Nước chảy ào ào trong phòng tắm nhỏ. Phúc đứng dưới vòi sen, hai tay chống lên tường gạch, để dòng nước ấm rửa trôi mồ hôi, tinh dịch còn đọng lại nơi thắt lưng và khe mông. Đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề như chưa thực sự thoát khỏi cơn cao trào ban nãy. Mỗi đêm có món đặc biệt đều tiêu hao không ít sức lực, nhưng với Phúc, đó không phải chuyện lạ.
Cậu đã quen rồi. Quen với việc cơ thể mình là một món ăn. Quen với từng ánh mắt khách hàng, từng yêu cầu khó nói thành lời mà cậu đều hiểu rõ chỉ qua một cái liếc nhìn. Nhưng hôm nay, người đàn ông ấy không chỉ đặt một bữa.
Phúc lau khô người, khoác sơ mi mỏng, không quần trong. Cậu quay lại căn phòng đó, dọn lại gối nệm, chỉnh đèn mờ ấm, xịt nhẹ chút hương tinh dầu vào không khí để xua đi mùi xác thịt đã lan đầy trong hơn một giờ đồng hồ trước. Căn phòng lúc này không chỉ là nơi đón khách – nó như thể một căn bếp thứ hai, nơi món ăn đặc biệt chuẩn bị được thay đổi… khẩu vị.
0h đêm.
Tiếng chuông đồng hồ vang lên nhẹ nhàng từ phòng khách. Phúc vừa rót một ly trà mới thì cửa phòng mở ra. Người đàn ông trung niên quay lại, vẫn mặc cùng bộ vest đen, nhưng áo sơ mi đã bung hai cúc cổ, cà vạt tháo bỏ. Nhìn ông, không còn vẻ lịch lãm ban đầu – mà là sự rã rời sau một bữa no nê và… cơn đói sắp sửa bắt đầu lại.
– Món tiếp theo? – Phúc hỏi, giọng trầm thấp.
Người đàn ông không ngồi vào ghế. Ông bước đến gần Phúc, đứng sát, tay đặt lên ngực cậu – ngón tay ấm nóng, chậm rãi trượt qua từng múi cơ bắp rắn như đá. Rồi ông cúi xuống, nói gần như thì thầm:
– Giờ tôi muốn… một món đảo vị. Lần này… để tôi nằm dưới.
Phúc không cười, cũng không ngạc nhiên. Cậu chỉ gật đầu, kéo nhẹ vạt áo sơ mi mình ra khỏi tay ông.
– Vậy thì mời anh nằm lên giường.
Người đàn ông ngoan ngoãn làm theo. Áo sơ mi trút xuống, da thịt lộ ra trong ánh đèn vàng. Ông nằm ngửa, hai tay gác ra sau đầu, để cơ thể mình hoàn toàn trong tay Phúc.
Không một tiếng động, Phúc trèo lên giường, ngồi dạng chân bên hông ông. Từ vị trí đó, cây hàng của cậu – dài, to, cong lên mạnh mẽ – dựng thẳng trong không khí, như một lưỡi dao bóng loáng đang chờ cắm xuống.
– Anh đã sẵn sàng? – Phúc hỏi.
Người đàn ông khẽ cười:
– Cậu làm đầu bếp giỏi. Tôi tin tay nghề.
Phúc cúi xuống, hôn lên cổ ông, rồi lần lượt xuống ngực, bụng, hai bên hông. Trong lúc đó, tay cậu trơn tru với dầu bôi, chuẩn bị món chính cho màn “đảo vị”. Phía dưới, lỗ nhỏ của người đàn ông – nơi từng chưa ai chạm đến, dường như run nhẹ khi ngón tay đầu tiên của Phúc ấn vào.
– Ứ… – Ông thở gấp.
– Thả lỏng đi. Chỉ là món ăn thôi. – Phúc trấn an, giọng thấp và ấm.
Khi ngón tay thứ hai, thứ ba trượt sâu, tiếng rên rít khẽ vang lên giữa kẽ răng người khách. Ông cắn môi, mắt nhắm, mồ hôi bắt đầu rịn ra ở thái dương.
Rồi đến lúc thật sự.
Phúc nâng hông ông lên, đặt đầu cây hàng to cứng vào ngay cửa vào, ấn nhẹ.
