Chiều hôm đó, quán cơm bình dân của Phúc và Lộc lại sáng đèn, mùi đồ ăn lan ra cả khúc đường nhỏ. Bảng hiệu được treo lại, bàn ghế lau sạch bóng, những thau thịt kho, cá chiên, rau xào lần lượt được mang ra quầy. Không khí như chưa từng có gì gián đoạn.
Nhưng điều khiến ai nấy ngạc nhiên là:
Tấm bảng “Món đặc biệt chỉ bán lúc 20h” đã không còn.
Thay vào chỗ cũ chỉ là khoảng trống sạch sẽ. Những người khách quen kéo tới từ sớm, vừa ăn vừa liếc nhìn quanh, chờ điều quen thuộc.
“Ủa, hôm nay không có món đặc biệt hả tụi bây?” – một ông trung niên hỏi, miệng vẫn nhai miếng sườn rim.
Lộc cười hiền, vừa múc canh vừa đáp:
“Dạ, hôm nay tụi con bán bình thường thôi ạ. Món đó… nghỉ rồi.”
Một cậu trai trẻ cười nghiêng ngả:
“Chắc giấu kỹ quá tụi tui không thấy chớ gì? Món đặc biệt mà! Mỗi lần ăn xong còn mơ cả đêm!”
Phúc khi ấy đang đứng quay thịt ngoài bếp than, mồ hôi rịn lưng áo, ngoái lại nói:
“Có người đặc biệt ăn hết phần rồi, nên bọn con cất món đó luôn.”
“Ơ, ai ăn mà dữ vậy? Phải trai đẹp mới được ưu tiên hả?” – một anh thanh niên đùa.
Lộc nhìn sang ông Nguyễn đang ngồi ở góc quầy, đeo tạp dề, cẩn thận lau từng cái tô. Anh mỉm cười, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:
“Là Ba của tụi con.”
Câu nói ấy khiến không khí khựng lại một chút.
Ông Nguyễn lúc này ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhưng có gì đó hối lỗi sâu trong đáy mắt. Ông đứng lên, gật nhẹ với mấy người khách.
“Chào mấy chú, mấy cháu. Lâu rồi tôi mới về… nên hai thằng nhỏ lo cho tôi hơi kỹ.”
Không ai hỏi thêm. Một vài người nhìn nhau, khẽ gật đầu. Có lẽ ai đó từng nghe loáng thoáng chuyện cha hai cậu bỏ đi nhiều năm. Cũng có người từng đoán rằng tấm bảng “món đặc biệt” kia có điều gì hơn cả một trò đùa gợi mở.
Nhưng hôm nay, họ chỉ thấy ba người đàn ông – hai trẻ, một già – cùng nhau đứng bếp, múc cơm, bưng canh. Những cử chỉ nhỏ, những cái liếc nhìn kín đáo, ánh mắt nhẹ tênh nhưng nặng nghĩa.
Món đặc biệt không còn. Nhưng có thứ còn đặc biệt hơn – là một bữa cơm gia đình, sau hơn mười năm xa cách.
Phúc vừa lau chùi bàn ghế, dọn dẹp lại bếp – những chuyển động của anh đầy chủ động và nhanh nhẹn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía ngoài cửa. Trong lòng, anh vẫn giữ một chút căng thẳng – những ngày qua quá nhiều điều chưa nói hết.
Bên trong phòng nhỏ phía cuối quán, Lộc ngồi đối diện ông Nguyễn. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng hắt vào qua khung cửa sổ, phủ lên gương mặt ông một nét dịu dàng hiếm thấy.
Lộc chậm rãi hỏi:
“Ba, ba định ở lại lâu không? Hay sẽ đi tiếp như trước?”
Ông Nguyễn im lặng một lúc, nhìn ra ngoài cửa. Tiếng xe cộ, tiếng người qua lại hòa lẫn mùi cơm nấu, mùi gia vị đặc trưng của quán nhỏ.
“Ba đã nghĩ nhiều rồi, Lộc à,” ông nói chậm rãi.
“Ba không còn trẻ nữa, cũng chẳng còn trẻ con để mà đi mãi. Về đây, nhìn thấy tụi con, thấy quán… ba cảm giác mình chưa mất hết tất cả.”
Lộc gật đầu, mắt ánh lên niềm hi vọng.
“Ba biết không, tụi con cũng từng nghĩ ba đã bỏ rơi, không muốn gặp lại… nhưng giờ thì khác. Ba có muốn làm gì cũng được, tụi con sẽ bên cạnh.”
Ông Nguyễn mỉm cười, một nụ cười có pha chút yếu đuối nhưng cũng đầy quyết tâm:
“Ba muốn ở lại… không phải chỉ vì quán hay tụi con. Mà là muốn được bù đắp. Muốn làm lại từ đầu, dù có khó khăn thế nào cũng không lùi bước nữa.”
Lộc nắm lấy tay ông, siết nhẹ.
“Ba yên tâm, mọi thứ bây giờ sẽ khác. Tụi con sẽ cùng ba xây dựng lại.”
Phúc bước vào, đặt vài chiếc tô sạch lên bàn. Anh nhìn thấy ánh mắt của Lộc và ông Nguyễn, hiểu được không khí yên ắng nhưng đầy sức nặng ấy.
“Ba,” Phúc nói, giọng trầm ấm, “quán vẫn mở cửa, và tụi con cần ba – không chỉ làm phụ quán, mà là thành viên trong gia đình.”
Ông Nguyễn nhìn hai con, ánh mắt rưng rưng. Cuối cùng, ông gật đầu mạnh mẽ:
“Được rồi… ba sẽ ở lại. Ba muốn bắt đầu lại, với tụi con.”
Không gian trong quán bỗng chốc ấm áp lạ thường, như mọi thứ được hàn gắn từng mảnh nhỏ một, từ những lời nói chân thành và quyết tâm của ba người đàn ông ấy.