Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next
  1. Home
  2. QUÁN CƠM SINH ĐÔI
  3. Chương 42 - Món đặc biệt chỉ phục vụ Ba
Prev
Next

Quán cơm chiều nay vẫn đông nghịt người. Từ lúc treo biển lúc 16h, khách đã xếp hàng chờ bàn. Ai cũng háo hức chờ đợi món canh cá nấu riêu, thịt ba chỉ kho tiêu thơm nức hay tô cơm nóng hổi phủ trứng lòng đào đặc trưng của quán. Nhưng, có lẽ thứ khiến quán cơm nhỏ này nổi danh không chỉ vì vị ngon của món ăn, mà là khí chất của hai cậu chủ sinh đôi – Phúc và Lộc – và bí mật đã từng nằm sau tấm biển: “Món đặc biệt chỉ bán vào 20h”.

Giờ đây, tấm biển ấy đã được gỡ xuống. Từ khi ông Nguyễn trở về sau hơn mười năm biệt tích ở nước ngoài, quán cơm như có thêm một trụ cột. Ông không chỉ nấu nướng giỏi mà còn có sức hút trầm lặng, từng cử chỉ đều khiến người khác phải nể phục. Gương mặt góc cạnh phong trần, ánh mắt sâu hút và giọng nói trầm thấp khiến không ít người đàn ông đến ăn cũng phải lén lút nhìn theo ông chủ lớn tuổi vừa trở về.

20h, khách cuối cùng rời quán. Lộc thở phào, gác váy tạp dề, lau giọt mồ hôi chảy dọc thái dương. Phúc xắn tay, bê rổ chén cuối cùng vào bếp, xoay cổ kêu răng rắc. Ông Nguyễn đi phía sau, nhẹ nhàng khóa cửa, ánh mắt như liếc về phía hai người con trai mà sống lưng Lộc bỗng rùng nhẹ. Cảm giác ấy – không chỉ là ánh nhìn của một người cha, mà là gì đó nhiều hơn. Đậm hơn. Âm ấm và sâu sắc hơn một mối liên kết máu mủ thông thường.

21h. Căn nhà phía sau quán đã tắt bớt đèn, chỉ còn ánh vàng dịu nhẹ hắt từ đèn ngủ đầu giường.

Cả ba cha con đều đã tắm rửa xong. Mùi sữa tắm nam tính còn vương trong không khí. Phúc bước ra khỏi phòng tắm cuối cùng, mái tóc còn ướt nước, vài giọt lăn dài trên làn da ngăm rám nắng. Tấm khăn choàng lưng hững hờ, để lộ tấm lưng rắn chắc với cơ bắp nổi rõ sau lớp da nâu bóng.

Trong phòng ngủ lớn ở tầng trên – căn phòng vốn dành riêng cho ông Nguyễn – tiếng cửa mở khẽ vang lên. Ông đang ngồi tựa đầu giường, mặc chiếc áo thun trắng mỏng, tay cầm ly nước lọc, mắt khẽ liếc về phía cửa. Khi thấy Phúc bước vào, ánh nhìn ấy trở nên ấm nóng.

“Ba vẫn còn thức à?” – Phúc khẽ hỏi, giọng trầm, chân khép cửa lại.

“Chờ con,” – ông Nguyễn đáp, chậm rãi đặt ly nước xuống bàn. “Biết con sẽ tới.”

Phúc cười nhẹ, bước tới gần. “Ngày nào cũng buôn bán mệt, nhưng tối đến… con vẫn muốn tự tay dâng món đặc biệt này cho ba.”

Căn phòng lặng đi một nhịp. Ông Nguyễn không nói, chỉ khẽ kéo tấm chăn mỏng xuống ngang hông. Đôi mắt ông ngước nhìn Phúc như thể mời gọi, như thể xác nhận: đây là thời khắc của hai người đàn ông – một người cha trở về, một người con đã lớn, giờ đang nằm trên cùng một mặt phẳng.

Phúc quỳ gối lên giường, thân hình cường tráng di chuyển nhẹ như báo săn. Khi anh ngồi hẳn lên đùi ông Nguyễn, hai bàn tay to lớn của người cha cũng vừa vặn đặt lên vòng eo rắn chắc ấy, siết nhẹ.

“Lộc ngủ rồi?” – ông hỏi, giọng khàn khàn.

“Ngủ rồi,” – Phúc khẽ trả lời, cúi thấp người, để môi mình áp lên vành tai ông Nguyễn – “Chỉ ba mới được ăn món này. Không ai khác.”

