Buổi sáng trong căn nhà nhỏ sau quán cơm, ánh nắng len qua khe cửa sổ, hắt lên từng múi cơ bụng rắn chắc của Phúc đang thoáng lộ dưới chiếc áo ba lỗ. Bàn ăn vẫn còn vương mùi cà phê nóng và mấy lát bánh mì nướng giòn. Ông Nguyễn khẽ ngả người dựa vào thành ghế, ánh mắt dịu dàng nhìn hai đứa con trai sinh đôi đang dọn dẹp chén đĩa.
Lộc đứng gần ông hơn cả, mỗi bước đi đều khiến phần mông căng tròn khẽ lay động dưới lớp quần ngủ mỏng dính. Cậu liếc nhìn cha rồi mỉm cười:
— Bữa sáng có vẻ chưa đủ no ha, ba?
Ông Nguyễn nhướng mày cười khẽ, đưa tay vuốt nhẹ sống mũi mình, giấu đi phần nào sự xao động. Nhưng Phúc thì chẳng hề giấu gì cả. Cậu bước đến, kéo nhẹ tay ông:
— Đứng dậy đi ba. Tụi con còn chuẩn bị món… đặc biệt hơn bánh mì nữa.
Ông chưa kịp phản ứng, đã bị Phúc kéo dậy khỏi ghế. Chỉ trong tích tắc, Phúc áp sát vào lưng ông từ phía sau, hai tay ôm trọn vòng bụng rắn chắc. Lồng ngực ấm nóng của Phúc dán chặt lên tấm lưng có phần rám nắng của ông Nguyễn. Một dòng hơi nóng truyền từ ngực con trai lan khắp người ông như lửa nhỏ bén vào giấy mỏng.
Ngay lúc đó, Lộc tiến tới trước mặt ông, áp mặt vào ngực ông như một chiếc gối lụa mềm, hai tay vòng ra sau ôm lấy thắt lưng ông. Đôi mắt cậu ngước lên, lấp lánh ánh trêu chọc và chiều chuộng.
— Ba giống như nhân bánh đó… — Lộc thì thầm, giọng cậu ngọt đến mức khiến người ta mềm nhũn — … còn tụi con là hai lát bánh nóng hổi, thơm phức kẹp chặt lại. Ba thấy sao?
Ông Nguyễn nuốt khan. Mùi tóc của Lộc thơm như sữa, ngực Phúc sau lưng ông rắn như đá, mà nhịp tim thì dồn dập như trống trận.
Một tay của Phúc bắt đầu lần vào bụng dưới ông, lần xuống cạp quần ngủ của ông, vừa chạm vừa khẽ nắn, trong khi Lộc ở phía trước thì bắt đầu dướn người lên, để đôi môi mình lướt nhẹ nơi xương quai xanh của ông. Cảm giác từ cả hai phía khiến ông Nguyễn thở gấp. Mắt ông khẽ nhắm lại, ngón tay run lên.
Phúc ghé tai ông, giọng trầm khàn:
— Bánh kẹp ba lớp… phải nóng, phải chặt, phải ra mồ hôi mới ngon ba à.
Lộc mỉm cười, rướn môi liếm nhẹ lên má ông:
— Mà bánh này… tụi con chỉ phục vụ ba thôi đó. Không ai khác được ăn đâu.
Căn bếp trở nên chật chội vì thân thể ba người đàn ông quấn lấy nhau. Không còn tiếng muỗng nĩa hay mùi cà phê. Chỉ còn hơi nóng lan tỏa và âm thanh thở gấp đầy đê mê.
Bàn tay Phúc trượt sâu hơn dưới lớp vải, cọ nhẹ lên vùng bụng dưới săn chắc rồi chạm đến phần đang cứng dần trong quần ông Nguyễn. Đôi tay to của cậu nhẹ nhưng đầy lực, nắn bóp như đang nhào nặn một món ăn dẻo dai, vừa quen vừa lạ. Từ phía trước, Lộc cũng không để yên, cậu rướn môi liếm dọc xuống cổ áo ba, rồi cởi từng nút áo ngủ, để lộ tấm ngực dày năm tháng đã qua rèn giũa.
Ông Nguyễn khẽ rùng mình, cánh tay ông siết lấy eo Lộc, đầu nghiêng ra sau tựa vào vai Phúc, cả cơ thể như mắc kẹt giữa hai ngọn lửa rừng rực cháy. Phúc thì cúi xuống, luồn môi hôn vào gáy ông, từng nụ hôn nóng như đốt vào da thịt. Mùi mồ hôi nhè nhẹ hòa với mùi da người, thứ mùi nồng đượm mà Phúc nghiện suốt từ lần đầu cả ba “vượt giới hạn”.
— Ba không cần làm gì hết… — Lộc thì thầm, bàn tay lùa vào giữa hai người, kéo cạp quần ông xuống — … để tụi con phục vụ.
