Không có tiếng chén dĩa lách cách. Không có mùi khói bếp hay tiếng rao hàng quen thuộc. Món ăn của 22h — món đặc biệt mà chỉ khách quen mới dám gọi — được bày lên trong sự im lặng hoàn hảo.
Phúc đứng giữa căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng nhấn lên từng múi cơ thể anh — từ đường ngực rộng phủ bóng xuống bụng, đến hai cánh tay rắn chắc đang thong thả tháo từng cúc áo cuối cùng còn sót lại trên người. Sơ mi rơi xuống ghế, để lộ thân hình cao 1m85 cường tráng như tượng tạc, làn da ngăm rám nắng phủ một lớp ánh sáng mịn như mật ong.
Người đàn ông trung niên ngồi đó, không nói gì, nhưng ánh mắt không hề giấu giếm thèm khát. Ông từ tốn tháo đồng hồ, đặt xuống mặt bàn cạnh ly trà đã nguội, rồi ngả lưng ra sau như một kẻ từng nhiều lần thưởng thức mỹ vị, nhưng hôm nay vẫn bị cơn đói lôi cuốn.
Phúc tiến lại gần, đứng ngay trước mặt người đàn ông, không một mảnh che thân. Món ăn đã sẵn sàng.
– Anh có muốn nếm thử trước… hay để tôi tự dọn lên?
– Cậu là người chế biến. Tôi chỉ ngồi chờ. – Người đàn ông đáp, ánh mắt đè nặng lên từng động tác của Phúc.
Chậm rãi, vững vàng, Phúc quỳ gối xuống thảm, hai tay đặt lên đầu gối người đàn ông. Ngón tay rắn rỏi luồn nhẹ vào mép thắt lưng, kéo xuống. Âm thanh khóa kéo được mở ra vang lên đầy ám gợi, như một khúc nhạc dạo đầu cho bữa ăn đêm.
Món ăn đầu tiên, như thường lệ, là màn khai vị bằng miệng – Phúc cúi đầu, từng động tác kiên nhẫn, chính xác, như người đầu bếp đang kiểm tra chất lượng nguyên liệu. Tiếng chóp chép vang lên nhè nhẹ giữa không gian im ắng, khiến bầu không khí càng trở nên đặc quánh, nóng lên từng chút một.
Người đàn ông thở khẽ, mắt khẽ khép lại, tay đặt lên mái đầu ướt mồ hôi của Phúc. Những cử động lên xuống đều đặn, ọc ọc, chóp chép, ướt át và chân thật. Không ai nói gì. Không cần phải nói.
Rồi đến món chính.
Phúc rời khỏi vị trí, đứng dậy, xoay người lại, bước lên mép giường gỗ, hai tay chống nhẹ lên đệm, đầu cúi thấp. Lưng anh cong xuống, khung xương toát lên vẻ mời gọi đầy kỷ luật. Đĩa chính được dọn ra — rõ ràng, gọn gàng, săn chắc với một lỗ nhỏ sạch sẽ, hồng hào, vừa kín vừa mời mọc.
– Mời anh dùng món chính. – Giọng Phúc vang lên trầm khẽ, không xoắn xuýt, không run rẩy. Chỉ là lời mời nghiêm túc, chuẩn mực như bao món đặc biệt từng phục vụ trước đó.
Người đàn ông đứng dậy. Bộ sơ mi đen được trút bỏ, để lộ cơ thể còn vạm vỡ không kém người trẻ. Bàn tay to lớn vuốt nhẹ qua mông Phúc, rồi tách ra, ngón tay trườn xuống giữa rãnh hẹp như kiểm tra độ chín. Phúc chỉ khẽ rùng mình, không tránh né.
– Cậu vẫn chuẩn vị như xưa. – Người đàn ông thì thầm, rồi chậm rãi đặt cây hàng nóng hổi, cương cứng và dày cộm ngay sát cửa vào.
“Phạch.”
Âm thanh đầu tiên vang lên khi món chính được đưa vào, sâu và chắc nịch. Phúc nghiến răng, tay bám chặt mép đệm. Không kêu, không rên — chỉ có cơ lưng siết chặt và đôi chân căng ra chịu lực.
Rồi từng nhịp bạch bạch bắt đầu vang lên đều đặn. Tiếng va chạm xác thịt hoà vào nhịp thở gấp gáp của cả hai. Mỗi cú thúc đều mạnh và sâu, như thể vị khách đang muốn ăn sạch từng phần của món ăn đêm, không để sót lại chút nào.
Phúc gồng người, lưng đẫm mồ hôi, miệng hé ra những âm rên khe khẽ:
– Ưm… a… ơ… hơ… ưm…
Bữa ăn tiếp tục, kéo dài, không vội. Người đàn ông như một kẻ đói lâu ngày, vừa điên cuồng vừa giữ nhịp, không để món chính bị nát, cũng không để nó nguội. Cây hàng mỗi lần rút ra lại đâm sâu hơn, dày và cong đúng điểm, khiến Phúc đôi lần run bắn, lưng cong lên, móng tay cào nhẹ xuống nệm.
Cuối cùng, tiếng rên vỡ ra trong căn phòng:
– Á… Ư… Ưm… aaa…!
Người đàn ông siết chặt eo Phúc, thúc mạnh lần cuối, rồi rùng người.
Món ăn kết thúc.
Phúc nằm sấp, thở dốc, mồ hôi nhỏ từng giọt trên lưng. Người đàn ông lui ra, bước vào phòng tắm nhỏ, lấy khăn lau sơ người rồi quay lại mặc đồ.
Trước khi bước ra, ông để lại một tờ tiền gấp gọn trên bàn, cùng một câu ngắn gọn:
– Như mọi khi. Lát tôi quay lại lấy suất mang về… nếu còn.
Cánh cửa khép lại.
Phúc vẫn nằm yên, mắt khép lại, hơi thở dần đều. Một đêm nữa, một món đặc biệt nữa, trôi qua như vậy.
Và đêm vẫn còn dài…