Ông Nguyễn khẽ rên một tiếng, bàn tay đã trượt dần xuống phần mông đầy đặn của con trai mình. Phúc khẽ rướn người, cho phép ông thưởng thức. Những ngón tay chai sần của người đàn ông lớn tuổi vuốt ve làn da mịn màng của con trai – từng nét cong, từng khe nhỏ đều được ông khám phá như một vùng đất linh thiêng quen thuộc.

“Vẫn chặt, vẫn mềm… vẫn là món ngon nhất.” – ông thầm thì, tay siết mạnh hơn.

Phúc hạ thấp người, môi anh tìm đến môi ông – nụ hôn không vội vàng mà đậm sâu, như hai người đàn ông đã chờ đợi cả ngày để được chạm vào nhau. Khi đôi môi họ dính lấy, tiếng thở dốc vang khẽ trong căn phòng nhỏ. Lưỡi Phúc luồn vào, không cần xin phép. Anh không còn là cậu con trai bé bỏng, mà là người chủ động, là kẻ phục vụ, là “đầu bếp” biết rõ khẩu vị người cha mình nhất.

Khi ông Nguyễn nằm ngửa, Phúc đã ở trên, tấm thân vạm vỡ phủ lấy ông, hơi nóng lan khắp đệm. “Cây hàng” của Phúc đã dựng lên, cứng như sắt, đầu đỏ nhô khỏi lớp khăn choàng. Anh nghiêng người, khẽ cọ nhẹ lên vùng bụng dưới của ông như trêu chọc.

“Để con nấu,” – Phúc nói, giọng khàn – “Món đặc biệt đêm nay, ba chỉ cần nằm yên và tận hưởng.”

Ông Nguyễn thở sâu, ánh mắt cháy lên như bùng lửa. Khi “cây hàng” ấy tìm đến lối nhỏ đã từng được bao lần tiếp đón, ông siết lấy vai con mình như muốn níu giữ từng nhịp vào.

Phúc đưa vào chậm, từng chút một. “Phạch…” – tiếng trơn ướt và nhịp đẩy vang lên trong không gian kín đáo. Ông Nguyễn nghiến răng, cơn đau ban đầu như dội lại – nhưng lập tức bị thay thế bởi khoái cảm râm ran.

“Ưm… Phúc… mạnh thật…” – ông thở gấp.

Phúc không đáp, chỉ rướn hông, nhấn sâu thêm. “Bạch… bạch…” – nhịp đều đặn, mạnh mẽ, thẳng góc. Anh phục vụ món ăn của riêng anh – thứ chỉ ba anh mới được hưởng – bằng cả cơ thể mình.

Da chạm da. Hơi thở trộn lẫn. Mồ hôi từ trán chảy xuống cổ, rồi xuống ngực. Mỗi cú thúc đều chắc nịch, mang theo tiếng rên bị đè nén.

“Á… á, Phúc… sâu quá…” – ông Nguyễn cong lưng, thân thể run nhẹ. Cảm giác bị con trai mình đâm vào tận gốc khiến ông vừa ngượng, vừa ngây ngất. Nhưng ông không còn chống lại điều đó nữa. Đây là nhà. Đây là quán cơm của ba cha con. Và đây là món đặc biệt – không ai ngoài họ được chạm vào.

Phúc cúi xuống, thì thầm bên tai cha:

“Ba là khách hàng trung thành nhất của con. Và con sẽ không bao giờ để ba phải đói.”

///..//

Phúc vẫn giữ nhịp đều, từng cú thúc mạnh mẽ vang lên tiếng “bạch bạch” trong không gian mờ ánh đèn ngủ. Cơ thể ngăm rám của anh hằn rõ từng đường gân cơ, chuyển động dứt khoát, gọn gàng, nhưng không vội vã. Tấm thân to lớn của ông Nguyễn run nhẹ dưới mỗi lần đón nhận, hơi thở ông dồn dập, ngực căng lên đón lấy từng lần lấp đầy của con trai.

“Ưm… Phúc… sâu quá… tràn cả vào trong…” – ông rên khẽ, bàn tay vẫn siết lấy cánh tay cơ bắp đang chống phía trên mình.

Phúc ghé xuống, liếm nhẹ lên vành tai ông, thì thầm bằng giọng trầm khàn nức nở: “Còn lâu mới hết bữa đâu ba… con mới chỉ dọn món khai vị thôi.”

Bất ngờ, anh nhấc chân ông lên cao, hai đầu gối ông bị ép lại sát ngực. Động tác khiến lỗ nhỏ của ông khít chặt hơn, siết mạnh lấy cây hàng đang căng cứng bên trong. Phúc rùng mình, thở gấp, rồi bắt đầu nhấn sâu với tốc độ nhanh hơn.

