầm bàn tay đặt trên bàn của tôi, giọng năn nỉ khi nước mắt không còn rơi nữa, có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều nhưng vẫn còn run run – Hải muốn gì Mỹ cũng sẽ làm, chỉ cần trả ảnh về cho Mỹ. Hải làm ơn…Mỹ yêu anh Duy thật lòng…
– Xin lỗi – Tôi rút tay khỏi tay Mỹ cũng là lúc chiếc ghế đổ rầm xuống sàn do Mỹ đứng lên giận dữ.
– Được, mày cứ đợi đấy – Dáng người nhỏ bé với mái tóc dài chạy vụt khỏi quán – Tao hận mày, đồ khốn bệnh hoạn.
Tôi vẫn là trung tâm của mọi ánh mắt, những vị khách xung quanh vẫn chiếu tia nhìn tò mò không che dấu vào tôi. Họ chỉ cụp mắt xuống hoặc lảng ánh nhìn sang hướng khác khi tôi đảo mắt 1 vòng xung quanh quán.
– Về – Bóng người án ngữ trước mặt, tôi ngẩng lên để rồi cơ hồ nhận ra mặt đất đang xoay chuyển.
Đạp xe theo anh Khải, tôi thấy đầu ong ong trống rỗng không suy nghĩ. Cái cảm giác mọi thứ dồn lên não, khuấy mạnh trong đó rồi mặc kệ ra sao thì ra. Gặp lại Duy sau hai năm, nhẹ nhàng đặt tên cho cảm xúc luôn tồn tại vô hình bấy lâu nay và giờ đây mọi ánh nhìn của dư luận đang ập đến, bủa vây tôi một cách dồn dập không để tôi có thời gian để thở.
– Đó, mày thấy chưa – Khi tôi yên vị trên giường trong phòng, mắt tránh không nhìn vào đôi mắt của dư luận, anh Khải mới bắt đầu nói những điều tôi biết sẽ phải nghe – Nghe tao đi bác sĩ sớm thì bây giờ không phải nhục như vậy.
-….
– Đẹp mặt lắm mà phơi ra cho mọi người thấy.
Tôi không biết anh Khải có ý gì khi nói những lời này nhưng vẫn im lặng không nói.
– Mày đang…ờ, cặp với thằng nào? Nhà nó ở đâu? Quen biết thế nào mà bị chửi vào mặt ngay giữa quán?
-….
– Tao sẽ không nói với cô Thi nên mày phải cho tao biết tất cả thì mới liệu đường giải quyết.
– Giải quyết gì? – Giọng tôi ngập tràn mỉa mai trong đó.
– Thì bảo thằng kia buông tha cho mày và khuyên nó cùng mày đến bác sĩ. Chứ bố mẹ mày biết chuyện thì…
– Gay không phải bệnh mà cần chữa.
– Bây giờ không phải lúc tranh cãi việc này – Ông anh họ nói giọng sốt ruột, mắt trừng như muốn lấy uy – Lúc biết mày là pêđê, tao đâu nghĩ mày đang cặp kè với thằng đàn ông nào đấy. Cứ nghĩ mày…chậc, thằng đó là ai? Nhà ở đâu?
Tự nhiên tôi muốn cười phá lên, ông anh họ dựa vào đâu mà lấy ra kiểu suy nghĩ này nhỉ? Vậy ra trong mắt ông anh tôi vẫn chỉ là thằng mắc căn bệnh gì đó mà xã hội vẫn dùng mỹ từ “pêđê” để nhắc đến. Vậy ra 2 tiếng “bệnh hoạn” là để miêu tả tôi cơ đấy.
– Gay không cặp với đàn ông thì cặp với ai….
Tiếng “bịch” kèm theo tiếng rơi của những viên đá, một đôi mắt chứa đựng ánh nhìn bàng hoàng đang chiếu vào tôi. Mẹ đứng ở cửa sổ nhìn vào phòng, nhìn vào tôi, nhìn vào một thằng gay. Chỉ một đôi mắt, đôi mắt của người sinh ra tôi nhưng sao tôi như thấy cả xã hội trong đó_ghê tởm, coi khinh, xa lánh và không còn gì cả. Ánh nhìn chứa hàng vạn mũi kim găm sâu vào tim tôi, âm ỉ âm ỉ, từ tốn khoét vào đó nỗi đau không tên, để rồi lấy đi toàn bộ tình cảm đã một thời dành cho tôi.
Mất và không gì cả!