Sáng hôm ấy, mùi cháo bốc lên nghi ngút từ bếp. Nồi cháo thịt bằm hành lá sôi lục bục, thơm phức cả căn nhà. Lộc mặc chiếc áo ba lỗ mỏng, lưng áo dính chút mồ hôi, lúi húi múc cháo ra từng tô. Bàn ăn được dọn gọn gàng, kèm ít quẩy giòn và hũ tiêu xay để bên.
– “Ba, anh Phúc, ra ăn đi nè.” – Lộc gọi, giọng tươi rói.
Phúc từ phòng bước ra, đầu tóc còn rối, ngồi phịch xuống ghế. Ông Nguyễn ngồi đối diện, trên người mặc chiếc áo thun đơn giản, khuôn mặt phảng phất nét thoả mãn, nhưng ánh mắt không giấu nổi vẻ mỏi mệt ngọt ngào.
Cả ba bắt đầu ăn. Ông Nguyễn húp từng muỗng cháo nóng, thỉnh thoảng thêm chút tiêu, miệng nhai chậm rãi. Còn Lộc, mắt thì cúi thấp nhưng khóe môi cong lên kỳ lạ.
Bất chợt, cậu đánh rơi chiếc muỗng xuống sàn.
– “Ui, muỗng em rớt rồi…”
Phúc chưa kịp phản ứng thì Lộc đã cúi xuống gầm bàn. Nhưng thay vì nhặt chiếc muỗng, cậu lại lặng lẽ trườn về phía chân ông Nguyễn. Bóng lưng Lộc lọt hẳn dưới bàn ăn, tiếng động khẽ đến mức chỉ người ngồi đối diện mới cảm nhận được.
Ông Nguyễn vẫn cầm tô cháo, nhưng toàn thân khẽ giật. Tay cầm muỗng hơi khựng lại.
Dưới gầm bàn, Lộc đã luồn hẳn đầu vào giữa hai chân ba mình. Bàn tay cậu từ từ kéo khóa quần ông Nguyễn xuống, nhẹ nhàng luồn vào, móc ra “cây hàng” vừa được Phúc khai thác xong chưa lâu. Dù còn mềm, nhưng chỉ với vài động tác vuốt ve của Lộc, nó đã bắt đầu nhúc nhích, căng dần lên trong lòng bàn tay cậu.
Ông Nguyễn cố gắng tỏ ra bình thản, vẫn húp cháo như thể chẳng có gì xảy ra, nhưng từng thớ cơ trên mặt ông giật khẽ theo nhịp mút bên dưới.
Lộc không nói gì, chỉ tập trung. Cậu đưa miệng lại gần, đầu lưỡi lướt qua khe đầu khấc, rồi ngậm hẳn vào, từng nhịp hút nhẹ phát ra tiếng “chóp chép”. Không gian yên tĩnh đến mức tiếng mút và tiếng rên nhỏ nghèn nghẹt phát ra từ cổ họng ông Nguyễn nghe rõ mồn một.
– “Ưm…” – Ông Nguyễn cố nuốt muỗng cháo nhưng bàn tay ông đã siết chặt cạnh bàn, mặt hơi đỏ lên.
Phúc ngồi đối diện nhìn cảnh đó mà khẽ cười, mắt đảo nhẹ xuống dưới gầm, thì thầm:
– “Em làm ba ăn cháo mà như ăn… em luôn rồi kìa.”
Lộc không đáp, chỉ càng mút sâu hơn, đôi môi trắng hồng của cậu kéo căng theo từng lần rút ra đẩy vào. Cây hàng của ông Nguyễn giờ đã dựng đứng, run lên nhè nhẹ trong miệng con trai út.
Tay cậu giữ chắc phần gốc, đầu miệng thì trượt đều, nút đến tận họng rồi rút ra nghe “ọc ọc”. Cứ thế lặp lại, cậu không nhanh cũng không chậm, mà như cố kéo dài sự chịu đựng của ông Nguyễn.
– “A… Lộc… dừng chút… ba không… tập trung được…”
– “Cháo nóng, nhưng miệng con còn nóng hơn…” – giọng Lộc vờn lên từ dưới gầm.
Ông Nguyễn ngửa đầu, gồng nhẹ. Mỗi nhịp mút của Lộc khiến thân dưới ông nhức nhối như bị điện giật. Phúc đứng dậy, đi vòng ra sau lưng ông, tay đặt lên vai ông mà bóp nhẹ:
– “Ba thấy ngon miệng không? Cháo do Lộc nấu đó, mà em nó còn đang… nêm thêm dưới bàn kìa.”
– “Phúc… đừng… a… dừng lại một chút… sắp…”
Lộc đột ngột hút sâu vào tận gốc, má hóp lại, rồi giữ nguyên miệng trong vài giây. Một tiếng “ưm ưm” phát ra khi dòng sữa nóng bắt đầu phụt lên trong miệng cậu. Cậu nuốt gọn, rồi rút ra từ tốn, liếm một vòng quanh đầu nấm như thưởng thức món tráng miệng.
Sau đó, cậu bò lùi ra khỏi gầm bàn, đứng dậy, chùi khóe môi, rồi cầm muỗng lên:
– “À, tìm được muỗng rồi nè.”
Phúc cười thành tiếng, còn ông Nguyễn chỉ biết cúi đầu, vừa ăn nốt tô cháo, vừa thở gấp không ngừng.
Lộc ngồi xuống lại như chưa có chuyện gì, múc thêm muỗng cháo:
– “Ba thấy món sáng nay sao? Đậm vị chưa?”
Ông Nguyễn khẽ gật đầu, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào con trai út, chỉ thì thầm:
– “Món cháo này… đúng là đặc biệt…”