“Phạch! Phạch! Phạch!”

Tiếng va chạm da thịt vang dội, trộn lẫn tiếng rên rỉ ngắt quãng từ cổ họng ông Nguyễn. Đôi mắt ông mở lờ đờ, ngấn nước, môi mím lại không rên thành tiếng – nhưng gương mặt lại lộ rõ sự mê đắm, như thể đang được nuốt trọn bởi khoái cảm.

Phúc nhấn sâu, giữ yên vài giây để ông cảm trọn độ đầy. Rồi anh rút ra nửa chừng, lại đâm mạnh vào khiến ông co giật từng đợt. Dưới những cú thúc dồn dập ấy, cả hai người đàn ông như quấn lấy nhau trong một nhịp điệu đắm say – nơi không còn ranh giới giữa cha và con, chỉ còn lại những tiếng thở gấp gáp, da chạm da, và khoái lạc cháy âm ỉ.

Rồi khi ông Nguyễn tưởng như không thể chịu thêm được nữa, Phúc khựng lại. Anh giữ nguyên tư thế, cây hàng vẫn còn cắm trọn bên trong. Anh cúi xuống hôn ông, sâu và ướt át, tay vuốt dọc mái tóc bạc mới gội còn thơm mùi dầu gội nam tính.

“Ba… chuẩn bị đón trọn đi… con sắp…”

Chưa kịp nói hết, Phúc gồng mình, đôi mông siết chặt, cây hàng giật liên tục khi từng đợt tinh dịch ấm nóng tuôn ra, tràn ngập trong lỗ nhỏ vẫn đang khít chặt. Ông Nguyễn rên lên, cắn nhẹ môi Phúc, cảm nhận rõ luồng nóng ấy lan vào tận sâu bên trong cơ thể mình.

“Á… Phúc… con… trời ơi… nhiều quá…”

Tinh dịch rịn ra ngoài mép lỗ, chảy xuống đùi, trắng đục, nóng hổi. Phúc vẫn giữ nguyên tư thế, để cha mình cảm nhận trọn vẹn dư âm của món đặc biệt vừa được “phục vụ”.

Một lát sau, Phúc nhẹ nhàng rút ra. Cây hàng vẫn còn cứng, bóng nhẫy. Anh dùng tay lau khẽ quanh mép lỗ nhỏ của ông, rồi cúi xuống liếm nhẹ, như đang dọn sạch món ăn chính vừa bày biện.

Cả hai nằm bên nhau, hơi thở vẫn còn nặng nề. Ông Nguyễn kéo chăn phủ ngang bụng cả hai, mắt lim dim:

“Phúc… mỗi đêm đều như vậy, ba không biết mình có thể sống bao lâu nữa…”

Phúc cười khẽ, ôm lấy vai cha, hôn nhẹ lên thái dương:

“Chừng nào ba còn thèm món đặc biệt, con vẫn sẽ phục vụ. Không thiếu một lần.”

Bên ngoài, quán đã chìm vào yên lặng. Nhưng trong gian phòng ấy, đêm vẫn còn dài, và bữa tiệc giữa hai người đàn ông – vẫn chưa kết thúc hẳn.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 50 15 Tháng 10, 2025
Chương 49 17 Tháng 9, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Vụng Trộm Với Ba Vợ_truyengay.net
Vụng Trộm Với Ba Vợ
CHƯƠNG 17 16 Tháng mười một, 2025
CHƯƠNG 16 15 Tháng 10, 2025
Những Câu Chuyện Kích Dục
Chương 14 2 Tháng 12, 2025
Chương 13 2 Tháng 12, 2025
Dương và những thú vui tuổi 15_truyengay.net
Dương và những thú vui tuổi 15
Chương 18 14 Tháng mười một, 2025
Chương 17 14 Tháng mười một, 2025
con re cua ba
Con Rể Của Ba
Chương 34 15 Tháng 12, 2025
Chương 33 15 Tháng 12, 2025
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự_truyencogiaothao
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự
Chương 23 8 Tháng 12, 2025
Chương 22 8 Tháng 12, 2025
Anh Hàng Xóm Vô Tình Nhặt Được Sextoy Của Tôi
Chương 19+20 29 Tháng mười một, 2025
Chương 17+18 29 Tháng mười một, 2025
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 20 3 Tháng 10, 2025
Chương 19 28 Tháng 10, 2024

Comments for chapter "Chương 42"

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
guest
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

wpDiscuz