“Phạch.”
Tiếng ấy lần này trầm và nặng hơn. Người đàn ông siết chặt mép gối, thân thể căng ra.
– Á… chậm thôi…
– Tôi biết. – Phúc thì thầm.
Từng nhịp chậm rãi, chắc nịch, đầy kỷ luật. Phúc không vội. Cậu dùng lực vừa đủ, góc độ chuẩn xác, để mỗi lần nhấn vào lại chạm đúng điểm làm ông ngửa cổ rên lên khe khẽ.
“Bạch… bạch… bạch…”
Không khí ẩm và nóng. Tiếng va chạm vang đều, đứt quãng bởi những cơn rên:
– Ư… Ưm… a… aaa…
Người đàn ông, một kẻ từng quen chiếm thế thượng phong, giờ bị đẩy sâu xuống đáy giường, run rẩy và dập dềnh theo nhịp đẩy của Phúc. Cậu không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn biểu cảm của ông – từng cơ mặt co lại, giãn ra, mồ hôi đầm đìa, lỗ nhỏ đỏ ửng như đang phát sáng dưới ánh đèn.
Đến khi Phúc thúc mạnh, nhanh hơn, từng nhịp sâu, mạnh và tràn ngập lực:
– Ư… Ưa… không chịu… aa… aaa…!
Một cú thúc dứt điểm, sâu và mạnh. Cơ thể người đàn ông siết lại, rung lên rồi thả lỏng hoàn toàn. Phúc rút ra, để một dòng tinh nóng trào ra từ lỗ nhỏ đã mở rộng và rực lửa kia.
Món thứ hai đã hoàn tất.
Phúc ngồi bên mép giường, thở nhẹ, mắt nhìn người đàn ông nằm bất động, toàn thân bết mồ hôi, gương mặt vẫn còn đọng vẻ thỏa mãn lẫn đuối sức.
– Cậu… đúng là một đầu bếp… nguy hiểm. – Ông cười, giọng khản đặc.
Phúc chỉ đáp bằng một cái gật đầu, rồi rút khăn lau sơ người ông như dọn đĩa sau bữa tiệc.
Trên bàn, hai ly trà đã nguội ngắt. Nhưng căn phòng thì vẫn nóng – rất nóng – như thể ngọn lửa của món đặc biệt vẫn đang cháy âm ỉ đâu đó giữa hai cơ thể trần trụi… vừa hòa quyện vào nhau.
Người đàn ông nằm im một lúc lâu, thở đều lại rồi chậm rãi ngồi dậy. Ông kéo áo sơ mi lên, không vội cài nút, chỉ chậm rãi lướt ánh mắt về phía Phúc – vẫn đang ngồi tựa vào thành giường, để lộ cơ ngực rắn rỏi nhấp nhô theo từng hơi thở.
– Cậu không chỉ làm món ăn… mà còn biết cách khiến người ta thèm quay lại. – Ông cười nhẹ, giọng trầm vẫn mang chút run rẩy.
Phúc không đáp, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ như chờ đợi điều quen thuộc. Người đàn ông bước tới bàn, rút trong túi áo vest ra một chiếc phong bì dày, đặt xuống mặt bàn gỗ một cách ngay ngắn.
– Phí món ăn… và một chút thưởng riêng cho sự “đảo vị” hoàn hảo. Tôi sẽ quay lại… sớm thôi. Có thể là tuần sau, cũng có thể là… ngày kia.
Ông bước đến cửa, tay đặt lên nắm vặn, nhưng trước khi mở ra, ông quay đầu lại, nheo mắt cười:
– Nhớ chuẩn bị thực đơn đa dạng nhé, đầu bếp Phúc.
Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng sau lưng ông.
Phúc vẫn ngồi yên, nhìn phong bì tiền trên bàn. Cậu với tay, mở ra, rút một góc tờ tiền ra kiểm đếm sơ. Vừa đủ cho một tuần nguyên liệu quán cơm, và dư thêm vài món đặc biệt khác… nếu có người gọi.
Cậu cười nhẹ. Một đêm dài, dư âm còn đọng lại trong từng thớ cơ, nhưng đôi mắt thì đã sáng hơn – như thể ngọn lửa trong căn bếp vẫn chưa bao giờ tắt.