Không khí trong phòng vẫn dày đặc mùi da thịt, mồ hôi và thứ dịch nhầy sót lại từ trận cuồng nhiệt vừa rồi. Ông Nguyễn chưa kịp rút ra khỏi người Lộc thì tiếng cửa bật mở khe khẽ.
— Cạch…
Phúc đứng sững nơi khung cửa. Thân hình cao lớn đổ bóng xuống sàn, bờ vai rộng, cơ bắp căng chặt dưới lớp áo mỏng. Đôi mắt đen sâu hoắm chiếu thẳng vào cảnh tượng trước mặt — ba anh vẫn còn đang kẹt bên trong Lộc, thân dưới ông hơi nhấp nhô, còn Lộc thì nằm mê dại, hai đùi vẫn vắt qua hông ba.
Không nói lời nào, Phúc bước vào, sàn nhà khẽ rung dưới bàn chân rắn rỏi. Mỗi bước tiến gần thêm một chút, khí nóng như dâng trào.
Ông Nguyễn quay đầu, giật mình khẽ.
— Phúc… con dậy rồi à…
Phúc không đáp. Mắt anh dừng lại nơi cặp mông trắng của Lộc đang hé mở, dịch trắng từ lỗ nhỏ rịn ra quét dọc đùi non. Cây hàng của ba anh vẫn còn cắm sâu trong đó, ẩm ướt và vẫn cương.
— Còn chưa xong à?
Giọng Phúc khàn đục, như bị nén lại bởi cơn giận khó gọi tên. Nhưng anh không nổi nóng. Chỉ đơn giản là… kéo áo thun khỏi người, từng múi cơ nổi rõ, bóng lên mồ hôi ban sớm. Quần tụt xuống ngang đùi, cây hàng của Phúc bật ra, dài, to, cong mạnh, như muốn thách thức chính cái cảnh anh vừa chứng kiến.
— Ba có biết, cái cảnh này… đáng ra phải có con từ đầu không?
Lộc khẽ rên, nghe giọng Phúc, cậu vặn người, mơ màng mở mắt:
— Phúc… a… anh hai… đừng giận… em chỉ… em chỉ muốn ba cảm nhận em giống như anh thôi…
Ông Nguyễn thở gấp, đang định rút ra thì một bàn tay lớn đè lên lưng ông từ phía sau.
— Không rút… giữ nguyên như vậy.
Giọng Phúc thì thầm vào tai ba, nóng rực. Tay anh trượt xuống mông ông, xoa một vòng, rồi khẽ tách hai mảnh thịt rắn rỏi ra. Lỗ nhỏ giữa khe mông ông Nguyễn hiện rõ, đỏ hồng, ẩm mịn.
— Phúc… con định—
— Con sẽ ăn luôn món sáng nay, ba à.
— Nếu Lộc được, thì ba cũng phải để con nếm.
Không để ông nói thêm, Phúc chụm hông, đặt đầu khấc cứng như đá vào giữa khe mông ba. Một cú thúc vừa đủ lực, phạch — cây hàng cong vồng xuyên thẳng vào bên trong ông Nguyễn, khiến cả ông lẫn Lộc đồng loạt giật bắn.
— Hự… Phúc… con—
— Im. Cảm nhận đi.
Bạch— bạch— bạch—
Phúc bắt đầu ra vào đều đặn, nhịp mạnh từ phía sau khiến ông Nguyễn vô thức đẩy hông về trước, khiến cây hàng ông đang cắm trong Lộc cũng theo đó nhấn sâu hơn.
— Ư— A… ba! Cả hai người… sâu quá… em chịu không nổi…
Lộc gào khẽ, thân dưới bị thúc tới lui như một con thuyền nhỏ giữa hai đầu sóng lớn. Phía trước là cây hàng của ba, phía sau là Phúc đẩy từng cú làm toàn thân ông Nguyễn rung lên, kéo theo những cú thúc không kiểm soát vào sâu tận tử điểm của Lộc.
Tiếng bạch bạch bạch xen lẫn ọc ọc, ưm ưm, a… á á…, lan khắp căn phòng.
Phúc gầm khẽ, mồ hôi nhỏ xuống lưng ông. Tay anh ghì lấy eo ba, mắt không rời khỏi cảnh cây hàng ông còn nhấp trong Lộc — ba và em, cả hai bị anh kẹp chặt, đẩy dồn đến cùng cực.
— Sắp rồi… giữ cho chặt…
Một tiếng gằn thô và trầm, Phúc đâm thật mạnh, cả thân ông Nguyễn rung lên một đợt, kéo theo một cú dập sâu cuối cùng vào Lộc. Cả ba cùng lúc vỡ tung:
— Ưa—aa…
— Ba ơi—
— Em chết mất… trong… sâu quá…
Dịch nóng ồ ạt tràn vào từ hai phía — bên trong ông Nguyễn, cây hàng Phúc xả căng; bên trong Lộc, ông Nguyễn nổ thêm một đợt tinh dày đặc, lấp đầy không gian chật hẹp.
Ba thân thể vạm vỡ, trắng – ngăm – rám nắng đan vào nhau, ướt đẫm và thở gấp. Họ nằm đó, quấn lấy nhau, không còn ranh giới cha – con – anh em.
Lộc mỉm cười trong mê dại, thì thầm:
— Cái món đặc biệt này… chỉ dành riêng cho nhà mình thôi…