Nội dung truyện
Kỳ Dịch xuống xe, quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhìn người thủ hạ đi trước. Người phía trước thấp giọng nói: “Dịch ca, chúng tôi đã kiểm tra rồi, không có tình huống gì.”
Kỳ Dịch gật gật đầu, thở nhẹ một tiếng. Xoay lại nói với chú Trung trong xe: “Tôi đưa Lưu Minh Trí với Châu Viễn vào trong, chú cùng những người khác chờ ở đây.”
“Dịch ca, đưa thêm người vào đi, ở đây có Tiểu Chu và tôi là được rồi.” Chú Trung không yên tâm.
“Không sao, hôm nay là hội nghị thông lệ hằng năm của những tay buôn bán vũ khí của Đông Á, Y thế gia không có gan lớn như vậy, xảy ra chuyện gì chứ.” Kỳ Dịch biết chú Trung đi theo hắn từ khi hắn còn nhỏ rất lo lắng, hắn sớm đã mất đi phụ mẫu nên rất thích cảm giác này. Kỳ Dịch thấy chú Trung mặc ủ mày chau, liền mỉm cười.
“Nghe nói lão Y thế đã chết rồi, bọn tiểu nhân làm chuyện gây sự, vốn không nói đến đạo nghĩa.”
“Nếu thật sự có chuyện này, ta đem một đám người vào trong cũng vô dụng, ngược lại làm chuyện cười cho người ta. Ta đã cho người kiểm tra rồi, không có gì khác thường. Các người ở ngoài này cẩn thận một chút, phải xem tình huống.” Kỳ Dịch xua tay, ngăn chú Trung vẫn còn đang muốn nói.
Hàn Huyền Phi đối với những việc này như không nghe thấy gì, vừa xuống xe đã tiện tay lấy một điếu thuốc.