Nắng chiều đổ nghiêng vàng óng trên mái tôn quán cơm nhỏ, tấm bảng gỗ cũ ghi dòng chữ thân quen “Quán Cơm Phúc – Lộc” được treo nghiêng nhẹ trước cửa, rung rinh theo gió. Dưới mái hiên, những chiếc bàn inox đã được kê sẵn, khăn trải sạch sẽ, muỗng đũa gọn gàng, vài bát nước chấm được đặt chuẩn bị sẵn như mọi ngày.
Bên trong, Lộc đang loay hoay trong bếp, chiếc tạp dề đen ôm sát người làm nổi bật vòng eo thon và cặp mông đầy đặn. Áo ba lỗ trắng ướt đẫm mồ hôi dính sát vào cơ thể, để lộ làn da trắng mịn cùng cơ bắp săn chắc của cậu em út nhà này. Tay cậu thoăn thoắt cắt rau, xào thịt, mùi thơm quyện lên khiến không khí buổi chiều càng thêm hấp dẫn.
Ngoài quầy, Phúc đứng lau bàn, thân hình cao lớn vạm vỡ trong bộ đồ đen đơn giản, từng thớ cơ hiện rõ sau lớp vải, đặc biệt là đôi tay gân guốc đầy nam tính khiến không ít ánh nhìn phải dõi theo. Đôi lúc, anh lại đưa khăn lên lau mồ hôi trên trán, để lộ sống mũi cao và đường xương quai hàm cứng cáp.
Từ 16h, từng tốp khách bắt đầu kéo đến. Người ngồi ăn, người đứng chờ, có người chỉ ghé qua ngắm hai ông chủ một lúc rồi lặng lẽ rời đi.
– Cho anh phần cá kho với canh chua, nhưng… thêm nụ cười của Phúc là món tráng miệng nha! – một cậu trai trẻ vừa gọi vừa cười lớn, bạn bè bên cạnh huýt sáo rộn ràng.
– Chết rồi, món đó tụi em chưa niêm yết giá, lỡ mắc anh không trả nổi thì sao? – Phúc đáp lại bằng giọng trầm pha chút đùa cợt, khiến bàn đó phá lên cười khoái chí.
– Lộc ơi, nay có món gì “mới” không em? – một chú trung niên gác tay lên quầy, ánh mắt liếc về phía phòng nhỏ phía sau.
Lộc từ trong bước ra, tay còn cầm cái muôi, mỉm cười đáp:
– Dạ món đặc biệt vẫn để 20h mới phục vụ ạ. Còn giờ, mời chú ăn thử món ba rọi rim gừng. Hôm nay em rim kỹ lắm, mềm mà đậm vị lắm ạ.
Tiếng xì xào, tiếng cười nói, cả tiếng lạch cạch của bếp núc hòa lẫn vào nhau, tạo nên không khí vừa nhộn nhịp, vừa thân quen. Những ánh mắt dõi theo từng bước di chuyển của Phúc và Lộc không còn là điều xa lạ – mỗi ngày ở quán cơm nhỏ này đều giống như một buổi trình diễn, mà hai người anh em sinh đôi là nhân vật chính.
Gần 20h, có vài vị khách cố tình nấn ná chưa chịu rời đi. Họ liếc mắt nhìn về tấm biển nhỏ treo ở góc quán: “Món đặc biệt – phục vụ lúc 20h, vui lòng đặt trước”. Dòng chữ đã ngả màu nhưng vẫn khiến không ít người nuốt nước bọt.
Phúc dọn những chén cuối cùng vào quầy, Lộc lau tay bước ra từ bếp, nhìn dòng người vẫn còn lảng vảng ngoài sân rồi quay sang anh trai.
– Hôm nay… có khách đặt món đặc biệt chưa?
Phúc nhếch môi cười nhẹ, gật đầu.
– Có. Nhưng là khách mới. Lần đầu đến.
Lộc gật đầu, rồi bước vào phòng sau, chốt nhẹ cánh cửa. Ngoài kia, ánh nắng cuối ngày nhạt dần, nhường chỗ cho màn đêm đang trùm xuống – cũng là lúc quán cơm bước vào “giờ thứ hai mươi”.
Khi kim đồng hồ vừa nhích qua con số 20, chuông gió treo trước cửa khẽ leng keng, rồi một người đàn ông bước vào – dáng cao, khoảng ngoài ba mươi lăm tuổi, mặc áo sơ mi trắng xắn tay, cổ không cài khuy, để lộ phần ngực rám nắng và sợi dây chuyền bạc nhỏ lấp ló. Gương mặt góc cạnh, có râu quai nón tỉa gọn, ánh mắt sắc và bình thản như người từng trải.
Hắn không vội vàng tìm chỗ ngồi, mà lặng lẽ đưa mắt đảo một vòng khắp quán. Khi nhìn thấy Phúc, môi hắn khẽ cong lên. Hắn tiến đến, đặt lên quầy một chiếc danh thiếp.
Phúc cầm lấy, liếc qua. Hàng chữ in chìm:
“Trần Văn Luân – Giám đốc điều hành chuỗi nhà hàng Hải Phong”
– Tôi nghe danh quán này lâu rồi. Và đặc biệt tò mò về… món ăn 20h. Hôm nay đi công tác ngang, phải ghé xem thử – hắn cất giọng trầm thấp, rõ ràng, không vồn vã nhưng cũng không khách sáo.
– Anh muốn chọn ai làm đầu bếp cho món đặc biệt? – Phúc hỏi thẳng.
Luân liếc nhìn ra phía sau, nơi Lộc vừa bước ngang qua với chiếc khay bưng canh nóng.
– Tôi chọn… Lộc. Và tôi muốn thử một thứ vừa ngọt vừa cay. Hy vọng đầu bếp không làm tôi thất vọng.
Phúc không đáp. Anh đưa mắt sang em trai mình. Lộc đã nghe từ đầu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi bước vào trong.
20h05, cánh cửa phòng nhỏ phía sau được mở hé. Luân được mời bước vào.
Quán ngoài kia vẫn xôn xao, nhưng căn phòng nhỏ sau bếp sắp sửa trở thành nơi một người khách mới thưởng thức món đặc biệt, do chính Lộc chế biến… bằng tất cả sự ngọt ngào – và chút cay của riêng mình.