- Home
- QUÁN CƠM SINH ĐÔI
- Chương 45 - Ngày đặc biệt – bữa tiệc chỉ dành riêng cho ba người đàn ông nhà họ Nguyễn
Chiều hôm đó, quán cơm mở trễ hơn mọi ngày. Không ai trong xóm trách móc. Người ta đã quá quen với nhịp sống thoải mái của quán cơm “chỉ bán từ 16h đến 20h”, nơi có hai cậu chủ sinh đôi mà mỗi động tác chan nước mắm hay vén tay áo đều khiến thực khách không thể rời mắt.
Hôm nay không có tấm bảng “Món đặc biệt bán lúc 20h”. Không cần nữa.
Sau khi dọn bàn cuối cùng, quán tắt đèn sớm. Phúc khoá cửa ngoài, Lộc thu dọn bát đũa gọn gàng, còn ông Nguyễn thì ngồi ở bậc thềm, đôi mắt trầm ngâm nhìn ánh đèn đường mờ xa.
— Tụi con có món đặc biệt, đúng nghĩa. Không bán cho ai cả… chỉ dọn ra tối nay, cho ba.
Phúc đứng sau lưng ông, ghé sát tai nói nhỏ. Hơi thở anh phả lên cổ, khiến sống lưng ông Nguyễn khẽ rùng mình.
Lộc cũng vừa xong việc, bước ra, trên người đã thay bộ áo mỏng gần như xuyên thấu. Cậu ngồi xuống bên ba, tựa đầu lên vai ông.
— Đêm nay là “tiệc nhỏ” của ba con mình.
Căn nhà tắt hết đèn. Chỉ còn phòng ngủ là sáng.
Căn phòng giờ là không gian riêng, kín đáo. Trên bàn có hai chai rượu gạo đã mở nắp, hương cay nồng thoảng qua. Một dĩa trái cây, vài miếng mồi khô. Nhưng không ai màng đến nữa.
Phúc đứng giữa phòng, đã cởi trần. Thân hình vạm vỡ ánh lên dưới đèn vàng. Cây hàng anh đã cương cứng, trướng lên rõ trong lớp quần lót đen ôm sát.
— Ba ngồi giữa.
Giọng Phúc trầm xuống.
Ông Nguyễn còn ngập ngừng. Nhưng Lộc đã nhẹ nhàng kéo ông ngồi lên giường, rồi ngồi hẳn lên đùi ông, đưa môi chạm vào môi ba. Nụ hôn chậm rãi, ấm, không vội vã. Lưỡi chạm vào nhau như lời chào mừng, như một khẳng định rằng: đây là nhà. Và ông – không còn là người khách trở về – mà là người thuộc về.
Phúc tiến lại gần, từ phía sau ông, kéo áo ba lên. Mỗi cái khuy được mở ra bằng đôi tay rắn rỏi. Rồi anh ghé môi hôn nhẹ vào gáy ông, tiếp đến là từng đường dọc sống lưng, xuống thắt lưng rắn chắc dù đã có tuổi.
— Ba là của tụi con. Từ hôm nay, vĩnh viễn.
Lộc bắt đầu nhấp nhẹ khi đang ngồi trên đùi ông, thân thể cậu cọ vào, gợi lên từng sóng nhỏ.
Phúc thì trượt quần ba xuống, hôn xuống hai bờ mông đã nhuộm mùi thân mật từ sáng. Anh mở miệng, liếm dọc theo khe mông, thỉnh thoảng chóp chép thành tiếng, khiến ông Nguyễn siết vai.
— Phúc… đừng… ba lớn tuổi rồi—
— Nhưng lỗ của ba thì vẫn mời gọi. Phải không?
Lộc khúc khích, kéo tay ông đặt lên ngực cậu.
— Ba thử bóp em đi… ba không thấy em chờ từ sớm sao?
Phúc đứng dậy, đặt đầu khấc của cây hàng cong mạnh sát khe mông ông, rồi nhẹ nhàng đẩy vào, từng chút một, không vội. Cảm giác như một lời tuyên thệ.
— Đây là “tiệc”, không phải vội vàng như buổi sáng nữa…
— Tối nay… tụi con ăn từ từ, từng người, từng đợt.
Phúc từ phía sau dập hông nhịp nhàng. Ông Nguyễn nằm giữa hai người con trai, toàn thân trần trụi, mồ hôi bắt đầu rịn ra.
Lộc leo lên ngực ông, ngồi dạng chân, hạ thấp người để đặt lỗ nhỏ của mình lên cây hàng của ông Nguyễn, vừa vào được phân nửa đã ưm lên vì nóng và đầy.
— Ư… ba, vẫn cứng… sâu thật đấy…
Phúc giữ mông ba thật chặt, thúc sâu hơn. Bên trên, Lộc bắt đầu nhún nhẹ, phập phập, dịch nhờn rịn ra làm thân thể ướt át, dính bết.
Ba người đàn ông rên rỉ, thở dồn, gối chăn nhàu nát.
Một lúc sau, Phúc rút ra, đổi tư thế. Lộc nằm ngửa, ông Nguyễn ngồi giữa háng em, còn Phúc ngồi sau lưng ông, cây hàng tựa sẵn nơi lỗ hậu đã đỏ bừng.
— Ba chỉ cần thở thôi. Đêm nay… tụi con sẽ thay nhau giữ ba lại.