Quần ngủ tụt xuống khỏi hông ông, lộ ra phần cứng nóng hừng hực đang oằn lên giữa hai cặp tay thành thục. Phúc áp sát hạ bộ mình vào mông ông, cạ nhẹ, cứng rắn đến nỗi cả ông cũng phải rít khẽ.
— Cây hàng của ba… vẫn lực lắm. — Phúc thì thầm, vừa nói vừa kẹp lấy từ phía sau, kéo nhẹ phần nóng ấy vào giữa khe đùi ông.
Còn Lộc thì đã quỳ xuống, môi cậu ngậm lấy đầu khấc của ba, đầu lưỡi đảo từng vòng như đang thưởng thức một cây kem ấm nóng. Tiếng chóp chép vang khẽ trong không gian nhỏ, ẩm và ngọt, xen giữa tiếng thở nặng của ông Nguyễn đang run run vì sung sướng.
— Ưm… a… — ông rên nhỏ, một tay nắm lấy tóc Lộc, tay kia quàng ra sau nắm đùi Phúc, như bám víu giữa cơn sóng cảm giác dâng trào.
Phúc không để mọi thứ chậm lại, cậu đẩy nhẹ ông cúi người về phía trước, để mông ông hở ra hoàn toàn. Lộc hiểu ý, tạm rời khỏi cây hàng của ba, chuyển sang dùng môi lướt nhẹ lên bầu mông ông, rồi há miệng liếm dọc khe. Lưỡi cậu ướt và mềm, len vào lỗ nhỏ đang co lại vì bị tập trung kích thích.
— A… ơ… Lộc… — ông Nguyễn rít lên, giọng khản đặc.
Phúc hạ người xuống, áp lưng mình lên lưng ông, dùng tay tách nhẹ hai bầu mông căng. Cậu nhổ nước bọt lên lỗ nhỏ rồi chầm chậm ấn đầu khấc cứng nóng của mình vào. Cảm giác khít chặt, ấm nóng bao lấy cậu làm Phúc phải gầm khẽ.
— Phạch… — tiếng vào vang lên nặng nề, ướt át.
— A… á… Phúc… chậm… — ông nấc lên, hai tay chống vào bàn ăn, lưng cong lại thành hình cung.
Lộc đứng lên, tiến lại phía trước, nâng mặt ông lên bằng hai tay, rồi hôn vào môi ông khi Phúc bắt đầu nhấp từng nhịp chậm rãi nhưng có lực từ phía sau. Tiếng bạch bạch bắt đầu dồn dập, hòa với nhịp thở gấp gáp của cả ba người.
Cả căn bếp dường như rung lên dưới sự chuyển động nhịp nhàng, mạnh mẽ. Ông Nguyễn bị kẹp giữa hai cơ thể trẻ trung, một trước một sau, mỗi cú thúc của Phúc lại làm toàn thân ông bật nhẹ về phía Lộc, để môi hai người lại chạm nhau, va vào nhau trong cái hôn ướt át.
— Chặt quá ba à… — Phúc rên, mồ hôi trên thái dương nhỏ xuống lưng ông, nóng như từng giọt lửa.
— Lỗ nhỏ của ba… ngoan thật. — Lộc thì thầm, vừa nói vừa liếm một đường dài từ cổ xuống ngực ba, rồi ngậm lấy đầu ngực thâm sẫm ấy mà mút mạnh.
Ông Nguyễn không còn đủ sức giữ bình tĩnh nữa. Ông rên rỉ, người run lên từng đợt như lên cơn sốt, từng cú nhấp của Phúc từ phía sau như dập vào tận cùng, mạnh mẽ mà chính xác. Lộc thì vừa hôn vừa dùng tay giúp ba “trả bài” phần trước, mỗi lần siết tay là mỗi lần cây hàng ông lại giật lên dữ dội.
— A… a… sắp… — ông Nguyễn gầm khẽ, toàn thân gồng lên.
Phúc tăng tốc, từng cú phạch mạnh như thúc sâu tận gốc, khiến lỗ nhỏ ông co thắt dữ dội quanh cây hàng của cậu. Lộc không dừng tay, cậu khẽ cắn đầu ngực ông rồi thì thầm:
— Ra đi ba… để con nuốt trọn…
Một tiếng rên dài vang lên, ông Nguyễn bắn mạnh lên bụng Lộc, từng đợt sữa nóng trào ra như suối. Cùng lúc đó, Phúc siết chặt eo ông, gầm lên rồi cũng xuất sâu vào trong, đến tận lõi.
Tiếng thở gấp, tiếng cơ thể dính vào nhau, tiếng mồ hôi nhỏ giọt… mọi thứ quyện lại trong buổi sáng rực lửa ấy. Không ai còn phân biệt được đâu là ranh giới giữa cha và con. Chỉ còn hơi thở, nhịp tim và sự hòa quyện không còn ngăn cách.