Sớm hôm sau, ánh nắng ban mai len qua khung cửa quán, phủ lên những chiếc bàn gỗ bóng loáng sau một đêm Phúc cặm cụi quét dọn lau chùi. Anh chậm rãi cầm cây chổi, quét từng góc nhỏ, tay thoăn thoắt, thỉnh thoảng lau sạch những vết bẩn còn sót lại trên mặt bàn. Quán vẫn giữ nguyên không khí thân thuộc, ấm cúng như chưa từng có gì thay đổi.
Bên ngoài, Lộc cùng ông Nguyễn tay xách nách mang, đi chợ gần đó để mua nguyên liệu tươi ngon cho bữa cơm chiều. Hai người đi bên nhau, ông Nguyễn đôi lúc khẽ nói chuyện, còn Lộc đáp lại bằng nụ cười hiền hòa.
Người bán hàng và khách quen trong chợ nhìn thấy Lộc đi cùng một người đàn ông lớn tuổi, tò mò hỏi:
“Ê, thằng nhỏ này ai vậy? Sao lần đầu thấy dẫn ông chú này đi chợ?”
Một bà cụ đứng bên quầy rau gật đầu:
“Nghe nói ông chú đó là ba của mấy thằng Phúc, Lộc, lâu lắm mới về lại đây.”
“Thật hả? Không ngờ vậy,” một người khác tò mò.
“Quán cơm vừa mới mở lại, mà thấy khác hẳn, không còn cái bảng ‘món đặc biệt’ nữa. Có phải tụi nó thay đổi rồi không nhỉ?”
Lộc nghe thấy, mỉm cười trả lời khách:
“Vâng, quán giờ chỉ bán bình thường thôi ạ, nhưng vẫn giữ chất lượng và tấm lòng như ngày trước.”
Ông Nguyễn cũng mỉm cười, vẻ mặt thoải mái hơn hẳn so với những ngày đầu về lại. Ông chăm chú chọn từng củ hành, quả cà chua tươi, rồi hỏi người bán vài món đặc sản vùng này.
Trong khi đó, ở quán, Phúc tiếp tục lau bàn ghế, lau sạch từng vết dầu mỡ, từng vết bụi bám. Anh thỉnh thoảng dừng tay nhìn ra ngoài, nơi Lộc và ông Nguyễn đang đi chợ. Trong lòng Phúc có chút yên tâm, dù mọi chuyện còn nhiều điều phải đối mặt, nhưng ít nhất hôm nay, mọi thứ đang dần trở lại đúng hướng.
Khách ra vào quán vẫn tấp nập không ngớt. Dù không còn tấm bảng “món đặc biệt” treo trước cửa, nhưng mùi thơm của các món cơm, bát canh nóng hổi vẫn giữ chân được nhiều người.
Một vài khách quen vẫn ríu rít bàn tán, hỏi thăm tình hình quán và dặn dò nhau:
“Dù sao thì cũng phải ủng hộ mấy đứa nó, quán giờ có thêm ba nữa, chắc chắn sẽ khác xưa.”
Một nhóm thanh niên trẻ cười nói, tấm tắc khen món thịt kho mềm, đậm đà, món rau xào vẫn giữ nguyên hương vị đậm đà như ngày nào.
Phúc đứng sau quầy, mắt lướt qua từng khách, nét mặt thoáng nụ cười nhẹ. Lộc bưng cơm ra bàn, nhanh nhẹn, thân thiện, hòa đồng với khách hàng như những ngày trước.
Không khí quán nhỏ như được sưởi ấm bởi sự gắn bó, yêu thương và lòng tin tưởng từ người đến ăn. Dù món “đặc biệt” không còn, nhưng sự ấm áp của gia đình, tình thương và những bữa cơm ngon vẫn giữ chân khách mỗi ngày.