Và họ tiếp tục — từng đợt, từng đêm, từng cú dập sâu. Không còn giới hạn. Không còn ranh giới giữa ba và con.
..
Căn phòng giờ đã nóng như một nồi áp suất, không khí đặc quánh mùi thân thể đàn ông. Mồ hôi, dịch nhờn, và nhịp thở dồn dập tạo nên một bản nhạc kỳ lạ — bản nhạc chỉ ba người trong căn nhà này mới hiểu.
Ông Nguyễn nằm nghiêng, ngực thở phập phồng, thân thể vẫn chưa nguôi sau lượt “trả bài” dồn dập của Phúc. Cây hàng của ông dù đã qua một lần bắn ra vẫn còn lấp lửng, bóng loáng. Dưới mông ông là lớp ga giường ẩm ướt, in dấu cả thân hình dính chặt của Lộc và vết trượt mượt do dịch tiết ra.
— Ba… còn chịu được không? – Phúc thì thầm, tay xoa nhẹ lưng ông, lòng bàn tay anh dính đầy mồ hôi và nhờn.
— Chịu… tụi con dám nghĩ ba không chịu sao?
Giọng ông khàn khàn, mắt đỏ hoe vì ham muốn chưa nguôi. Dù mệt, thân thể ông vẫn còn rạo rực, phần lỗ nhỏ phía sau đã đỏ bừng, mở rộng sau lượt ra vào kéo dài của Phúc.
Lộc khi đó đã quỳ giữa hai chân ba, thè lưỡi liếm dọc từ gốc cây hàng đến tận đầu khấc, chóp chép liên hồi như đang bú một món ngon quý giá. Cậu để đầu lưỡi liếm vòng quanh phần đầu đỏ au ấy, rồi mới nuốt gọn vào miệng, để cổ họng mình khép chặt lấy từng đợt nhấp lên nhấp xuống.
— Ọc ọc… ưm… ba, của ba vẫn còn nóng lắm… ưm…
Ông Nguyễn nghiêng đầu, mắt nhìn xuống thằng con út mà ông từng cho là non nớt. Giờ đây Lộc đang bú như người tình thành thạo nhất, đôi mắt mơ màng, miệng mút chặt, hai tay giữ chặt đùi ba như không muốn lơi ra.
Phúc thì đã ngồi lại sau lưng ông, nhưng lần này anh không vội xâm nhập mà chỉ dùng hai tay xoa nhẹ bờ mông đã nhễ nhại của ông. Anh ghé sát miệng, hôn lên từng đốt sống lưng, rồi bất ngờ liếm một đường dài từ lưng đến khe mông, dừng lại ở đó, đưa đầu lưỡi len sâu vào trong.
— Ưm… Phúc, đừng… ba yếu rồi…
— Nhưng lỗ ba chưa chịu nghỉ mà. Nó vẫn còn… hấp lấy lưỡi con đây này…
Anh thì thầm. Lưỡi anh đẩy mạnh hơn, vừa xoáy vừa mút, khiến ông giật người, rên lên từng đợt:
— A… á… Phúc… Lộc… hai đứa… ba không chịu nổi nữa đâu…
Lộc ngẩng lên, đôi môi dính nhớp:
— Ba chịu không nổi mà nó vẫn cứng nè… nhìn nè Phúc…
Phúc kéo mông ông ra, đặt đầu khấc của mình ngay cửa sau ông, rồi phạch một tiếng, đẩy vào sâu đến tận gốc. Ông rú khẽ, toàn thân cong lên, tay bấu vào ga giường.
— A… trời… nó lại vô nữa… Phúc…
— Con vô… là để giữ ba lại. Đêm nay là đêm đầu tiên ba ở nhà. Tụi con không để ba đi đâu nữa.
Phúc dập từng cú nặng, mạnh. Bạch bạch bạch vang vọng trong phòng. Mỗi lần rút ra, dính sệt, rồi lại phập vào khiến ông phải cong người rên:
— Á… á á… nữa hả con… sâu quá…
Lộc lại trèo lên ngực ba, ngồi lên mặt ông, lỗ nhỏ ươn ướt áp sát mũi ba, cậu cúi xuống thì thầm:
— Liếm em đi ba… đêm nay ai cũng phải được ba ăn hết…
Ông Nguyễn như mất kiểm soát. Đầu lưỡi ông thò ra, liếm chầm chậm dọc rãnh, khiến Lộc rên ư ư, tay ôm lấy đầu ba mà ấn mạnh vào háng.
Dưới mông ông, Phúc vẫn dập đều. Cây hàng dài cong ấy đi vào như khoan vào tận sâu trong ruột, khiến ông run rẩy từng đợt. Đến cú thúc thứ hai mươi mấy, Phúc gằn giọng:
— Ba… con… ra… rồi!
Phập — bạch!
Anh giữ yên cây hàng thật sâu, rồi phóng ra từng đợt mạnh mẽ, nóng rực trong ruột ông. Ông gầm lên, run bắn, và đồng thời phóng ra thêm lần nữa, tinh trắng dính đầy lên bụng Lộc.
Căn phòng dần im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nề, tiếng rục rịch dính nhớp giữa da thịt.
Ba người nằm đan chéo, dính chặt nhau. Không ai nói gì. Chỉ là những cái vuốt ve dịu dàng sau bão tố, những cái hôn nhẹ trên trán, và tiếng thì thầm ngắn gọn:
— Chào mừng ba về nhà…